Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 792: Chương 792: Ngượng ngùng




Ảnh Tử và Bạch Diệu không ngờ tới một tên đáng chết lại có người cứu, trong lòng bọn họ vô cùng gấp gáp vội muốn đuổi theo.

Tiêu Cửu Uyên ở phía sau gọi bọn họ lại.

“Không cần, đừng đuổi theo, coi chừng có bẫy.”

Ảnh Tử và Bạch Diệu bay vội nghiêng đầu xem xét, thân ảnh nọ đã kéo được Gia Cát Cẩn đến bờ bên kia rồi, nếu hai người bọn họ đuổi theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp.

Ảnh Tử và Bạch Diệu cùng quay về, Hắc Diệu theo sau cũng đến hỗ trợ.

Mọi người ngồi trên bờ, có người nóng vội mở miệng: “Không nghĩ có người lại đến cứu Gia Cát Cẩn, người này đến tột cùng là ai vậy mà thân thủ lợi hại đến thế.”

Khi nãy thân ảnh kia vừa ra tay thì bọn họ liền biết, người này vô cùng lợi hại.

Tiêu Cửu Uyên lúc không quan tâm đến ai đã cứu Gia Cát Cẩn mà chỉ lo lắng cho Vân Thiên Vũ.

“Có lẽ là thủ hạ của Gia Cát Cẩn, mặc kệ gã ta đi, Vũ Nhi vẫn chưa tỉnh, chúng ta nên nhanh chóng hồi kinh tìm đại phu, giúp nàng kiểm tra xem nàng bị hạ loại dược gì mà đến giờ vẫn còn bất tỉnh.

“Tuân lệnh, Vương gia.”

Mọi người cùng nhau lên ngựa quay về kinh thành.

Con đường ven sông bây giờ đã biến thành một mảng bừa bãi, bến tàu hoàn toàn bị phá huỷ.

Tri phủ địa phương cùng thủ hạ của mình đã sớm chạy đi tìm chỗ trốn, chờ đám người của Tiêu Cửu Uyên đi rồi thì bọn họ mới dám lộ diện.

“Trời ơi, thật đáng sợ.”

“Ly thân vương gia thật là lợi hại.”

“Thủ hạ của hắn cũng thật là lợi hại, nếu lúc nãy chúng ta không nhanh chân đi trốn thì chắc chắn đã bị giết rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh hãi.

Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ vào lòng, cấp tốc hồi kinh.

Lúc xe ngựa chạy đến nửa đường, Tiêu Cửu Uyên nghe được một tiếng rên khẽ của Vân Thiên Vũ trong lồng ngực mình.

Tiêu Cửu Uyên lập tức vui mừng, mau chóng gọi xe ngựa dừng lại.

“Vũ Nhi, nàng tỉnh rồi sao.”

Tất cả thủ hạ phía sau đều vây quanh lại.

Mọi người cùng nhau nhìn Vân Thiên Vũ trong lồng ngực của Tiêu Cửu Uyên, quả nhiên nhìn thấy lông mi nàng giật giật, rồi nàng chậm rãi mở mắt.

Vân Thiên Vũ mở to mắt ngước nhìn những gương mặt trước mắt mình, phát hiện ra mọi người đều trưng ra vẻ hưng phấn mà nhìn nàng.

Vân Thiên Vũ nhất thời cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cảm thấy đầu đau nhức nên theo bản năng giơ tay lên xoa xoa.

Sau đó nàng liền nhớ đến chuyện mình vào cung chữa bệnh cho Thái Hậu nương nương nhưng bỗng nhiên lại bị trúng hôn mê dược.

Như vậy hiện tại nàng đang ở đâu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Vân Thiên Vũ vừa thắc mắc thì ba con linh thú trong Phượng Linh giới lập tức mồm năm miệng mười kể mọi sự tình vừa phát sinh cho nàng nghe.

Ba con linh thú càng nói càng trở nên kích động, ai cũng đều gáo thét mắng nhiếc Gia Cát Cẩn.

Khi nãy bọn họ ở trong Phượng Linh giới đã vô cùng sốt ruột, chủ tử bị hôn mê bất tỉnh nhưng bọn họ không thể thoát ra được.

Cũng may có đám người của Tiêu Cửu Uyên đến đoạt lại chủ tử về.

Nhưng sau này, bọn họ nhất định sẽ không chịu bị nhốt trong Phượng Linh giới nữa, nếu cứ bị nhốt ở trong đó thì khi chủ tử gặp nạn, bọn họ cũng không trợ giúp được gì.

Ba con linh thú nghĩ đến đây, ai cũng đều tranh nhau nói.

“Chủ tử, về sau chúng ta không muốn bị nhốt trong Phượng Linh giới nữa, nếu ngươi có việc thì chúng ta vẫn có thể hỗ trợ.”

“Đúng vậy, chúng ta cứ bị nhốt trong Phượng Linh giới thì khi chủ tử gặp chuyện, chúng ta cơ bản là không thể thoát ra.”

Vân Thiên Vũ cũng đồng ý, nhưng nàng sẽ không thả bọn chúng ra ngoài trước mặt mọi người.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, phát hiện chính mình đang ngồi trong lồng ngực hắn, mà xung quanh bọn họ lại có rất nhiều người.

Vân Thiên Vũ lập tức ngượng ngùng đến đỏ mặt, vội vàng muốn thoát ra tìm một chỗ ngồi khác.

Nhưng Tiêu Cửu Uyên lại không cho nàng động đậy, khẩn trương hỏi nàng: “Thế nào? Có phải cảm thấy không thoải mái không? Đầu choáng váng sao? Đau không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.