Sau một hồi dùng thuốc, lúc Tiểu Linh Đang lần nữa cất tiếng, giọng đã khàn khàn như tiếng cối xay, chát chúa đến mức chẳng ai muốn nghe lại lần nữa.
“Lần... này, thật, thật, thật...”
Chỉ một câu mà nói cả buổi cũng không xong, chịu không thấu, Vân Thiên Vũ và Diệp Gia vội vàng bịt miệng nàng lại.
“Ngoan nhé, đừng nói nữa, nói nữa là chúng ta điên mất.”
Tiểu Linh Đang cười hì hì, cuối cùng cũng khỏi phải nơm nớp lo mình ăn nói lung tung rồi làm hỏng mọi việc.
Ba người đi trên đường núi, bộ dạng như đi tuần song thực ra lại đang lặng lẽ tìm kiếm tung tích của Tiêu lão vương gia.
Họ muốn rà soát xem lão vương gia có ở trong ngọn núi này không.
Nhưng họ lật bật nửa ngày trời cũng không thám thính được điều gì, ngũ phong rất lớn, với phương pháp dò tìm như người mù sờ voi của họ thì không thể nào tra ra được tung tích của Tiêu lão vương gia.
Ba người càng đi càng xa, cuối cùng lạc đến một nơi heo hút trên núi.
Thấy bất thường, Vân Thiên Vũ vội vàng thu chân định quay lại, nhưng nàng còn chưa nhấc chân đi, thì bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách từ nơi không xa phía trước vọng lại, dường như có người đang tắm.
Khuya khoắt thế này còn ai tắm táp ở đây?
Vân Thiên Vũ vẫy tay, rón rén đến sau một gò đất, khẽ khàng nằm sấp xuống.
Diệp Gia và Tiểu Linh Đang phía sau cũng vội vàng theo lại, cẩn thận nằm bò bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Cả ba người cùng dõi mắt ra ngoài.
Ánh trăng dìu dịu phủ khắp sườn đồi bên dưới ngọn núi.
Dưới sườn đồi có một hồ nước xanh biếc, lúc này có người đang tắm trong đó.
Người đang tắm ắt là xinh đẹp tuyệt trần, bởi cảnh tắm hồ trước mắt hiện lên như một bức họa tuyệt mỹ.
Mái tóc đen nhánh bồng bềnh tựa rong biển nổi trên mặt nước, dung mạo dưới làn tóc tựa tiên tử lạc xuống trần gian, gương mặt như vẽ, da trắng hơn tuyết, đôi mắt trong veo, bờ môi hồng căng mọng tươi tắn. Vẻ ngoài đẹp không sao tả xiết.
Đám người Vân Thiên Vũ nhìn đến đực mặt, trái tim run rẩy chịu không nổi.
Nhưng điều khiến họ càng chịu không nổi là người đó không phải nữ nhân, mà là nam nhân.
Một nam nhân hoàn toàn không giống Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai. Gã trong sáng thuần khiết như vị tiên không vướng bụi trần.
Nhưng chẳng phải trong Lăng Vân tông chỉ có nữ tử thôi ư? Sao bỗng dưng lại lòi ra thêm một chàng tiên đẹp vượt thế tục chân chính thế này?
Vân Thiên Vũ đang mải nghĩ, mỹ nam dưới hồ đột nhiên lạnh mặt, đanh giọng quát: “Kẻ nào? Bước ra đây!”
Cùng với tiếng nói vừa dứt, thân mình gã bay vọt lên, trên bờ hồ, động tác mặc áo của gã tự nhiên như mây trôi nước chảy, hất tóc lên vai bằng công phu chớp nhoáng.
Gã vận bộ váy trắng thướt tha, đi chân trần trên thảm cỏ xanh rì. Lắc mình một cái, gã đã biến thành một nữ nhân.
Chỉ thấy có hai nữ tử vận váy hồng bước ra từ trong góc tối, đi tới trước mặt nữ tử áo trắng, dè dặt cất tiếng: “Đại sư tỷ, chúng ta không biết tỷ tắm ở đây, cứ tưởng rằng không có ai nên mới lén đến tắm.”
Nữ tử áo trắng cau mày nhìn hai trước mặt như đang đánh giá xem họ có nói dối hay không, nhanh chóng xác định được họ không hề nói dối, bèn phất phất tay: “Không sao, các ngươi đi tắm đi.”
Dứt lời, nữ tử áo trắng dẫn theo một nàng tỳ nữ, ung dung thong thả rời đi. Nhưng mới đi được mấy bước, gã bất chợt quay đầu nhìn lại.
Để phòng việc gã ngoái lại, Vân Thiên Vũ đã thôi nhìn từ lâu, ấn đầu của Tiểu Linh Đang xuống luôn một thể, kẻo nha đầu này lại nhìn người ta đến ngây dại rồi làm lộ bản thân.
Thấy không có ai, nữ tử áo trắng bèn quay người bỏ đi.