Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 934: Chương 934: Hắn từng là cái đuôi nhỏ của bà ta




Bên ngoài cung điện, một đám đại thần nghiêm túc suy nghĩ.

Tất cả hoàng tử của tiên đế đều chết hết rồi, không còn một người nào cả, nhìn tới nhìn lui chỉ có Ly thân vương gia có thể thuận lợi kế vị trở thành tân đế.

Mọi người nằm mơ cũng không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy.

Đối với tân đế tương lai, mọi người đều sợ hãi.

Hắn thân là Ly vương gia đã khiến mọi người kiêng kị rồi, nếu như hắn trở thành hoàng đế của Đông Ly, nghĩ cũng biết hắn sẽ khiến mọi người kinh sợ thế nào.

Nhưng đồng thời, nếu như hắn lên ngôi, Nam Chiêu, Tây Tấn, Bắc Địch và các nước khác cũng phải kiêng kị rất nhiều.Có lẽ sau này không có người của nước nào dám khi dễ bọn họ nữa.

Bọn họ nghĩ như thế, lại cảm thấy Ly thân vương gia kế vị không có gì là không tốt, cùng lắm thì sau này bọn họ cẩn thận một chút, không đụng đến hắn là được rồi.

Mọi người đang suy nghĩ thì nghe thấy hành lang phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Có đại thần phát hiện Tiêu Cửu Uyên và đám người Tiêu Dạ Thần, nhanh chóng nói: “Ly thân vương gia đã trở lại.”

Tuy rằng Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa tiếp chỉ trở thành hoàng đế, nhưng ở trước mặt đại thần, mọi người đều cho rằng hắn sẽ trở thành hoàng đế.

Cho nên vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, mọi người đều quỳ xuống: “Chúng thần tham kiến Ly thân vương gia.”

Người quỳ trên đất ở trước cửa cung điện của thái hậu đông nghìn nghịt.

Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn mấy tên này, nhìn cũng không thèm nhìn mà đi thẳng vào cung điện của thái hậu.

Đám đại thần ở phía sau hai mặt nhìn nhau, nhưng không dám kêu lên, cũng không dám đứng lên, mọi người an phận quỳ trước cửa.

Tiêu Cửu Uyên mang theo Tiêu Dạ Thần và đám người Vân Thiên Vũ đi vào tẩm cung của thái hậu.

Bên ngoài tẩm cung, thái giám nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng thỉnh an: “Nô tài tham kiến Ly thân vương gia.”

Tiêu Cửu Uyên không để ý tới những người này, lập tức đi đến tẩm cung.

Phía sau, Vân Thiên Vũ đã dừng lại, nàng ngăn Tiêu Dạ Thần lại: “Để thái hậu và Tiêu Cửu Uyên nói chuyện riêng đi.”

Tiêu Dạ Thần suy nghĩ gật đầu, nhưng không dám lơ là, đề phòng thái hậu tính kế Tiêu Cửu Uyên.

Trong tẩm cung, thái hậu suy yếu ngủ ở trên giường lớn, người gầy trơ xương, tóc bạc trắng, cả người suy yếu gần như đã không hít thở được nữa, cứ nhẹ nhàng ngủ ở trên giường lớn như vậy.

Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy thái hậu như thế, hoàn toàn khác với mẫu hậu tao nhã xinh đẹp trong trí nhớ của hắn.

Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên hơi ướt, hắn chậm rãi quỳ xuống.

Thái hậu nằm trên giường nghe thấy động tĩnh, cố sức mở mắt, bà ta ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng thì nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên đang quỳ trên đất.

Thái hậu nhìn chằm chằm hắn, thật lâu cũng không nói gì, cuối cùng bà ta cắn răng căm hận nói: “Con đã hài lòng chưa, bây giờ con hài lòng rồi chứ?”

Tiêu Cửu Uyên không nói gì, chậm rãi mở miệng: “Mẫu hậu.”

Một tiếng mẫu hậu này, khiến trong mắt thái hậu tràn đầy nước mắt.

Thái hậu không khỏi nhớ tới bộ dạng của Tiêu Cửu Uyên hồi nhỏ, giống như cái đuôi nhỏ của bà ta, cứ luôn đi theo phía sau gọi bà ta mẫu hậu mẫu hậu.

Tiếng kêu ngọt ngào ấy, bà ta nghe trong lòng cảm thấy mềm mại.

Trên giường, thái hậu vô cùng đau xót nhìn Tiêu Cửu Uyên.

“Vốn dĩ ta nên cùng tân đế liên thủ, hai người hợp lại giết chết con và Vân Thiên Vũ, nhưng cuối cùng ta cũng không nhẫn tâm giết con, ngược lại còn giết tân đế, tân đế đến chết cũng không ngờ ta sẽ giết nó, chuyện này chỉ trách nó quá sơ suất, quá coi thường lão thái bà ta rồi, nghĩ rằng ta là một lão thái bà vô dụng.”

“Nhưng lại không biết ta ở trong cung nhiều năm cũng có tay sai của mình, hơn nữa trước khi tiên đế chết đã để lại mấy người có thể dùng cho ta, những người đó bằng lòng vì ta mà chết, cho nên ta bảo người hạ độc tân đế, cuối cùng mấy tên thuộc hạ của ta đã kéo theo tân đế chết chung.”

Thái hoàng thái hậu nói đến đây, cười ha ha, cười đến nỗi nước mắt rơi xuống như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.