Hai người đi ra ngoài, lão nhân này cũng chính là Lôi Hành được người đời gọi là Dược lão, trên mặt hắn đầy ý cười.
Nói thật ra, trước đây hắn cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới cuối cùng tự nhiên không có chết.
Bởi vì thời điểm hắn bị đập chết, trong lồng ngực còn có một hơi thở, đợi đến khi Vũ Nhi tới, một hơi thở của hắn mới đứt hẳn, mà lúc này, Vũ Nhi chạy tới, giọt máu từ vết thương bị đâm của hắn nhỏ đến trong Phượng Linh Giới trên tay của Vũ Nhi, Nhiếp Hồn Châu lại hút hồn linh của hắn vào trong Phượng Linh Giới.
Hắn ở trong Phượng Linh Giới ngủ rất lâu, khi hắn ngủ say, hắn có một giấc mơ thật dài, nhưng bây giờ đối với chuyện trong giấc mơ, hắn lại không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc trước mình là một người rất lợi hại.
Lôi Hành nhìn Vân Thiên Vũ khổ sở đi bên cạnh mình, trong lòng không dễ chịu.
Hài tử này nhất định rất khổ, bây giờ lại còn muốn cứu hắn, quả nhiên không hổ danh là hài tử hắn nuôi lớn.
Lôi Hành đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhìn thấy được gian phòng bên ngoài có một mảng lớn ruộng thuốc. Bên ruộng thuốc có một dòng nước suối, thỉnh thoảng phát ra linh khí nồng đậm.
Lôi Hành nhìn thấy được cái này, không khỏi lẩm bẩm mở miệng: “Trong giấc mơ của ta cũng có cảnh tượng như vậy, thật đúng là thật kỳ quái.”
“Nghĩa phụ, sao vậy?”
Lôi Hành lắc đầu: “Không có việc gì, không nghĩ tới không gian của Phượng Linh Giới tự nhiên lại khác biệt như vậy, trước đây chỉ nói bên trong có một con Phượng Hoàng, không nghĩ tới lại có động thiên khác.”
Lúc này Vân Thiên Vũ cảm thấy vạn phần may mắn vì trước đây nàng đeo Phượng Linh Giới trên tay, bởi vậy Phượng Linh Giới này mới tự nhiên cứu được nghĩa phụ.
Điều này thật sự là quá tốt.
“Nghĩa phụ, ngài yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến cho ngài khôi phục như cũ.”
Lôi Hành quay đầu lại nhìn sang, trong mắt đầy thương yêu.
“Hài tử ngốc, nghĩa phụ là người đã từng chết một lần, có thể sống lại hay không đã không quan trọng, hiện tại ta còn có thể cùng con, ta rất cao hứng, con cũng không cần cứ rầu rĩ về chuyện cứu ta, nếu như con nói vậy, sẽ khiến nghĩa phụ trở thành gánh nặng, biết không?”
Lôi Hành sở dĩ nói như vậy, chính là không muốn để cho trong lòng nha đầu kia có bất kỳ gánh nặng nào.
“Đúng rồi, lúc trước con mệt nhọc một đêm, nhanh đi nghỉ ngơi, nghĩa phụ tự đi dạo một mình cũng được.”
“Con đi với ngài, ngài cứ để con ở bên cạnh ngài đi.” Vân Thiên Vũ làm nũng, lần này nàng thật sự rất cao hứng, bởi vì nàng không có nghĩ tới nghĩa phụ tự nhiên sẽ sống, đây thật sự là chuyện nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua.
Lôi Hành cười giơ tay lên điểm một cái vào đầu của nàng, giống như trước kia, vẻ mặt không có biện pháp gì với nàng.
“Vậy thì đi thôi, con nói với nghĩa phụ một chút về chuyện của con đi.”
Hắn nhìn trang phục trên thân của Vũ Nhi cùng hoàn toàn khác trước, còn có trên người nàng hình như tràn ngập lực lượng, lực lượng này giống hệt với lực lượng trên người hắn trong giấc mơ.
Vân Thiên Vũ lại nói một lượt về chuyện của mình cho Lôi Hành nghe, tuy nhiên trên cơ bản các tình tiết đều rút gọn.
Nếu để cho nghĩa phụ biết quá khứ Tiêu Cửu Uyên đối với nàng không tốt, không cần nghĩ, hắn nhất định sẽ tức giận.
Bởi vì nàng còn nhớ rõ trước kia khi có người khi dễ nàng, nghĩa phụ lúc đó lại nổi giận, đánh cho tiểu tử khi dễ nàng gần chết mới hả giận.
Hai người ở trong Phượng Linh Giới vừa đi dạo vừa nói chuyện, thân thiết nói không nên lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt liền đến buổi chiều.
Vân Thiên Vũ vốn còn muốn ở bên cạnh Lôi Hành, ai biết ngoài cửa phòng của nàng tự nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói của Diệp Gia vang lên: “Vũ Nhi, mở cửa nhanh đi, người của Đầu Hổ Tông bao vây thôn, nàng mau tỉnh lại.”
Trong Phượng Linh Giới, Vân Thiên Vũ tự nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nàng nhanh chóng nhìn về Lôi Hành: “Nghĩa phụ, con phải ra ngoài, chờ con rảnh lại vào cùng ngài.”
“Nhanh đi làm việc của con đi.”
Lôi Hành phất tay, vẻ mặt từ ái nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ đi mấy bước, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nàng nhanh chóng xoay người lại, đặt Nhiếp Hồn Châu trong tay cho Lôi Hành.