Tiểu Linh Đang rất vui, vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng cũng đến lúc ca ca nhà mình làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Nếu như trong lúc nguy hiểm ca ca có thể cứu Vân tỷ tỷ, lại liên thủ với Vân tỷ tỷ cùng nhau tiêu diệt Lăng Vân tông, như vậy mối quan hệ của ca ca và Vân tỷ tỷ tuyệt đối sẽ tiến thêm một bước, bởi vì nữ nhân đều là người sống tình cảm.
Tiểu Linh Đang càng nghĩ càng cảm thấy tương lai rất tốt đẹp.
Đúng lúc này trên quảng trường nổi lên tiếng xôn xao, trong đó có người hô lên: “Tông chủ đến.”
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy phía trên ngọn núi chính, một bóng hình mặc áo màu tím nhẹ nhàng bay ra, vô cùng cao ngạo xinh đẹp.
Trên quảng trường tất cả mọi người đều quỳ xuống nghênh đón: “Tham kiến tông chủ đại nhân.”
Đám người đông như kiến.
Vân Thiên Vũ ở trong đám người không thể không ngồi xổm xuống, bởi vì nếu như nàng không ngồi xổm xuống sẽ để lộ thân phận.
Nhưng đối với bộ dạng cao ngạo này của tông chủ Lăng Vân tông, nàng vô cùng khinh thường.
Không phải chỉ là tông chủ thôi sao, mặc dù chỉ có chút khả năng lại làm ra bộ dạng giống như nữ vương, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì.
Hôm nay ngươi động đến nghĩa phụ ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha Lăng Vân tông.
Trong mắt Vân Thiên Vũ chứa đầy sự lạnh lẽo, chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Thu Loan đang đáp xuống đất.
Diệp Thu Loan từ trên không trung đáp xuống, kiêu ngạo nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn tông chủ.”
Người xung quanh sau khi tạ ơn mới chậm rãi đứng dậy.
Diệp Tử Yên ở bên trong đám người nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Thu Loan làm nũng: “Nương, người đã đến rồi.”
“Ừm…” Diệp Thu Loan lạnh nhạt gật đầu, cũng không chủ động thân thiết quá mức với Diệp Tử Yên.
Lúc này đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê nhanh chóng tiến lên nói: “Tông chủ, bây giờ phóng hỏa thêu cháy người này hay sao?”
Diệp Thu Loan ngước mắt lên nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt tràn đầy bí hiểm, bàn tay bà ta nhẹ nhàng đưa lên: “Phóng hỏa đốt.”
Đệ nhất phong chủ Mộ Lãnh Khê nhận lệnh, lập tức ra lệnh cho đệ tử: “Phóng hỏa, thêu cháy lão già đáng chết này cho ta.”
Tiêu Lăng Phong vừa nghe thấy liền nhổ nướt bọt: “Các ngươi nghĩ đám các ngươi vẫn là một đóa hoa mười tám hay sao, các ngươi cũng chỉ là lão già đáng chết.”
Tiêu Lăng Phong vừa nói xong, sắc mặt Diệp Thu Loan và Mộ Lãnh Khê liền thay đổi.
Bọn họ ghét nhất có người nói đến tuổi của bọn họ.
Những lời này của Tiêu Lăng Phong đã chạm đến sự cấm kị trong lòng bọn họ, cho nên sắc mặt hai bà ta liền trở nên khó coi, hét lớn: “Thêu cháy lão ta.”
Đệ tử nhanh chóng tiến lên bắt đầu phóng hỏa.
Vân Thiên Vũ ở trong đám người không kiềm chế được nữa, nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Diệp Gia và Tiểu Linh Đang ở bên cạnh, hai người nhanh chóng gật đầu.
Vân Thiên Vũ vừa cử động, cả người liền nhảy đến giữa không trung, lạnh lùng đối mặt với tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông quát: “Dừng tay.”
Tông chủ Lăng Vân tông không nói gì, trái lại Diệp Tử Yên nói: “Tốt lắm, Vân Thiên Vũ, quả nhiên là ngươi, hóa ra nội chiến của đệ nhất phong và đệ ngũ phong thật sự do ngươi nhúng tay vào. Lá gan của ngươi cũng lớn thật, dám đơn thương độc mã đi vào Lăng Vân tông, lần này ta sẽ khiến ngươi chết không nơi chôn thân.”
Diệp Tử Yên vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ liền nghĩ đến khuôn mặt của mình, lúc trước bản thân vốn đã bị thương, sau đó lại bị Tiêu Cửu Uyên dùng một phần linh lực khiến mặt nàng ta trực tiếp bị hủy hoại.
Chuyện này đối với người coi trọng vẻ ngoài như Diệp Tử Yên mà nói quả thực là muốn lấy mạng của nàng ta.
Cho nên lúc này Diệp Tử Yên rất hận Vân Thiên Vũ.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, mắt nàng ta đỏ lên.
Vân Thiên Vũ đưa tay tháo mặt nạ mang trên mặt xuống, khôi phục bộ dạng vốn có của mình.
Lúc này nàng vô cùng xinh đẹp, bên trong Lăng Vân tông không ít người nhìn đến ngây người, dáng vẻ của nữ nhân này thật đẹp, lá gan cũng lớn, dám đơn thương độc mã đi lên Lăng Vân tông.
Vân Thiên Vũ thu tay lại, xoay người đứng ở trên quảng trường.