Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhịn được, ai bảo hắn định hợp tác với Tuyên vương làm gì? Trừ khử Hoài vương rồi, cần phải đưa một vị hoàng tử lên ngôi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mình Tuyên vương là thích hợp. Bởi vậy hắn mới sai người mời Tuyên vương đến.
“Tuyên vương, mời ngồi.” Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng lên tiếng.
Tiêu Thiên Dịch vốn đang hối hận sầu não, nghe Tiêu Cửu Uyên nói vậy, thấp thỏm nhìn hắn không hiểu sao mình bỗng được sủng ái. Sao cửu hoàng thúc lại khách sáo với y như thế?
“Cửu hoàng thúc tìm cháu có việc gì sao?”
Giọng Tiêu Thiên Dịch khách sáo muôn phần, thấy điệu bộ đó Tiêu Cửu Uyên hài lòng lắm, bèn ra hiệu cho y ngồi xuống nói chuyện.
Lúc này Tiêu Thiên Dịch mới ngồi xuống, song y chẳng dám tỏ vẻ buồn phiền ân hận trước mặt Tiêu Cửu Uyên nữa. Cuối cùng y và Linh Nghi quận chúa cũng đã bỏ lỡ nhau. Dẫu có đau lòng, y cũng đành chấp nhận sự thật rằng giờ đây Linh Nghi quận chúa là vị hôn thê của cửu hoàng thúc. Tiêu Thiên Dịch thầm nói với lòng.
Y ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, thong thả nói: “Chẳng hay cửu hoàng thúc cho người gọi cháu đến đây là vì chuyện gì?”
Tiêu Cửu Uyên cũng không quanh co lòng vòng mà vào thẳng đề: “Chúng ta định ra tay diệt trừ Hoài vương, rồi đưa ngươi lên ngôi, nhưng ngươi phải đồng ý với chúng ta một việc.”
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiên Dịch tràn đầy vẻ khó tin. Cửu hoàng thúc nói muốn ra tay với Hoài vương, sau đó đưa y lên ngôi. Y nghe lầm rồi chăng? Nhịp tim y tăng nhanh vì quá kích động.
Tiêu Thiên Dịch biết Tiêu Cửu Uyên có năng lực thế nào, nếu hắn ra tay trợ giúp thật, thì y nhất định có thể lật đổ Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, thuận lợi lên ngôi trở thành thái tử Đông Ly. Nhưng cửu hoàng thúc xưa nay không tham dự việc triều chính, vì sao lần này lại muốn nhúng tay vào?
“Cửu hoàng thúc, người nói...?” Sợ mình nghe lầm, y muốn xác nhận lại lần nữa.
Tiêu Cửu Uyên gật đầu: “Ngươi không nghe lầm đâu, bổn vương bảo là diệt trừ Hoài vương, đưa ngươi lên ngôi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc.”
“Cửu hoàng thúc cứ nói.” Lần này y đã xác nhận được, trong bụng mừng hết chỗ nói, mặt mày tươi hơn hớn, vẻ ủ dột trước đó bay biến.
Vân Thiên Vũ nhìn y câm nín, ngôi vị hoàng đế tốt đẹp lắm hay sao mà lại vui đến mức đó?
Tiêu Thiên Dịch nào biết suy nghĩ trong lòng Vân Thiên Vũ, chỉ nhìn Tiêu Cửu Uyên chằm chằm.
Tiêu Cửu Uyên khoan thai nói: “Thật ra cũng chẳng phải việc gì khó nhằn, đơn giản là ta giúp ngươi lên ngôi rồi, ngươi đừng gây khó dễ cho ta và Vũ Nhi, sau đại hôn chúng ta sẽ rời kinh, sau này không hồi kinh nữa, nhưng ngươi không được làm khó người của An thân vương phủ, nếu để chúng ta biết ngươi làm khó họ, thì ta sẽ không tha cho ngươi.”
Nghe thế, Tiêu Thiên Dịch gật đầu đồng ý ngay, đấy cũng chẳng phải việc khó gì.
Tiêu Thiên Dịch đứng lên, cất giọng điềm tĩnh: “Cửu hoàng thúc yên tâm, cháu sẽ không gây khó dễ cho người và Vũ Nhi nữa, cũng sẽ không làm khó người của An thân vương phủ.”
“Vậy được, thế thì chúng ta hợp tác.” Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Thiên Dịch, gật đầu nói.
Tiêu Thiên Dịch cười: “Được, chúng ta hợp tác.”
Tiêu Cửu Uyên nói: “Chúng ta đã là đối tác, vậy có một số chuyện ta phải nói cho ngươi biết, rất có thể Hoài vương không phải là nhi tử của Thục Phi, mà là nhi tử của Tưởng hoàng hậu.”
“Cái gì? Không thể nào.”
Tiêu Thiên Dịch giật bắn mình, nếu Hoài vương là nhi tử của Tưởng hoàng hậu, thì phần thắng không phải càng lớn hơn sao? Vậy y còn tranh giành với Hoài vương nổi sao?
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn đã biết tỏng suy nghĩ trong bụng Tiêu Thiên Dịch, lạnh lùng trừng y, hừ một tiếng: “Ngươi có chí khí chút được không hả?”
“Tuy rằng Hoài vương rất có thể là nhi tử của Tưởng hoàng hậu nhưng bây giờ y là nhi tử của Thục Phi, nếu ngươi bóc trần chuyện này với Thục Phi, bà ta sẽ liên thủ cùng ngươi đối phó với y, như vậy thì ngươi càng cầm chắc phần thắng hơn chứ sao?”
“Nhưng Thục Phi sao có thể giúp chúng ta được?”
“Vậy nên chúng ta phải làm cho bà ta tin.”