Vân Thiên Vũ và Tiêu Lăng Phong lại không vào cung, vẫn tiếp tục ở trong An thân vương phủ.
Bởi vì Vân Thiên Vũ không định xuất giá từ trong cung mà quết định xuất giá từ An thân vương phủ.
Vì nàng đã ở trong An thân vương phủ một thời gian khá lâu, vì thế nên nàng rất có tình cảm với nơi này.
Hơn nữa nếu như xuất giá từ trong cung, có quá nhiều lễ tiết rườm rà. Mà nàng trước nay vẫn luôn chê phiền hà, vì thế đơn giản một chút vẫn tốt hơn.
Đêm trước ngày đại hôn. trong cung thái hoàng thái hậu đột nhiên tỉnh lại, bà ta mở mắt, ánh mắt sáng trong nhìn Tiêu Cửu Uyên, nắm tay Tiêu Cửu Uyên, cười rất vui vẻ.
“Cửu Uyên, ngày mai có phải chính là ngày đại hôn của con đúng không?”
“Dạ phải, mẫu hậu.”
“Về đi, đi về chuẩn bị lễ nghi cho đại hôn, mẫu hậu không thể làm chủ hôn cho con, nhưng mẫu hậu hi vọng sau này con sống vui vẻ.”
Sau khi thái hoàng thái hậu yếu ớt nói hết câu này, thần trí lại có chút không tỉnh táo.
Tiêu Cửu Uyên nắm chặt lấy tay bà ta gọi: “Mẫu hậu.”
“Đi đi, mau đi đi, ta mệt quá, ta rất muốn ngủ.”
Thái hoàng thái hậu vừa nói vừa nhắm mắt lại, Tiêu Cửu Uyên đứng dập đầu một lạy với hoàng thái hậu rồi xoay người rời khỏi cung, đi thẳng về phủ ly thân vương.
Ngày mai chính là ngày đại hôn của hắn và Vũ nhi, hắn đương nhiên phải về sắp xếp một chút.
Sau khi về tới phủ Ly thân vương, Tiêu Cửu Uyên kiểm tra kĩ lưỡng lại một lượt, chắc chắn tất cả đều ổn thỏa mới yên tâm.
Vốn dĩ hắn muốn tới An thân vương phủ thăm Vũ nhi, nhưng nghĩ đến mai là đại hôn của hai người, đêm nay hắn nên để cho nàng ngủ một giấc thật ngon, như vậy ngày mai Vũ nhi sẽ trở thành một tân nương xinh đẹp nhất, nếu như hắn tới làm phiền giấc ngủ của nàng thì ngày mai nàng sẽ không có tinh thần gì nữa.
Nghĩ tới đại hôn ngày mai, trong lòng Tiêu Cửu Uyên lại thấy ấm áp. Ngày mai, Vũ nhi sẽ là tân nương tử của hắn, sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, không bao giờ chia lìa.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ vậy, hài lòng đi tắm rồi ngủ, đêm nay hắn cũng phải ngủ sớm để ngày mai làm một tân lang đẹp trai nhất.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Trong An thân vương phủ đã trở nên bận rộn, hôm nay là ngày trưởng công chúa xuất giá.
Cho nên bọn họ phải dậy sớm thu dọn, đợi công chúa dậy thì sẽ mở cửa đón khách, hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người tới An thân vương phủ tặng lễ vật.
Bởi vì trong phủ này có một thái thượng hoàng và một trưởng công chúa.
Nhưng mọi người vừa mới dậy dọn dẹp được một lúc thì liền thấy đội trưởng đội thị vệ và Hướng quản gia sắc mặt khó coi dẫn theo vài người đi thẳng về Thê Phượng viện.
Đám người này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Hướng quản gia và Hướng thị vệ dường như đều không tốt lắm, hơn nữa lại đi thẳng về nơi trưởng công chúa ở.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không phải chứ, lại xảy ra chuyện vào đúng ngày đại hôn của trưởng công chúa.
Hành động của Hướng quản gia và Hướng thị vệ không muốn sống nữa hay sao?
Ai nấy đều dừng việc đang làm lại, tập trung nghe ngóng động tĩnh từ Thê Phượng viện.
Vân Thiên Vũ trong Thê Phượng viện nhanh chóng bị kinh động, Diệp Gia đã ra ngoài hỏi sự tình, sắc mặt khó coi quay về bẩm báo với Vân Thiên Vũ.
“Vũ nhi, Họa Mi xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì? Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra chuyện?”
Trong phủ này còn có thị vệ nữa mà.
Vân Thiên Vũ trở mình ngồi dậy, vô cùng gấp gáp, Diệp Gia vội vàng trấn an nàng: “Muội đừng nóng vội, từ từ một chút.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Sáng nay trời vừa mới tờ mờ sáng, một tiểu hầu đồng đã giả truyền lời nhắn của Hướng thị vệ với Họa Mi, nói Hướng thị vệ muốn gặp nàng ta, Họa Mi vốn không định đi nhưng tiểu hầu đồng đó đã đưa ra tín vậy của Hướng thị vệ, nói rất gấp. Sau đó hai người liền đi, nhưng lúc sáng Tiểu Mai tỉnh dậy, phái hiện Họa Mi vẫn chưa về, chuyện này có chút kì lạ.”