Trong lúc nhất thời cả phòng đấu giá yên lặng như tờ, bán đấu giá sư mắt thấy không ai dám mở miệng đấu giá, liền trực tiếp đập chùy, giải quyết dứt khoát.
Điều này cũng bày tỏ phòng đấu giá Huyền Thiên chính xác là cấp cho Tiêu Dạ Thần mặt mũi này.
“Hảo, năm vạn lượng Tẩy Tủy Đan thuộc về An Thân Vương phủ thế tử Tiêu Dạ Thần.”
Dưới lầu, trong đám người không ít người thất vọng, thở dài, bất quá cũng không dám nói thêm cái gì.
Ngược lại ở trên nhã gian lầu hai phòng của Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, chỉ đơn giản như vậy sao? Năm vạn lượng ngân phiếu giải quyết.
Nàng trước còn tưởng rằng giá sẽ nâng cao rất nhiều, cũng vì có nhiều người như vậy đấu giá đây.
Nhưng bây giờ nhìn lại ở trước mặt quyền thế mạnh mẽ, kim tiền cũng không dùng được.
Vân Thiên Vũ thở dài rất nhiều, nghĩ đến Tẩy Tủy Đan thuộc về mình, được xem là cao hứng một chút, trực tiếp nhìn về Tiêu Dạ Thần, hướng Tiêu Dạ Thần nói cám ơn.
“Tiêu Dạ Thần, cám ơn ngươi.”
Tiêu Dạ Thần nghe được Vân Thiên Vũ nói tạ ơn, trên mặt thần sắc rốt cục khá hơn một chút.
Song sắc mặt Tiêu Dạ Thần tốt lắm, một người khác trong nhã gian lại mất hứng, cả người Tiêu Cửu Uyên tỏa ra hơi thở lạnh lẻo, con ngươi dường như u ám như đầm sâu, khóe môi mím chặt, tuy rằng trong đôi mắt không có nhìn bất luận kẻ nào, chỉ là không chút để ý nhìn chằm chằm chén trà trong tay.
Nhưng mà trong phòng vẫn có người nhìn thấy tâm tình hắn không tốt.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ, liền biết người này tại sao tâm tình không tốt, bởi vì rõ ràng hắn ra lệnh cho Tiêu Dạ Thần thay nàng đấu giá, kết quả nàng chỉ lo tạ ơn Tiêu Dạ Thần, lại quên hắn.
Chuyện này đối với Ly thân vương gia cao cao tại thượng, dĩ nhiên là không thể chấp nhận được.
Vân Thiên Vũ nghĩ thông suốt chuyện này, đáng lẽ muốn nói tức chết đáng đời, có điều là suy nghĩ một chút nàng chỉ tốn năm vạn lượng bạc có thể lấy được Tẩy Tủy Đan, tâm tình rất tốt nhìn Tiêu Cửu Uyên nói cám ơn.
“Cảm ơn Ly thân vương gia.”
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên khẽ nóng lên, hơi thở lạnh lẽo trên người phai đi một chút, sắc mặt cũng dễ nhìn một chút, chẳng qua lời nói ra khỏi miệng, cũng không thể dễ nghe.
“Mặc dù ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay bổn vương, nhưng bổn vương chưa bao giờ bạc đãi đồ của mình.”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ đầy hắc tuyến nhìn hắn, rất muốn chỉ vào mũi của hắn mắng, ngươi mới là đồ đấy.
Chỉ có điều nghĩ đến Tẩy Tủy Đan, tâm tình của nàng tự dưng tốt lên, cũng lười so đo với lời nói của hắn.
Bên ngoài phòng đấu giá, đấu giá càng ngày càng lợi hại, vật phẩm hiện tại đấu giá là Linh Khí, Linh Khí đối với người tu luyện linh lực mà nói, là cực kỳ quan trọng, cho nên cuộc bán đấu giá bên ngoài hết sức kịch liệt.
Chẳng những người bên dưới đại sảnh lầu một, mà người của tứ đại gia tộc trên các nhã gian lầu hai cũng cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Một món Linh Khí tốt, giá đấu cao nhất có thể lên tới hai ba trăm vạn lượng bạc.
Hơn hết tứ đại gia tộc từ trước đến nay không thiếu tiền, cho nên đấu giá Linh Khí vô cùng kịch liệt, chẳng qua là Vân Thiên Vũ cũng không quan tâm, nàng tuy rằng ngoài mặt đang nhìn phía dưới đấu giá. Trên thực tế đầu óc đã sớm bay đến viên Tẩy Tủy Đan kia rồi.
Không biết nàng có phải hay không thật sự là Tiên Thiên linh mạch thân thể.
Đúng rồi, coi như là Tiên Thiên linh mạch thân thể, còn phân chia hạ trung và thượng đẳng.
Người có linh mạch thân thể thượng đẳng chân chính, tu luyện dĩ nhiên là vô cùng nghịch thiên.
Chỉ có điều linh thể như vậy là cực kỳ hiếm thấy, Vân Thiên Vũ cũng không dám nghĩ đến linh mạch thân thể thượng đẳng, có thể cho nàng một linh thể hạ đẳng, hoặc trung đẳng đã không tệ rồi.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến lúc đó thật cao hứng, tâm tư ngày càng tốt hơn, hứng thú nhìn náo nhiệt bên ngoài.
Phía dưới Linh Khí đã giá cạnh tranh cao rất nhiều lần, đều là mười mấy vạn lượng ngân phiếu đánh ra đi.
Vân Thiên Vũ thấy thế chắc lưỡi hít hà, mặc dù nàng cũng rất muốn những Linh Khí đó, nhưng trước mắt nàng ngay cả mình có phải hay không linh mạch thân thể cũng không biết, cho nên Linh Khí tốt hơn nữa, đối với nàng mà nói cũng không thể dùng, đó là lí do mà nàng cũng không suy nghĩ nhiều.