Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, toàn thân vô cùng khó chịu.
Nhưng điều làm gã đau đớn nhất đó chính là, đến tận lúc chết rồi mà gã vẫn không sao có thể khiến cho phụ thân vào được từ đường Hoa gia.
Nương, thực xin lỗi, hài nhi không có bản lĩnh.
Đúng lúc đó, một đạo thân ảnh chớp nhoáng phóng vọt đến, đỡ lấy Hoa Khấp Tuyết từ giữa không trung.
Hoa Khấp Tuyết quay đầu nhìn lại thì thấy người ôm mình là một nữ tử áo khoác choàng đen.
Tuy rằng nữ tử này che mặt bằng một lớp lụa mỏng nhưng lại cho người ta có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Loại cảm giác này khiến gã nhớ đến một người, Hoa Khấp Tuyết chợt không còn lo sợ nữa.
“Vân Thiên Vũ.”
Vân Thiên Vũ khẽ đáp: “Ừ.”
Nàng đỡ lấy Hoa Khấp Tuyết đang ngã sóng soài trên mặt đất, lấy đan dược trị thương cho Hoa Khấp Tuyết ăn.
Đám người đối diện nhìn thấy một màn này thì tức giận hét lớn: “Ê, ngươi là ai mà dám cả gan xen vào việc của người khác vậy, có phải chán sống rồi phải không?”
Người này vừa dứt lời thì phía sau truyền đến một đợt linh lực cường đại, quật bay y ra sau.
Này người hoảng sợ vô cùng vội xoay người giơ tay nghênh chiến.
Hiện tại Tiêu Cửu Uyên là cấp bậc nhị tinh linh hoàng, linh lực vô cùng mạnh.
Linh lực tu vi của hắn khiến cho cả bầu không khí đều bị ngưng đọng, sức ép vĩ đại khiến cho tốc độ của đối phương bị giảm thiểu đáng kể.
Tiêu Cửu Uyên phất tay, hung hăng chưởng một chưởng, trực tiếp đem kẻ kia đánh bật ra ngoài.
Một chưởng đó đánh thẳng vào tường cao của tiểu viện, ầm vang một tiếng, tất cả mọi người trong tiểu viện đều bị hất tung đi.
Chiêu thức ấy khiến ai nấy cũng đều hóa đá, ngây ngốc nhìn Tiêu Cửu Uyên mà không dám nhúc nhích.
Bởi vì những người này đã nhìn ra nam nhân có sẹo trước mặt bọn họ là cường giả cấp bậc linh hoàng.
Cấp bậc linh hoàng lận đó.
Thật là linh lực tu vi lợi hại mà.
Ai nấy cũng đều lo sợ đồng thời cảm thán hâm mộ nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Mà người của Hoa gia rất lâu mới lấy lại được phản ứng, lần này cẩn thận lên tiếng dò xét.
“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Cửu Uyên không để ý đến những kẻ này, ngược lại Vân Thiên Vũ trầm giọng đáp: “Các ngươi dám cả gan khi dễ gã thì nên nhớ rõ sớm muộn gì cũng có một ngày gã sẽ quay về và tàn sát cả Hoa gia.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong thì nhìn Hoa Khấp Tuyết, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hoa Khấp Tuyết không phản đối, dứt khoát xoay người đi theo sau Vân Thiên Vũ...
Bọn họ ba người đi thẳng ra khỏi tiểu viện.
Đợi khi ra khỏi tiểu viện rồi thì Hoa Khấp Tuyết mới dừng bước, hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Gã nói xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái.
Vân Thiên Vũ biết gã không nhận ra Tiêu Cửu Uyên, cười khẽ giải thích: “Hắn là Tiêu Cửu Uyên, không phải người lạ.”
Hoa Khấp Tuyết bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Vân Thiên Vũ nhìn Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia, nói: “Các ngươi tới chỗ của của ta cùng ngồi trò chuyện đi.”
“Được.” Hai người không phản đối mà đi theo sau Vân Thiên Vũ về chỗ ở của nàng.
Bọn họ vừa rời đi thì bên trong tiểu viện giống như bùng nổ sôi trào vậy.
Rất nhiều người đều đang bàn luận về linh lực tu vi linh hoàng của Tiêu Cửu Uyên, rất nhanh toàn bộ đám người trên núi Bắc Mang đều biết trên núi có một người cao thủ trẻ tuổi lợi hại có cấp bậc linh hoàng.
Trẻ tuổi như vậy mà đã là cao thủ cấp bậc linh hoàng.
Các thế lực của các đại gia tộc lập tức bị kinh động, ai ai cũng vội sục sạo tin tức, muốn tìm hiểu xem đến tột cùng người này là ai, có thể đến đầu quân cho bọn họ hay không.
Bên ngoài thì nháo nhào sôi trào, nhưng chỗ của Vân Thiên Vũ ở thì lại hết sức yên tĩnh.