Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1253: Chương 1253: Nghĩa phụ




Vân Thiên Vũ kinh ngạc không thôi. Nàng nhắm mắt lại, một lát sau, nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy được trong Phượng Linh Giới, ngoại trừ một mảng lớn ruộng thuốc và Ngọc Linh Tuyền, Tiên Linh Thụ lúc trước ra, cuối ruộng thuốc lớn tự nhiên có một dãy nhà rường cột chạm trổ, những ánh sáng chói mắt lúc trước là bắt đầu từ trong gian nhà chiếu ra.

Mặc dù bây giờ ánh sáng đã giảm đi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy được trong một dãy nhà kia thỉnh thoảng có ánh sáng bạc từ trong cửa sổ lóe ra.

Có chuyện gì vậy?

Vân Thiên Vũ đang vô cùng kinh ngạc, Tiểu Anh và Ngân Nguyệt Long Giao và Tiểu Tiên trong Phượng Linh Giới đã không kịp chờ đợi lao thẳng đến dãy nhà rường cột chạm trổ này.

Vân Thiên Vũ chưa kịp ngăn cản bọn họ, ba người lại vọt vào.

Sau đó, nàng lại nghe được trong nhà truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

“A a a.”

“Má ơi, má ơi.”

“Trời ạ trời ạ.”

Vân Thiên Vũ nhất thời kinh sợ, cho rằng đã phát sinh chuyện gì, thân hình của nàng thoáng động, lại tiến vào Phượng Linh Giới, một đường lao thẳng đến dãy nhà rường cột chạm trổ kia.

Rất nhanh nàng đã tiến vào trong dãy nhà.

Đợi đến khi nàng tiến vào gian phòng, nàng cũng khiếp sợ tới mức ngây người.

Bởi vì trong gian nhà này cực kỳ xa hoa.

Chủ yếu nhất còn không phải là xa hoa, mà bên trong căn phòng có nhiều ô vuông, trên bày đầy các loại đồ, hơn nữa đều bảo bối rất quý báu.

Ví dụ như bí quyết linh công nổi danh, linh khí quý, đan dược quý hiếm thấy v.v.

Gần như cái gì cần có đều có.

Vân Thiên Vũ biết trong Phượng Linh Giới đều là bảo bối, nhưng lần này hình như quá nhiều rồi.

Không trách được lại khiến ba linh thú kêu lên như vậy.

Vân Thiên Vũ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, không nghĩ tới nàng thoáng cái lại có nhiều bảo bối như vậy, điều này thật sự là quá tốt.

Mắt thấy sắp thành lập Đấu Long Tông, không nghĩ tới bây giờ chỉ một thoáng lại có nhiều bảo bối như vậy, vừa lúc cần tới, cái này giống như buồn ngủ gặp manh chiếu vậy.

Tâm tình Vân Thiên Vũ tốt tới mức nói không nên lời.

Nàng xoay người đi tới trước nhiều ô vuông chứa bảo kia, đưa tay lật xem đủ loại bảo bối để ở trên đó.

Quả thật đều là đồ tốt, Vân Thiên Vũ vừa nhìn vừa cảm thán.

Phía sau, ba linh thú sớm đi tới phòng khác xem.

Vân Thiên Vũ cũng lười để ý tới bọn họ, nhưng một lát sau, nàng lại nghe phía bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết, còn kèm theo tiếng thét chói tai.

“Người chết nữa, người chết nữa.”

Kêu lên không phải là ai khác, mà Tiểu Anh.

Trong lòng Vân Thiên Vũ trầm xuống, lao ra khỏi gian phòng, theo hàng lang, nàng chạy tới gian phòng bên cạnh, nơi có tiếng kêu phát ra.

Nàng mới vừa đi vào, Tiểu Anh lại bay ra ngoài, một người một chim lao ngược lại va chạm vào nhau.

Tiểu Anh vừa nhìn thấy nàng, lại chui vào trong ngực của nàng, sau đó không ngừng vỗ cánh kêu: “Chủ tử, đáng sợ đáng sợ, một người chết.”

Vân Thiên Vũ nhanh chóng vọt vào gian phòng, quả nhiên thấy trong phòng có một chiếc giường, trên giường có một người đang ngủ yên.

Nhưng khi Vân Thiên Vũ nhìn thấy được người này, nàng đầu nhiên sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, thoáng cái nàng khóc lớn vọt tới, đau lòng kêu lên: “Nghĩa phụ, nghĩa phụ.”

Lúc này nàng không kịp suy nghĩ, vì sao nghĩa phụ không chết, tại sao lại xuất hiện ở đây.

Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy rất cao hứng, rất vui vẻ.

Vân Thiên Vũ đưa tay liền muốn ôm lấy người trên giường, nhưng tay nàng duỗi ra một cái, tay tự nhiên xuyên qua thân thể của người kia, căn bản không ôm được.

Vân Thiên Vũ khiếp sợ tới mức ngây người, đây là có chuyện gì?

Đúng vào lúc này, người trên giường tự nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn nàng, sau đó hắn lên tiếng: “Tiểu Vũ Nhi, là con sao?”

Lúc này Vân Thiên Vũ khóc rống lên, nàng đưa tay lại muốn ôm lấy lão nhân trên giường, đáng tiếc nàng vẫn không ôm được người trên giường.

“Nghĩa phụ, tại sao lại như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.