Sắc mặt của Diệp Tử Yên và những người trong phòng đều thay đổi.
Sao lại thế này, tại sao thuốc giải không có tác dụng.
Vân Thiên Vũ muốn đi tới giải thích hoa linh quỳ tám cánh dùng lúc trước là giả.
Nhưng cô còn chưa kịp đứng lên nói gì thì đúng lúc này có biến cố nảy sinh.
Tiêu Cửu Uyên nằm trên giường đột nhiên đau đớn quằn quại, không ngừng giãy giụa, sau đó kêu lên một tiếng rồi hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Trong phòng, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Vân Thiên Vũ là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng đưa tay bắt mạch cho Tiêu Cửu Uyên.
Cuối cùng kêu lên với vẻ mặt khó coi: “Vương gia trúng độc rồi, trong thuốc giải vừa nãy có độc.”
Một lời khiến cho vẻ mặt của Bạch Diệu và Hắc Diệu vô cùng khó coi, hai người đồng thời căm phẫn nhìn về phía Diệp Tử Yên: “Diệp tiểu thư, ngươi có ý gì, vì sao hạ độc vương gia nhà chúng ta?”
Vân Thiên Vũ không để ý tới việc khác, nhanh chóng lấy ngân châm châm vào huyệt đạo của Tiêu Cửu Uyên, sau khi châm ngân châm xong lại lấy đan dược trong Phượng Linh giới cho Tiêu Cửu Uyên ăn.
Cứ như thế Tiêu Cửu Uyên cũng tốt hơn một chút, nhưng càng lúc càng yếu, nằm trên giường không hề động đậy.
Nhưng trong đôi mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, hắn nắm chặt bàn tay, trong lòng không cam tâm, là ai, ai dám hạ độc hắn khiến cho hắn đau đớn như vậy, nếu hắn may mắn giải được độc thì nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết, đau khổ cùng cực.
Tiêu Cửu Uyên ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Tử Yên.
Ánh mắt dường như có độc.
Diệp Tử Yên mặt cắt không còn giọt máu, nói không nên lời, trong mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi.
Tiêu Cửu Uyên người này tuy rằng vô cùng tuấn mỹ, phảng phất như thiên thần nhưng nghe nói thủ đoạn của hắn lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe.
Hắn sẽ không giết nàng chứ.
Diệp Tử Yên nghĩ rồi đột nhiên nhìn thấy vân Thiên Vũ ngồi trước giường liền quay người chỉ vào Vân Thiên Vũ và kêu lên: “Ly thân vương gia, ta không hạ độc người, là nàng ta, chắc chắn là nàng ta, bởi vì chuyện chế thuốc giải độc vương gia đã giao cho ta nên nàng ta tức giận, lợi dụng cơ hội hạ độc vào trong thuốc của vương gia. Độc kia nhất định là ở trên hoa linh quỳ tám cánh.”
Trong phòng, mọi người đều ngẩn ra, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Hắc Diệu là người nổi giận đầu tiên: “Linh Nghi quận chúa, có phải là ngươi không, có phải là ngươi đã giở trò trên hoa linh quỳ tám cánh không?”
Hắc Diệu vừa dứt lời, Bach Diệu muốn ngăn cản gã nhưng đáng tiếc lúc này gã như lên cơn điên, nhanh chóng lao vào lấy hộp Thanh Mộc đựng hoa linh quỳ tám cánh ra.
Gã đưa hộp Thanh Mộc cho một đại phu trong phủ Ly thân vương, trầm giọng ra lệnh: “Nghiệm.”
Sự việc lần này có liên quan đến tính mạng của vương gia nên đại phu lập tức dùng ngân châm nghiệm hộp Thanh Mộc, ngân châm quả nhiên đen lại.
Sau đó Hắc Diệu như tìm được điểm yếu, mắt nhìn thẳng vào Vân Thiên Vũ.
“Linh Nghi quận chúa, ngươi thật to gan, quả nhiên dám cả gan hạ độc vương gia, hộp Thanh Mộc này từ khi ngươi lấy ra đưa cho Diệp tiểu thư, tất cả chúng ta đều nhìn thấy, căn bản không có ai động vào chiếc hộp này, tại sao trong hộp lại có độc, không phải ngươi hạ độc thì là kẻ nào hạ độc.”
“Nhất định do ngươi tức giận việc vương gia đồng ý cho Diệp tiểu thư giải độc mà không có cho ngươi giải độc nên tức giận hạ độc.”
“Nói không chừng độc vương gia trúng phải cũng có liên quan tới ngươi, trước kia khi chưa gặp ngươi vương gia căn bản không bị trúng độc nhưng từ khi ngươi xuất hiện liền có loại độc này?”
Sau đó Diệp Tử Yên như bắt được cơ hội, lạnh lùng mở miệng nói: “Thật là một vở diễn hay, nếu ta nhớ không nhầm thì độc của ma tinh huyết anh không phát tác nhanh đến như vậy, vương gia phát tác nhanh như thế nói không chừng là sau đó có kẻ hạ độc nên độc phát nhanh mới như vậy.”