Thần chú khống chế Diệt Yêu tháp rất dễ nhớ, nhưng Vân Thiên Vũ thử một chút, cuối cùng phát hiện tu vi linh sĩ của mình căn bản không khống chế được Diệt Yêu tháp.
Nàng nghĩ đến lúc trước Tiêu Cửu Uyên khống chế Phệ Ma tháp, tòa tháp này rất giống với tòa tháp của nàng, lúc ấy Tiêu Cửu Uyên dùng tu vi bát tinh linh tướng để khống chế Phệ Ma tháp, như vậy Diệt Yêu tháp ở chỗ nàng, chỉ sợ cũng phải dùng tu vi cao hơn linh tướng mới có thể tu luyện được.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ sau đó đành phải từ bỏ, thu hồi Diệt Yêu tháp, đồng thời thả ra bé cây Tiên Linh bên trong Phượng Linh giới.
“Cây Tiên Linh, ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng mở ra tầng thứ ba của Phượng Linh giới, đến lúc đó sẽ biết bên trong có suối Ngọc Linh hay không, nếu như có suối Ngọc Linh thì ngươi có thể tu luyện rồi.”
“Ừm, bảo bảo biết tỷ tỷ tốt nhất mà, bảo bảo tin trong Phượng Linh giới của tỷ tỷ nhất định có suối Ngọc Linh.”
Bé cây Tiên Linh mút lấy ngón tay, cười tủm tỉm nói, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy liền cạn lời, nàng thực sự có hơi lo lắng bên trong tầng thứ ba của Phượng Linh giới không có cái gọi là suối Ngọc Linh kia, nếu như không có suối Ngọc Linh, bé cây Tiên Linh sẽ buồn biết bao nhiêu.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa để cây Tiên Linh và ba linh thú đi ra ngoài chơi, nàng cũng dặn dò ba linh thú nhất định phải bảo vệ bé cây Tiên Linh, đừng để nó bị người khác mang đi.
Lúc này cây Tiên Linh chính là điểm chí mạng của ba linh thú, chúng nó làm sao có thể để người khác bắt nó đi được chứ, cho nên ba tên này cùng nhau cam đoan, tuyệt đối sẽ không để mất nó.
Vân Thiên Vũ yên tâm đi ngủ.
Nàng ngủ ước chừng được nửa ngày, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì nghe thấy ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa. Vân Thiên Vũ kéo cửa ra, nhìn thấy Phượng Vô Nhai lười biếng dựa vào cửa, y cười tủm tỉm nói: “Muội tỉnh rồi, cơ hội cứu người tới rồi, vừa nãy ta được tin, người của Tào Môn và người của Hồng Minh đánh nhau, bên kia có không ít người bị thương. Muội đi cứu người đi, ta hỗ trợ muội.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe thấy như vậy, nàng lập tức cảm thấy rất hứng thú, nhanh chóng nói: “Đi, chúng ta đi xem thử.”
Phượng Vô Nhai cười mờ ám trả lời: “Đi thôi, ta đưa muội đi.”
Hai người đi thẳng đến chỗ đánh nhau, trên đường Vân Thiên Vũ thu bé cây Tiên Linh vào trong Phượng Linh giới để phòng ngừa nó bị người khác dòm ngó, thừa lúc loạn sẽ mang nó đi.
Người của Tào Môn và người của Hồng Minh đánh nhau là vì liên quan đến chuyện tu luyện. Người của Tào Môn muốn vào tầng thứ tư của Tu Linh tháp tu luyện, sau đó người của Hồng Minh cũng muốn vào tu linh tháp tu luyện, nhưng trên thực tế trong Tu Linh tháp có quy định, mỗi một tầng không được vượt quá hai trăm người, nếu số người đã đầy thì đến sau phải lui ra ngoài.
Kết quả người của hai phái cùng nhau đi vào, cuối cùng bị Tu Linh tháp đánh ngược trở ra.
Lúc này mọi người của hai phái đều muốn vào, cuối cùng không ai nhường ai, người của hai phái liền đánh nhau ở bên ngoài Tu Linh tháp.
Bên ngoài Tu Linh tháp có rất nhiều người bị trọng thương.
Một vài người trong tay có đan dược của gia tộc, sau khi ăn vào đã thoải mái hơn nhiều, hơn nữa một nhóm người trong gia tộc không có đan dược, cho nên mọi người đau khổ nằm trên mặt đất.
Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ thoáng chốc đã đến nơi, Phượng Vô Nhai lớn tiếng nói: “Tất cả người bị thương đừng lo lắng, ta đã đi tìm y sư lại đây để chữa trị cho mọi người, mọi người ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Phượng Vô Nhai vừa nói xong, người bên ngoài Tu Linh tháp xem náo nhiệt đều kinh ngạc. Lão đại của Ma Môn có lòng tốt như vậy sao? Y lại tìm y sư đến đây để cứu người à? Mọi khi các đại phái đánh nhau, tại sao không thấy y có lòng tốt như vậy chứ.
Mọi người nghĩ thầm, sau đó bắt đầu bàn tán.