Chuyện này khiến dân chúng Nam Chiêu vô cùng kính trọng ngưỡng mộ Chiêu Hoa công chúa.
Chẳng những dân chúng, ngay cả hoàng đế cũng yêu thích nàng, lần này hai nước liên hôn.
Trong cung Nam Chiếu, mấy vị công chúa đều không muốn rời xa quê hướng tới Đông Ly quốc liên hôn.
Lại là vị công chúa này chủ động xin chỉ, đồng ý tới Đông Ly liên hôn, tiến hành liên minh hữu hảo giữa hai nước, chỉ xin từ nay về sau hoàng thượng Nam Chiêu có thể quan sát tình hình dân chúng tốt hơn.
Hành vi này của công chúa đã tặng thêm một bút vào giai thoại của nàng, nghe nói công chúa rời kinh, mười dặm phổ dài vui vẻ đưa tiễn, mọi người quỳ xuống đất đưa tiễn công chúa rời kinh.
Thái tử Nam Chiêu và công chúa Nam Chiêu, đều là nhân vật mạnh mẽ truyền kỳ, cho nên lần này tới Đông Ly, trở thành đề tài bàn luận của mỗi người.
Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ vừa xuống xe ngựa là có người tới đón.
Người tới đón này, đều là thanh niên tài tuấn quan hệ tốt với Tiêu Dạ Thần, nếu không chính là danh môn quý nữ tương đối quen thuộc với Vân Thiên Vũ.
Các quý nữ này đều nghe người lớn trong nhà căn dặn, không có việc gì thì thường xuyên qua lại với Linh Nghi quận chúa.
Trước mắt Linh Nghi quận chúa đã hủy hôn với Ly thân vương gia, nếu nàng có ý gả vào gia tộc bọn họ thì tốt.
Cho nên Yến Thanh Phong của phủ Yến Bắc vương và Tô Phi Yên của phủ Tô quốc công vừa thấy Vân Thiên Vũ liền tới đón.
Trong số thanh niên tài tuấn ra đón Tiêu Dạ Thần, Yến Kinh Hồng của phủ Yến Bắc vương là chính.
Phủ Yến Bắc vương thấy Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch không có hy vọng cưới Vân Thiên Vũ, bởi vì ở giữa còn có bối phận.
Cho nên phủ Yến Bắc vương nổi lên tâm tư, để Yến Kinh Hồng qua lại nhiều với người phủ An thân vương, xem có thể đả động người phủ An thân vương hay không, cuối cùng để Linh Nghi quận chúa gả cho Yến Kinh Hồng phủ Yến Bắc vương.
Tóm lại các nhà đều đã tính toán.
Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ được một đám người đón vào đại điện trong cung Vinh Càn.
Nhưng mà đám người còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng bàn tán phía sau.
“Mau xem, kia không phải xe ngựa phủ Ly thân vương ư?”
“Nghe nói gần đây Ly thân vương gia rời kinh có việc, không nghĩ tới ngài ấy lại về kịp cung yến đêm nay.”
“Các ngươi nói Ly thân vương gia có thể cưới công chúa Chiêu Hoa kia làm chính phi hay không.”
“Chắc là không thể, Ly thân vương gia lạnh lùng âm trầm như vậy, sợ là công chúa Chiêu Hoa không dám gả.”
Mọi người nói chuyện vô cùng náo nhiệt, đã thấy một người xuống từ xe ngựa phủ Ly thân vương.
Người mặc một bộ cẩm sam màu tím thêu bàn long, eo mang đai lưng màu bạc, giày đen, thần thái cả người như ánh mặt trời, hoàn toàn không còn âm trầm lãnh khốc như ngày xưa nữa.
Trên gương mặt tuấn mỹ kia có ý cười nhè nhẹ tràn ra, ý cười nhợt nhạt như có như không làm cho người hắn tăng thêm vô vàn màu sắc phong lưu.
Tiêu Cửu Uyên như vậy rất hiếm thấy.
Người xem bốn phía lập tức ngây ra, sau đó có người tỉnh hồn mở miệng nói: “Đây là Ly thân vương gia ư? Sao thấy thế nào cũng không giống lắm.”
“Trời ơi, quá anh tuấn, hơn nữa không chút lạnh lùng âm trầm, ngược lại là lười biếng hút hồn, ngươi nhìn mắt phượng của ngài ấy, mang theo một chút u ám, lại mang theo một chút phong tình, thật sự quá hút hồn người.”
Một vài nhóm quý nữ nhỏ giọng thì thầm, nói xong nhìn ngại ngùng.
Ly thân vương gia như vậy, các nàng không dám tưởng tượng.
Sở dĩ Tiêu Cửu Uyên phong tình, lười biếng lại hoa lệ như vậy, thật ra là bởi vì hắn vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Vân Thiên Vũ ở trước cửa điện cung Vinh Càn.
Cho nên tâm trạng của hắn rất tốt, cả người giống như ánh sáng mặt trời.
Lúc này hắn hoàn toàn không chú ý tới bộ dạng của mình tạo thành hoang mang không nhỏ cho người khác.
Tiêu Cửu Uyên lười để ý người khác, hắn sải bước đi từ chỗ xe ngựa tới cửa điện cung Vinh Càn.
Đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, hắn hơi cong khóe môi, ý cười hiện ra, hắn như vậy càng thêm lóa mắt, như ánh sáng minh châu, ngay cả giọng nói cũng thuần khiết ngọt thanh như rượu ngon ủ lâu năm.
“Vũ Nhi, nàng vào cung, có phải chưa kịp nghỉ ngơi không?”