Sắc mặt gã xám xịt, Bạch Hạc tức giận giơ tay chỉ vào Tiêu Cửu Uyên: “Thứ cuồng vọng không có mắt, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời.”
“Hắc Yêu sợ bị trục xuất khỏi học viện nhưng Bạch Hạc ta thì không.”
Linh lực tu vi của gã đã đình trệ, dù có học ở học viện này hay không cũng sẽ như vậy.
Cho nên Bạch Hạc nhất định phải hung hăng dạy dỗ Tiêu Cửu Uyên một trận.
Lời này của Bạch Hạc khiến mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm bọn họ, sắc mặt đều đại biến.
Ai nấy theo bản năng lùi ra xa.
Mà trên mặt Tiêu Cửu Uyên lại ẩn hiện một nụ cười lạnh lùng: “Được, ta đây chờ ngươi đến dạy dỗ.”
Tuy rằng linh lực Tiêu Cửu Uyên không bằng gã nhưng khí thế của hắn lại không thua kém ai.
Cho dù chết cũng phải cao quý mà chết, Viêm Thiên hắn không phải kẻ sống tạm bợ.
“Ha ha ha, thật chưa từng thấy qua người nào thích chết sớm như ngươi.”
Bạch Hạc vừa dứt lời đã chậm rãi giơ tay vận linh lực cường đại bắn thẳng vào Tiêu Cửu Uyên.
Mọi người xung quanh dễ dàng cảm nhận được độ lợi hại của linh lực lục tinh linh vương.
Bọn họ vô cùng lo lắng vì cục diện trước mắt, đồng thời ai nấy cũng vội tìm đường rời khỏi nơi Bạch Hạc và Tiêu Cửu Uyên đánh nhau.
Nơi này sắp xảy ra chiến tranh rồi.
Ở phía bên kia, Vân Thiên Vũ đang ở trong phòng dùng linh lực để điều khiển con dao đồng Liệt Diễm.
Nhưng khi nàng đang luyện tập được nửa đường thì có người đập ầm ầm vào cửa...
Vân Thiên Vũ kinh ngạc, con dao đồng Liệt Diễm khi nãy nàng dùng linh lực điều khiển đã bang một tiếng trực tiếp rơi xuống đất.
Vân Thiên Vũ tức giận quát ra cửa: “Chuyện gì?”
Giọng của Bùi Văn Tuấn vang lên bên ngoài: “Bùi Khê, không ổn rồi, lão đại Viêm Minh đánh nhau kịch liệt với lão đại Hạc môn khu học viên cũ rồi, người kia là cấp lục tinh linh lương, ngươi mau qua xem đi.”
Bùi Văn Tuấn vừa dứt lời, cửa đã bật mở
Lòng Vân Thiên Vũ nóng như lửa đốt chạy ra trước cửa, kéo Bùi Văn Tuấn lại hỏi: “Ngươi nói hắn đánh nhau với người cấp lục tinh linh vương sao.”
“Đúng vậy.”
“Mau dẫn ta đi.”
Vân Thiên Vũ vội đi theo Bùi Văn Tuấn, trên đường nàng không quên hỏi Bùi Văn Tuấn.
“Vì sao hắn đánh nhau với người cấp lục tinh linh vương kia?”
“Ban nãy Viêm Thiên và Ma Ảnh dẫn theo rất nhiều người đi tìm chỗ Hắc Yêu trốn, sau đó Hắc Yêu dẫn theo Bạch Hạc khu học viên cũ đến, mà Bạch Hạc kẻ kia lại muốn thay Hắc Yêu giảng hòa với Viêm Thiên, giữa bọn họ đầu năm đã chấm dứt rồi nhưng Viêm Thiên không chịu buông tha, hai người cứ vậy liền xích mích, hiện tại Bạch Hạc quyết tâm muốn dạy dỗ Viêm Thiên một bài học.”
Vân Thiên Vũ rốt cuộc cũng biết Tiêu Cửu Uyên vì sao đánh nhau với Bạch Hạc rồi.
Tính cách hắn xưa nay là có thù tất báo, Hắc Yêu kia lúc trước mang theo lão đại khu học viên cũ vây giết bọn họ, hắn sao có thể bỏ qua chuyện này chứ.
“Đi nhanh đi.”
Vân Thiên Vũ lo lắng Tiêu Cửu Uyên sẽ bị thương cho nên thúc giục Bùi Văn Tuấn chạy nhanh lên.
Bùi Văn Tuấn gật đầu, dẫn đường phía trước.
Hai người chạy một lúc thì nghe được phía trước có tiếng đánh nhau.
Vừa nghe đã biết bọn họ đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Thỉnh thoảng có tiếng quát lạnh lùng và tiếng rống giận.
Khi Vân Thiên Vũ và Bùi Văn Tuấn chạy đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy Bạch Hạc hung hăng phá vỡ linh lực của Tiêu Cửu Uyên, gã nhấc tay tung một chưởng chụp xuống đầu Tiêu Cửu Uyên, nếu một chưởng này giáng xuống, Tiêu Cửu Uyên chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Vân Thiên Vũ sắc mặt trắng bệch, nàng muốn lách mình tiến lên bảo vệ Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng đột nhiên có một đạo linh lực cường đại phóng từ bên kia phòng qua, trực tiếp đánh bay Bạch Hạc ra ngoài.
Ầm một tiếng, Bạch Hạc cùng Tiêu Cửu Uyên tách ra.