Trên khuôn mắt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên tràn đầy âm trầm, lạnh lừng trừng mắt nhìn thủ hạ một cái sau nói: “Tại sao không đến khách điếm khác đặt phòng.”
“Bẩm vương gia, các khách điếm khác cũng không còn, hơn nữa trấn nhỏ này cũng không có nhiều khách điếm, đều bị đặt hết, có rất nhiều người phải đặt phòng ở nhà người dân, gian phòng này, thuộc hạ phải giành mãi mới có được.”
Thủ hạ ủy khuất nói.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên bén nhọn nhìn tới.
Trong xe ngựa Vân Thiên Vũ đã chậm rãi lên tiếng: “Nếu không vương gia vào nghỉ ngơi đi, ta ở trên xe ngựa nghỉ một đêm là được.”
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, sẵng giọng âm trầm nói: “Lời này của ngươi làm ám chỉ bổn vương chỉ biết lo cho mình, không để ý người khác sao?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, thản nhiên nói: “Vậy ý của vương gia là vương gia ngủ trên xe ngựa, ta ngủ trong khách điếm.”
Điều này có thể sao? Tiêu Cửu Uyên là người ủy khuất chính mình sao.
Quả nhiên, Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên cười lạnh: “Ngươi nghĩ cũng thật hay, tại sao bổn vương phải để cho ngươi ở trong phòng, còn bổn vương ngủ trong xe ngựa.”
Nửa tháng này ngủ ở trong xe ngựa, mùi vị rất khó chịu, nhất là dọc theo đường đi vì cùng Vân Thiên Vũ tranh cao thấp, hắn cả ngày lên đường, hiện tại hắn không muốn ở trên xe ngựa dù chỉ một khắc.
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói, cái này không được, cái kia cũng không được, không khỏi lạnh giọng hỏi: “Vậy vương gia tính toán an bài như thế nào?”
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ một chút, không nghĩ ra ý kiến hay, thật ra hắn muốn cho thủ hạ đuổi một người đi, như vậy sẽ có thể lấy được một phòng nữa, nhưng nghĩ lại, lần này bọn họ rời kinh hành động bí mật, hắn làm như vậy, rất dễ dàng đưa tới sự chú ý của người khác, cho nên chuyện này không thể làm.
Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra ý kiến hay, cuối cùng Tiêu Cửu Uyên cứng rắn nói: “Trước xuống xe ngựa ăn chút gì đó, ăn xong rồi tính tiếp?”
Vân Thiên Vũ không có phản đối, vén rèm muốn xuống xe ngựa, dưới ánh đèn hơi mờ, Tiêu Cửu Uyên thấy gương mặt nàng hiện đầy vết sẹo, gương mặt này quá bắt mắt, nếu như truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho người ta nghĩ ngợi, hắn nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi tìm một áo choàng mặc vào đi, không nên để cho người phát hiện thân phận của ngươi.”
Đối với chuyện này, Vân Thiên Vũ không có dị nghị, lùi về xe ngựa, từ trong Phượng Linh Giới lấy ra áo choàng mặc lên, về phần biểu tỷ Diệp Gia, nàng dịch dung đơn giản cho nàng ấy nhưng cũng đã vô cùng khác biệt.
Hai người kẻ trước người sau xuống xe ngựa.
Ở ngoài xe ngựa, trên mặt Tiêu Cửu Uyên đeo mặt nạ hồ ly màu bạc, trong chớp mắt giống như thay đổi thành một người khác.
Thiếu đi chút lạnh lùng ngày thường, ngược lại càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân càng thêm tràn đầy cao quý.
Hắn thấy Vân Thiên Vũ đã khoác áo choàng xuống xe ngựa, tiêu sái xoay người đi vào trong.
Vài thuộc hạ đi theo sau lưng, mặc dù hắn đeo mặt nạ, vẫn như cũ che dấu không được khí chất vương giả không giống người thường, khiến cho mọi người chỉ cần nhìn một cái liền biết hắn không phải người tầm thường.
Vân Thiên Vũ không nói gì, dẫn Diệp Gia đi theo.
Quả nhiên sau khi bọn họ đi vào, rất nhiều người chú ý tới, mọi người nhìn Tiêu Cửu Uyên nghị luận, suy đoán thân phận của Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên vốn muốn ở đại sảnh dưới lầu ăn cơm, nhưng khi nhìn rất nhiều người chú ý đến bọn họ, đương nhiên không được tự nhiên, cho nên liền dẫn Vân Thiên Vũ đi lên phòng đã được đặt trước, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Cứ như vậy, an tĩnh nhiều.
Đợi đến khi tiểu nhị mang thức ăn đưa lên, hai người chỉ an tĩnh ăn cơm, không ai để ý tới ai.