Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 150: Chương 150: Đấu giá kịch liệt




Vân Thiên Vũ nhìn Linh Thú trên đài cao kia liều chết giãy giụa, ý đồ cùng người mua Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu liều chết, dường như thấy được chính mình, tình cảnh không phải là cùng Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu trước mắt giống nhau sao?

Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên đối với Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu sinh lòng thương hại, nếu như mình có năng lực này, sao không giúp nó một tay, mặc dù nó chỉ là một Linh Thú, nhưng cũng là một sinh mạng, cũng giống như con người có cùng sinh mạng.

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, bên trong cơ thể nàng Phượng Hoàng đại nhân đột nhiên kích động lên tiếng.

“Chủ tử, ngươi mau đoạt lấy người này, người này là một người rất lợi hại.”

Vân Thiên Vũ cau mày, quay đầu nhìn về người trong nhã gian, phát hiện không có người nào chú ý tới nàng nàng.

Xem ra Phượng Hoàng đại nhân và nàng là tâm linh tương thông, người khác không biết, Vân Thiên Vũ vừa nghĩ ở trong lòng hỏi Phượng Hoàng đại nhân: “Linh Thú này có cái gì giống ngươi.”

Mặc dù Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu có hai sở trường, thứ nhất tốc độ nhanh, thứ hai đôi mắt sẽ khiến người khác hôn mê, có thể để cho Phượng Hoàng đại nhân lên tiếng, chắc nó cũng còn bản lĩnh lợi hại hơn.

Nhưng Vân Thiên Vũ vừa hỏi, Phượng Hoàng đại nhân cũng không nói ra được, nàng ô ô a a nói.

“Chủ tử, ta chỉ có thể cảm nhận được nó rất lợi hại, nhưng không biết nó có giống như ta không.”

Hai mắt của Vân Thiên Vũ tối sầm, có một loại xúc động muốn đập cho Phượng Hoàng một trận, ngươi cũng không biết người ta lợi hại như thế nào, kêu la cái gì.

Phượng Hoàng đại nhân vẫn đang đắc ý nói: “Mặc dù ta chỉ có thể cảm nhận được sự lợi hại của nó, đúng rồi, nó là một mãnh thú lợi hại, cũng không phải Linh Thú tầm thường.”

Vân Thiên Vũ nhắm mắt, nàng không cho là mãnh thú cùng Linh Thú có sự khác biệt gì, hơn nữa nàng đã nhìn ra, Linh Thú trên đài rất hung ác, một tư thế muốn cùng người liều mạng.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ ngày càng khó coi ở trong lòng quát lạnh, câm miệng.

Phượng Hoàng đại nhân không dám nói tiếp nữa, Vân Thiên Vũ vẫn như cũ nhìn bên ngoài.

Lúc này đấu giá đã đến hồi cuối, vẫn còn dư lại hai người đấu giá, một người là thế tử Tưởng quốc công phủ Tưởng Ninh Lãng, một người khác không ai khác chính là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.

Tưởng quốc công phủ là gia tộc bên ngoại của thái tử, xưa nay cùng Tuyên vương đối đầu .

Huống chi thái tử không thể tu luyện linh lực, Tưởng gia đem hết toàn lực cũng phải mua được Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu này, rõ ràng là vì hộ thân cho thái tử.

Chẳng qua là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng muốn Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, bởi vì hắn trước đáp ứng Vân Thiên Tuyết hôm nay phải mua cho nàng ta một con linh sủng, hiện tại Tuyết Nhi nhìn trúng linh sủng này, hắn vô luận như thế nào cũng phải mua cho nàng ta.

Huống chi hắn sao có thể bại trong tay người Tưởng gia, cũng vì lý do này mà Tiêu Thiên Dịch và người của Tưởng quốc công phủ, không ai từ bỏ, đấu giá đã lên tới sáu mươi ba vạn lượng.

Hai nhà cũng có chút cố hết sức, mặc dù Linh Thú này khó được, nhưng giá tiền cũng làm cho người không chịu nổi, phải biết rằng bất kể là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, hay là Tưởng gia, cũng không dám tùy tiện sử dụng một khoản tiền lớn, bởi vì bọn họ phải chi tiêu rất nhiều, phải nuôi thủ hạ, muốn lôi kéo trợ thủ, muốn lôi kéo triều thần.

Cho nên vì một Linh Thú, bây giờ có chút không có lời, nhưng hai nhà cũng không cam lòng, vì vậy càng đấu giá về sau, biên độ giá tiền cũng không lớn lắm, đều là tăng năm ngàn lượng.

Vân Thiên Vũ nhìn Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu trên đài cao hung tàn nhìn chằm chằm bên ngoài, nếu như nàng không ra tay, Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nó chắc chắn sẽ không để cho người mua điều khiển nó, ngược lại cam nguyện chịu chết.

Nếu như mình ra tay, cuối cùng thả nó, cũng có thể bảo vệ cho nó một mạng.

Chẳng qua là nhìn giá tiền, Vân Thiên Vũ có chút đau lòng, phải biết nếu như mình tham dự đấu giá, rất có thể mất hết tất cả tiền nàng có, hơn nữa Tiêu Cửu Uyên chưa chắc đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.