Vân Thiên Tuyết và Lục Uyển Nhi hai người nghĩ đến Vân Thiên Vũ vậy mà không muốn có đan dược, không nhịn được cười lạnh, không biết điều.
Vương gia muốn đem Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan giá trị mười mấy vạn lượng đưa cho nàng, nàng ta lại không muốn.
Vân Thiên Tuyết cao hứng nhất hồi, nghĩ đến khuôn mặt đầy sẹo của Vân Thiên Vũ, nàng đã cảm thấy giải hận.
Đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Dạ Thần lúc này đã ra khỏi phòng đấu giá Huyền Thiên, trước cửa phòng đấu giá Huyền Thiên, đã có không ít người đi, xe ngựa ít đi rất nhiều.
Vân Thiên Vũ cùng Tiêu Dạ Thần tính toán một chút, liền trở về phủ.
Nàng lấy được Tẩy Tủy Đan, hiện tại có chính sự phải làm, cũng không cùng Tiêu Dạ Thần nói nhiều.
Chẳng qua là Vân Thiên Vũ vừa muốn lên xe ngựa, sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người đi tới, Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn sang, thấy chính là Bạch Diệu thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên mang theo hai ba người đi tới.
Thấy Bạch Diệu tới đây, Vân Thiên Vũ lập tức liền có một cỗ cảm giác không ổn, quả nhiên nàng ý niệm còn không có rơi xuống, liền nghe được Bạch Diệu nói: “Vân tiểu thư, vương gia nhà ta nói, để cho người tối nay nghĩ biện pháp đem chín ngàn lượng bạc trả lại, nếu như đến lúc đó vẫn chưa trả, vương gia nhà ta nói, ngài ấy sẽ tự mình đi tìm người nói chuyện một chút.”
Gương mặt Vân Thiên Vũ lập tức đầy hắc tuyến, Tiêu Cửu Uyên tự mình tìm nàng nói chuyện một chút, không phải là gây khó khăn cho nàng sao, nàng hiện tại ước gì phải cách tên kia thật xa, căn bản không muốn gặp hắn.
Nhưng kêu nàng một ngày kiếm ra ra chín ngàn lượng bạc, nàng đi nơi nào lấy đây?
Đột nhiên, ánh mắt Vân Thiên Vũ sáng lên, quay đầu nhìn về Bạch Diệu khẽ cười nói: “Được, ta trước tối nay sẽ kịp lúc đưa tới chín ngàn lượng, bảo đảm để cho vương gia nhà ngươi hài lòng.”
Vân Thiên Vũ nghĩ tới mấy món đồ trang sức đeo tay, mười bộ trang sức châu báu đeo tay giá trị hai vạn lượng, nàng thiếu Tiêu Cửu Uyên chín ngàn lượng, vậy thì trở về bán năm bộ chứ sao.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ tâm tình liền tốt lên, quay đầu nhìn về Bạch Diệu nói: “Trở về nói với vương gia nhà ngươi nói, tối nay đúng giờ ta đến.”
Nàng vừa nói vừa đi lên xe ngựa, ở ngoài xe ngựa Tiêu Dạ Thần đi tới cùng Bạch Diệu nói: “Cửu hoàng thúc chín ngàn lượng bạc kia trở về ta sẽ đưa tới.”
Tiêu Dạ Thần vừa dứt lời, Bạch Diệu quay đầu vẻ mặt thương hại nói: “Tiêu thế tử, vương gia để cho ta tới thông báo với người, lập tức đi đến Long Lân quân tham gia huấn luyện.”
“A.”
Tiêu Dạ Thần sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Bạch Diệu, vô lực nói: “Tại sao, ta không đi, ta không đi.”
“Đi thôi.”
Bạch Diệu vung tay lên, sau lưng hai người thủ hạ bước tới túm Tiêu Dạ Thần lại, dẫn hắn rời đi.
Tiêu Dạ Thần giãy dụa hướng về Vân Thiên Vũ phía sau kêu lên: “Vũ Mao, ngươi coi chừng một chút, gần đây ta không ở kinh thành, nếu như ngươi có chuyện, phái người đưa tin tới An Thân Vương phủ là được.”
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần bị Bạch Diệu mạnh mẽ mang đi, không khỏi lo lắng vén rèm nhìn ra bên ngoài, có điều suy nghĩ một chút về quan hệ giữa Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần, cũng sẽ không hại Tiêu Dạ Thần, cho nên nàng lại hạ màn xe xuống, phân phó phu xe bên ngoài đánh xe ngựa trở về phủ.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi phòng đấu giá Huyền Thiên, chẳng qua chạy không có mấy bước, đột nhiên nghe được trước mặt truyền tới tiếng kinh hô, còn có tiếng ngựa nổi điên hý vang.
Vân Thiên Vũ không động, Tiểu Linh Đang bên cạnh nàng đã nóng lòng xốc rèm nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy trên đường phố cách trước cửa phòng đấu giá Huyền Thiên không xa, một chiếc xe ngựa chạy giống như bị điên vậy.
Trong lúc phát sinh sự cố, người trên đường phố kêu lên liên tiếp, ngay lúc này, xe ngựa kia oanh một tiếng vỡ ra, sườn xe ngựa văng thành bốn năm mảnh, mà bên trong xe ngựa có hai ba người văng ra ngoài, trực tiếp ngã trên đường phố.