Lâm thành chủ nghe Vân Thiên Vũ nói vậy, hắn tức giận đến mức miệng cũng lệch, hắn chỉ vào Vân Thiên Vũ: “Ngươi quá cuồng vọng rồi, đây là phủ thành chủ của ta, ngươi nghĩ rằng ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Người đâu, bắt các nàng lại.”
Lần này Vân Thiên Vũ không nói gì, Tiêu Cửu Uyên tiến lên một bước nói chuyện: “Lâm thành chủ, ngài tốt nhất nên suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, chúng ta không muốn gây khó dễ cho Bạch Hạc Thành của ngài, nếu như ngài cố ý cản trở chúng ta, chúng ta cũng không ngại lật cả Bạch Hạc Thành.”
Lâm thành chủ đang muốn nói, Lâm lão phu nhân phía sau bỗng nhiên kêu lên: “Thả cho các nàng đi đi.”
Lâm lão phu nhân xông lại, chắn ở trước mặt của Vân Thiên Vũ và Lâm Thấm Mộc, giờ phút này nàng hoàn toàn là gà mẹ bảo vệ con gà, nàng vươn hai cánh tay ra che chở cho nữ nhi ở phía sau, nàng nhìn về phía Lâm thành chủ thét lên chói tai,
“Có phải chàng muốn ép chết nữ nhi mới cam tâm hay không? Nếu như vậy, chàng để cho ta chết trước đi, cái gì mà tổ huấn của tổ tiên Lâm gia chứ? Lại không phải là vì nữ nhân của Lâm gia các ngươi không có gả cho người của Quân gia được, cuối cùng hận người ta thấu xương, định ra tổ huấn này sao?”
Lâm lão đại phu nhân nói vậy, khiến cho cả khuôn mặt của Lâm lão gia tử cũng đen lại, hắn tức giận đến mức thân thể run rẩy, chỉ vào Lâm lão phu nhân một câu nói không nên lời.
Lâm lão phu nhân còn tức muốn giơ chân: “Chàng thả các nàng đi, nếu như chàng không tha các nàng đi, ta sẽ chết ở trước mặt của chàng.”
Phía sau, Lâm Thấm Mộc mắt thấy phụ thân và nương mình đều bị mình làm cho tức thành như vậy, toàn thân bỗng nhiên không còn sức lực gì nữa, nàng khóc nói: “Phụ thân, nương các ngài không cần tranh cãi nữa, ta không đi là được.”
Vân Thiên Vũ lại không chấp nhận chuyện này, nàng nắm chặt tay của Lâm Thấm Mộc, kiên định nói.
“Lâm thành chủ, ngài mau tránh ra, ta không muốn đại khai sát giới ở Bạch Hạc Thành của các ngài, nếu như ngài lại cố ý ngăn cản thì đừng trách ta đại khai sát giới, giết chết người của Bạch Hạc Thành ngài.”
Nàng nói xong, lôi kéo Lâm Thấm Mộc một đường đi ra bên ngoài.
Tiêu Cửu Uyên ở phía trước dẫn đường, hắn đi tới trước mặt Lâm thành chủ, trầm giọng nói: “Cút ngay.”
Một lời vừa nói ra, hắn đột nhiên giơ tay lên, một đạo linh lực nồng đậm lại ngưng tụ ở trên tay hắn.
Phía sau, Lâm lão phu nhân và Lâm Thấm Mộc đồng thời kêu lên: “Không cần.”
Lâm lão gia tử nhìn Lâm lão phu nhân và nữ nhi của mình, nữ nhi gầy đến mức chỉ còn lại có da bọc xương, hắn lẽ nào lại không đau lòng sao? Đây cũng là nữ nhi của hắn.
Lâm lão gia tử đau lòng đến cực điểm, cuối cùng hắn cắn răng chậm rãi nhường đường.
Toàn thân hắn thoáng cái đã già đi mười tuổi.
Tiêu Cửu Uyên dẫn đường đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ nắm chặt tay Lâm Thấm Mộc, kéo ra bên ngoài.
Khi Lâm Thấm Mộc đi qua bên cạnh Lâm thành chủ, nghẹn ngào nói: “Phụ thân xin lỗi.”
Phía sau, Lâm lão phu nhân phất tay: “Còn đứng đó làm gì, con đi nhanh đi, đi mau.”
Chỉ chớp mắt, mấy người lại ra khỏi phủ thành chủ. Ngoài cửa, ba người Đỗ Long đại sư cùng với Triệu Tranh và Hạ Vanh đang chờ.
Nhìn thấy được bọn họ đi ra, mấy người lập tức đi tới, thoáng cái bọn họ đã rời khỏi phủ thành chủ. Một đường lao thẳng đến Bạch Hạc Thành.
Đợi đến khi ra khỏi Bạch Hạc Thành, Vân Thiên Vũ nói với Lâm Thấm Mộc: “Sư mẫu, ngài dẫn chúng ta đi tới Thanh Phong Thành.”
Lâm Thấm Mộc gật đầu, chỉ đường đi tới truyền tống trận của Thanh Phong Thành.
Đoàn người một đường trực tiếp chạy về phía Thanh Phong Thành.
Đợi đến khi bọn họ chạy tới Thanh Phong Thành, phát hiện trong Thanh Phong Thành, trước cửa từng nhà đều treo đèn lồng đỏ.
Đèn lồng màu đỏ này giống như ngọn lửa, phía phủ thành chủ ngoài xa không ngờ vang lên tiếng nhạc vui vẻ, du dương nhẹ nhàng vang vọng ở bên trong Thanh Phong Thành.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói không nên lời, cả đám một đường trực tiếp chạy về phía phủ thành chủ.
Đợi đến khi đến ngoài cửa phủ thành chủ, các nàng vừa lúc nghe được bên trong truyền đến tiếng hô vang dội.
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.”
Tiếng phu thê giao bái vừa mới nói xong, giữa không trung bên ngoài phủ thành chủ bỗng nhiên vang lên một tiếng quát chói tai: “Câm miệng.”
Theo đó một bảo tháp có hình dáng cực lớn trực tiếp đánh ngay vào phủ thành chủ.