Phía trước Hồng Thù nhìn thấy nàng chật vật như vậy, không khỏi đắc ý cười như điên: “Ha ha, đồ không biết tự lượng sức mình, vậy mà dám đánh với Hồng Thù ta, rõ ràng là muốn chết, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì gọi là tài nghệ không bằng người.”
Hồng Thù đang kiêu căng, Vân Thiên Vũ vốn bị đánh lui bỗng nhiên thân hình vừa động, phảng phất vẻ quỷ mị xông thẳng thẳng đến Hồng Thù. Trong chớp mắt đã tới trước mặt Hồng Thù, nàng lặng lẽ thi triển độc đan.
Hồng Thù không biết việc này, mắt thấy Vân Thiên Vũ đến đây, nàng ta đưa tay một đạo chưởng lực hung hăng bay về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ đưa tay vận linh lực chống đỡ, hai đạo linh lực lại xoắn lại với nhau, hung hăng va chạm vào nhau.
Lúc mới bắt đầu, linh lực của Hồng Thù từ từ chiếm thượng phong, đè ép Vân Thiên Vũ.
Hồng Thù lại cười đắc ý: “Dám đấu với ta, hôm nay ngươi chỉ có nước chết.”
Nàng ta vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ xoay người vận linh lực phản lại, lần này trực tiếp áp chế linh lực của Hồng Thù, sắc mặt nàng ta hơi trắng, nàng ta nhanh chóng thi triển linh lực, muốn phản lại. Tuy nhiên lại phát hiện hành động của mình vô cùng chậm, phản ứng không nhanh.
Hồng Thù kinh hãi ngẩng đầu nhìn nữ nhân áp chế linh lực của mình.
Sao lại thế này? Chỗ nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Hồng Thù đang kinh hãi, linh lực của Vân Thiên Vũ đã trực tiếp đè ép linh lực của Hồng Thù.
Hồng Thù trong lòng huyết khí kích động, lồng ngực khó chịu vô cùng, sắc mặt nàng ta càng ngày càng khó coi.
Nhưng dù như vậy, Vân Thiên Vũ cũng không cho nàng ta cơ hội, nàng xoay người lui về phía sau, sau đó vội vàng đưa tay: “Phệ huyết âm dương chưởng, đi.”
Một bàn tay trắng đen từ trên trời giáng xuống, hung hăng bay về phía Hồng Thù.
Ầm ầm ầm.
Vài bàn tay giáng xuống, trực tiếp đánh Hồng Thù nôn ra máu.
Nàng ta giãy giụa hét lên: “Không, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy chứ.”
Bên ngoài sân quyết đấu, tất cả mọi người đều đang ngơ ngác.
Đây là ý gì? Thất tinh linh sĩ mà đánh không lại một ngũ tinh linh sĩ, hơn nữa nữ nhân này thật ác độc, xuống tay vừa ác vừa nhanh, tuyệt đối không cho người khác cơ hội trở tay, Hồng Thù này thảm rồi.
Mọi người đang suy nghĩ, Hồng Thù bị Vân Thiên Vũ đánh trọng thương bỗng nhiên xoay người tức giận hét to: “Tứ tinh ma lang, đi, nuốt chửng nàng ta.”
Bên ngoài sân đấu, một con ma sói cao lớn nhảy tới, nó đi tới bên cạnh Hồng Thù, gật đầu với Hồng Thù một cái, sau đó quay đầu nhìn phía Vân Thiên Vũ.
Dưới đài mọi người lại kêu lên.
“Ma thú cấp bốn, không ngờ Hồng Thù thậm chí còn có ma thú cấp bốn, sau này Bùi Khê chỉ sợ xui xẻo rồi.”
Cấp bậc của ma thú và linh thú là một đến chín cấp. Ma thú và linh thú cấp một là thấp nhất, không ý thức nào. Ma thú và linh thú cấp hai đã có ý thức đơn giản. Ma thú và linh thú cấp ba có ý thức rất nhanh nhạy, còn ma thú và linh thú cấp bốn chẳng những có ý thức mạnh, hơn nữa còn có lối suy nghĩ giống như con người.
Ma sói này sau khi nhảy lên đài cung kính gật đầu với Hồng Thù, vô cùng lễ phép, điều này có thể cho thấy ma sói này đã phân địa vị với con người. Ma sói như vậy chỉ có có thể là ma thú cấp bốn, khả năng của ma thú cấp bốn rất mạnh. Bùi Khê tuy rằng là ngũ tinh linh sĩ, nhưng đấu với ma sói cấp bốn, chỉ sợ không có khả năng.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, mắt thấy ma sói kia thân hình rất cao, thậm chí còn cao hơn hai mét, thân hình khổng lồ rất đáng sợ, nó từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, tựa như nàng chỉ là một con kiến.
Sau đó không đợi Vân Thiên Vũ lên tiếng, nó hướng lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình vừa động, mở cái miệng rộng hướng tới Vân Thiên Vũ.
Dưới đài rất nhiều người nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.
Tuy rằng Bùi Khê rất đáng giận, nhưng bị chết thảm như vậy, hãy để cho mọi người đồng cảm với nàng đi.