Sau lưng Phượng Vô Nhai nhìn bóng dáng hai người rời đi, chậm rãi nói.
“Tiểu Linh Đang từ nhỏ được bản quân bảo vệ quá mức, cho nên nàng quá đơn thuần, không hiểu thế thái nhân tình, đợi đến khi bản quân phát hiện, đã quá muộn, cho nên bản quân mới có thể cưỡng bách nàng ra cung rèn luyện, hiện tại nàng gặp được ngươi, bản quân thấy bởi vì nàng đi theo bên cạnh ngươi có vẻ rất tốt, mà ngươi cũng thật lòng với nàng, chẳng lẽ nhẫn tâm để nàng ở bên ngoài tự sinh tự diệt, bị người khi dễ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm sao?”
Lời của Phượng Vô Nhai khiến cho Vân Thiên Vũ nghĩ đến lần đầu gặp gỡ Tiểu Linh Đang, đói bụng đến phải coi đan dược thành cơm để ăn.
Sau đó nàng chỉ làm cơm rang trứng cho nàng ăn, nàng đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Nàng ấy giống như tiểu cẩu gọi nàng Vân tỷ tỷ, nàng nói gì, nàng ấy cũng nghe.
Suy nghĩ những điều này, trong lòng Vân Thiên Vũ không nhịn được liền mềm nhũn ra, nhưng đối với những chuyện tối nay Phượng Vô Nhai làm, nàng cực kỳ tức giận.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, đột nhiên tránh tay của Tiêu Cửu Uyên tay, xoay người sãi bước đi đến trước mặt Phượng Vô Nhai, trầm mặt nói.
“Nàng đi theo ta, được, một tháng mười vạn lượng ngân phiếu, đúng hạn ngươi phải đưa tới, nếu như chậm trễ một ngày, ta liền đuổi nàng trở về Ma Ảnh Cung.”
Nàng sau khi nói xong khiêu khích nhìn Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai nhướng mi, phong tình vạn chủng nhuộm đầy hai mắt, khóe miệng hơi cong, từ từ nói: “Được, một lời đã định.”
Hắn nói xong vung tay lên, thủ hạ sau lưng liền mang Tiểu Linh Đang tới.
Vân Thiên Vũ ra lệnh cho Bạch Diệu sau lưng: “Phái hai người tới đây, đở Tiểu Linh Đang.”
Nàng nói xong lại nhìn Phượng Vô Nhai một cái, sau đó cười cổ quái một tiếng, xoay người liền đi.
Bạch Diệu vội vàng kêu hai thủ hạ tới người, mang theo Tiểu Linh Đang đi theo sau lưng của bọn họ một đường rời khỏi sườn núi Tiểu Phượng.
Lúc này sườn núi Tiểu Phượng đã sớm san thành bình địa, không chỉ như thế, hơn nữa còn loạn thất bát tao bi thảm.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên gấp rút rời khỏi sườn núi Tiểu Phượng.
Trên đường Tiêu Cửu Uyên vẫn thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ, thấy thế da đầu Vân Thiên Vũ tê dại, không nhịn được hỏi: “Ánh mắt ngươi...”
Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh nói: “Ngươi phải cách xa tên Phượng Vô Nhai kia một chút. Hắn trời sanh phong lưu đa tình, phóng túng không kềm chế được, đối với nữ nhân không có nửa điểm thật lòng, hơn nữa tính tình vô cùng tàn nhẫn độc ác.”
Vân Thiên Vũ nghe được mặt đầy hắc tuyến, cái này mắc mớ gì đến nàng a, nàng cùng Phượng Vô Nhai chỉ thấy mặt một lần mà thôi, huống chi trên mặt nàng còn mang khăn che, tên Phượng Vô Nhai kia cũng sẽ không coi trọng nàng đi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, nhìn về Tiêu Cửu Uyên, sâu kín hỏi: “So với vương gia như thế nào? Người ghê tởm hơn một chút đây.”
Tóm lại cả hai cũng không phải dạng tốt lành gì.
Vân Thiên Vũ ở trong lòng hừ lạnh.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên tối lại, ánh mắt lạnh lẽo tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, đáng tiếc hắn vẫn chưa kịp nổi giận, mắt tối sầm hôn mê đi.
Vân Thiên Vũ vội vàng ở bên tai của hắn nói: “Tiêu Cửu Uyên, ta mới vừa rồi đã điều tra xong, ngươi trúng độc đúng là Ma Tinh Huyết Anh Độc, ta trở về điều chỉnh phương thuốc giải độc, phái người đưa cho ngươi, ngươi phải nhanh chóng cho người lập tức đi tìm dược liệu.”
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong thấy Tiêu Cửu Uyên đã hoàn toàn không có phản ứng, nàng vội vàng lấy ngân châm ra, thay Tiêu Cửu Uyên châm huyệt, sau đó suy nghĩ một chút lại từ trong Phượng Linh Giới lấy ra một viên đan dược.
Nhưng nàng còn chưa kịp cho Tiêu Cửu Uyên ăn vào, Hắc Diệu bên cạnh Tiêu Cửu Uyên xoay người quát lạnh: “Dừng tay, ngươi cho vương gia uống cái gì.”