Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 776: Chương 776: Không bao giờ tha thứ cho ngươi




Nhưng gã không thể không gặp nàng, nếu gã giải thích rõ ràng với nàng, chuyện nghĩ phụ nàng ngày đó, không phải là lỗi của gã, huống hồ không phải là nàng đã nổ chết gã rồi sao? Ân oán của hai người họ sẽ cứ thế cho qua.

Gia Cát Cẩn nghĩ, ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, cười lạnh: “Ta tới gặp Linh Nghi quận chúa, không phải là tới gặp Ly vương gia, huống hồ đây là An thân vương phủ, không phải là phủ Ly thân vương.”

“Nếu bổn cung nhớ không nhầm, hình như Ly vương gia và Linh Nghi quận chúa không có quan hệ gì.”

“Không, nên nói là ngươi cũng người ngưỡng mộ Linh Nghi quận chúa, vậy chúng ta là đối thủ cạnh trạnh, nếu là đối thủ cạnh tranh thì phải cạnh tranh công bằng mới phải chứ.”

Gia Cát Cẩn nói xong, Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn gã: “Đối thủ cạnh tranh? Ngươi quá đề cao bản thân rồi, ngươi không xứng đáng là đối thủ cạnh tranh của ta, ta thích Vũ Nhi, nàng ấy cũng thích ta, chúng ta sắp thành thân, khi chúng ta thành thân, hoan nghênh ngươi tới uống rượu mừng.”

Lời nói của Tiêu Cửu Uyên, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Gia Cát Cẩn. Trái tim của gã vừa đau đớn vừa khó chịu, trên mặt trở nên trắng bệch.

Nhưng gã không có ý định từ bỏ. Gã tiến lên, nói: “Cút đi, ta có chuyện muốn nói với nàng, còn việc nàng ấy lấy ai, đó là quyền tự do của nàng ấy, không phải người nói là được.”

Gã nói xong bắn một chưởng vào Tiêu Cửu Uyên. Tiêu Cửu Uyên sao có thể sợ gã, đưa tay ra tiếp chưởng. Chỉ là hai người chưa đánh nhau, Vân Thiên Vũ đã đi ra tới cửa, lạnh lùng quát: “Dừng tay.”

Cuối cùng hai người cũng dừng tay. Gia Cát Cẩn thấy Vân Thiên Vũ đi ra, nhanh chóng mở miệng: “Vũ Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

“Nói đi.”

Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói, nói thật nàng không muốn nói gì với Gia Cát Cẩn nữa. Nếu nói nhiều thì nàng sẽ giết luôn người này. Bởi vì tên này chẳng những giết nghĩa phụ của nàng mà còn làm hai nàng phải xuyên không về cổ đại.

Nếu nói Tiêu Cửu Uyên trước đây đáng ghét, thì người này còn ghê tởm hơn nhiều, nếu không phải gã hại chết nghĩa phụ nàng thì sao nàng phải xuyên không về cổ đại chứ, sao lại phải chịu tội chứ.

Gia Cát Cẩn nhìn Vân Thiên Vũ nói một cách hàm xúc: “Nếu như ta nói chuyện trước kia, nàng có muốn để họ nghe không?”

Vân Thiên Vũ nghe nhíu mày, chuyện quá khứ nàng không muốn nghe: “Ta không muốn nghe chuyện quá khứ, ngươi nói đi hôm nay đến tìm ta có việc gì.”

“Ta tới đây là muốn giải thích với nàng chuyện quá khứ.”

Gia Cát Cẩn vẫn cho rằng nàng không chào đón gã là bởi vì gã đã hại chết nghĩa phụ của nàng. Cho nên gã giải thích rõ ràng với nàng, nhất định nàng sẽ tha thứ cho gã. Đáng tiếc suy nghĩ của gã không phải là suy nghĩ của Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ nhìn gã nói: “Nghĩa phụ của ta không phải là do ngươi hại chết sao?”

“Là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn? Hay cho câu ngoài ý muốn, có phải Phó Cảnh Ngôn ngươi vì muốn lấy nhẫn Phượng Linh nên mới vô tình hại chết ông ấy, như thế với việc hại chết ông ấy có gì khác nhau chứ.”

“Ta nhớ trước kia khi ta tìm ngươi nói chuyện, chúng ta đã nói rất rõ ràng, không bán đúng không? Hơn nữa chúng ta đã nói với ngươi không chỉ một lần, nhưng ngươi cứ dây dưa làm phiền, cuối cùng còn hại chết nghĩa phụ của ta, bây giờ lại còn nói là ngoài ý muốn, thật nực cười.”

Nói xong Vân Thiên Vũ giận dữ nhìn Gia Cát Cẩn, trong mắt hơi ấm áp. Đó là người thân duy nhất của nàng trên đời này, nàng đã nói với ông ấy rất nhiều lần, khi nào ông ấy già yếu nàng sẽ phụng dưỡng ông ấy.

Nhưng sau đó thì sao, Phó Cảnh Ngôn lại hại chết ông ấy, giờ còn chạy tới nói là ngoài ý muốn. Vân Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Gia Cát Cẩn: “Ngươi đừng tưởng ngươi chạy tới đây nói là chuyện ngoài ý muốn thì ta sẽ tha thứ cho người, đừng có mơ, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ngươi mau đi đi, sau này đừng tới An thân vương phủ nữa, nếu còn đến nữa ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.