Editor: Huynhnhu142
Tiếng nói của Vân
Thiên Vũ vừa dứt, trong không khí cũng vang lên mấy tiếng hít khí, kèm
theo âm thanh hít còn có tiếng kêu sợ hãi.
”Ngươi điên rồi.”
Sắc mặt của Vĩnh Ninh Hậu gia Vân Lôi không cần phải nói là rất khó coi,
gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, trong đầu thật nhanh suy nghĩ, nếu
như Vân Thiên Vũ trở thành vương phi của Tiêu Cửu Uyên, hắn còn có thể
động vào nàng sao?
Tuy rằng lúc trước hắn đáp ứng Tiêu Thiên Dịch không động thủ với Vân Thiên Vũ, nhưng chờ qua một đoạn thời gian, đợi
đến sóng gió trước mắt đi qua, hắn nhất định sẽ dọn dẹp nghiệt nữ này.
Nhưng nếu như nàng trở thành chính phi của Tiêu Cửu Uyên, hắn có thể làm gì nàng sao.
Nghĩ đến không thể giết chết nghiệt nữ này, trong lòng Vân Lôi giống như bị
tảng đá to đè ép, trầm giọng ngăn cản Vân Thiên Vũ: “Thánh chỉ này ngươi không thể nhận.”
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng mở miệng: “Vân Thiên Vũ, nếu nàng nhận thánh chỉ này, ta nghĩ hoàng thúc chắc chắn sẽ
rất giận dữ, đến lúc đó thua thiệt là nàng.”
Tiêu Thiên Dịch thấy Vân Thiên Vũ tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng không rõ tư vị gì.
Trước kia hắn mặc dù ghét bỏ nàng, nhưng trong lòng vẫn biết Vân Thiên Vũ sẽ là chính phi của hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới không thành thân với nàng, hắn cũng cho rằng nàng nhất định cũng sẽ một lòng với mình.
Không nghĩ tới một ngày này, nữ nhân này chẳng những hưu phu, mà còn mặt mày thản nhiên tiếp nhận thánh chỉ gả cho người khác.
Nàng cứ như vậy đợi không được muốn gả cho người khác sao?
Tiêu Thiên Dịch nhìn Vân Thiên Vũ, muốn từ thần sắc nàng suy đoán. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ căn bản không để ý, ngay cả mí mắt cũng không có cho Tiêu
Thiên Dịch một cái.
Nàng đây là tìm đường sống cho mình thôi, vốn là nàng hi vọng dùng lời nói của Tiêu Thiên Dịch ngăn chặn Vân Lôi, để
cho Vân Lôi không tùy tiện hạ độc thủ đối với nàng.
Nhưng lời nói của Tiêu Thiên Dịch có thể ngăn chặn được Vân Lôi bao lâu, đợi chuyện phong ba này qua.
Chỉ sợ người này sẽ dọn dẹp nàng trước tiên.
Nhưng nếu nàng nhận ý chỉ này, trở thành chính phi của Tiêu Cửu Uyên, Vân Lôi còn dám động vào nàng sao, hắn mượn một trăm lá gan cũng không dám.
Dĩ nhiên Vân Thiên vũ cũng biết, Tiêu Cửu Uyên không phải là người dễ đối
phó, người kia so vơi Vân Lôi và Tiêu Thiên Dịch càng thêm khó đối phó
hơn.
Nếu nàng nhận ý chỉ này, nhưng chỉ là dữ hổ mưu bì. (ý là mưu tính sự việc có hại cho đối phương)
Nhưng vậy thì thế nào, thà rằng chết đứng, cũng không cần sống hèn mọn.
Vân Thiên Vũ nàng cho tới giờ chính là người như vậy, thà làm ngọc vỡ còn
hơn ngói lành, nàng chịu đựng bị chèn ép, nếu như nàng nguyện ý bị khnh
bỉ, hôm nay liền ngoan ngoãn nghe theo lời của Vân Lôi, như vậy ít nhất
có thể bảo toàn tính mạng của nàng.
Đợi đến khi đủ lông đủ cánh trở lại tính sổ với Vân Lôi, nhưng hôm nay nàng chính là nuốt không trôi búng máu trong miệng này.
Trong lòng Vân Thiên Vũ suy tính, tinh thần kiên định đưa tay nhận lấy thánh chỉ trong tay Triệu công công.
Tiêu Thiên Dịch và Vân Lôi còn muốn nói điều gì, nhưng Vân Thiên Vũ không
cho bọn hắn cơ hội nói chuyện, chỉ thản nhiên nói: “Thánh chỉ đã hạ,
Tuyên vương cùng phụ thân mọi cách ngăn cản ta tiếp chỉ, đến lúc đó
hoàng thượng giận dữ lôi đình, là vương gia thay ta chịu trách nhiệm,
hay là phụ thân thay ta chịu trách nhiệm.”
Mâu quang Vân Thiên Vũ lạnh lẽo, không đợi hai người nói chuyện, lại nói tiếp: “Hay là hai
người các ngươi muốn mượn tội không tuân thánh chỉ hại chết ta.”
Mặt Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi liền biến sắc, hai người đồng thời mở miệng: “Chúng ta không có.”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng cười: “Vậy thì tốt.”
Nàng cố gắng đứng dậy, nhưng chân lại rã rời, đến khí lực đứng lên cũng
không có, Họa Mi bên cạnh vội vàng đỡ nàng dậy, nhẹ khóc lên: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Trước mắt Vân Thiên Vũ từng trận biến
thành màu đen, tay nắm chặt thánh chỉ, đây là bùa cứu mạng nàng, nàng
chắc chắn. Nàng cố gắng ngẩng đầu, liền thấy mâu quang Tiêu Thiên Dịch
phức tạp nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ châm chọc mở miệng: “Tuyên vương, gọi thử một tiếng Cửu hoàng thẩm nghe một chút.”