Vân Thiên Vũ nói xong lắc mình nhảy ra ngoài, phía sau Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đen mặt đi theo nàng.
Lúc này bên bờ Băng Hà, không ít người nhảy ra, đám người Vân Thiên Vũ cũng lắc mình nhảy ra, đi thẳng đến chỗ người của Phù Vân cung.
Người của Phù Vân cung vừa nhìn thấy nhiều người như vậy đi ra, tâm tình bình tĩnh lại, người cầm đầu ngẩng đầu nhìn người xung quanh nói: “Đến đây, tất cả mọi người tự nghĩ biện pháp, xem làm thế nào để phá giải trận pháp trên Băng Hà này, chỉ cần phá trận pháp thì chúng ta có thể đi vào Băng Hà Cốc, đến lúc đó mọi người phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.”
Người của Phù Vân cung sau khi nói xong, những người xung quanh bắt đầu đưa ra ý kiến, xem làm thế nào để phá giải trận pháp của Băng Hà.
Nhưng trải qua từng đợt thí nghiệm, mọi người vẫn không thể phá giải trận pháp của Băng Hà.
Cuối cùng tất cả mọi người đều chán nản, không ngờ đã mất sức lực nhiều như vậy mà vẫn không thể phá giải trận pháp của Băng Hà.
Nếu như phá giải không được trận pháp này thì bọn họ làm thế nào để vào Băng Hà Cốc đoạt bảo bối chứ. Mọi người nhịn không được bàn tán sôi nổi.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà hồi phủ ư?”
“Xem ra chỉ có thể như vậy, bằng không thì ngươi có cách phá giải trận pháp của Băng Hà này không?”
Trong đám người, Tiêu Cửu Uyên vẫn không để ý tới người khác, mà đang quan sát trận pháp của Băng Hà, sau đó hắn đột nhiên nói: “Nếu muốn phá trận, không phải phá vỡ trận này, mà phải phá vỡ Băng Hà thất châu.”
Hắn vừa nói xong, bốn phía có không ít người nhanh chóng nhìn sang, Tiêu Cửu Uyên chỉ Băng Hà nói: “Muốn phá trận, không phải phá ở trận này mà là ở Băng Hà thất châu, Băng Hà thất châu có tác dụng liên kết chặt chẽ, nếu không phá vỡ cân bằng ở giữa thất châu, như vậy bất kể thế nào cũng không phá giải được trận pháp này. Chỉ có phá vỡ cân bằng của thất châu, thì trận pháp này tất được phá giải.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, người của Phù Vân cung và một vài người khác đều cẩn thận suy nghĩ, sau đó cảm thấy cũng có lí.
Người của Phù Vân cung đang muốn hạ lệnh thì bên trong Băng Hà Cốc, giọng nói của Băng Hà thất quỷ sắc nhọn vang lên: “Mấy tên không biết xấu hổ các ngươi, lại ngang nhiên chạy đến Băng Hà Cốc ta để giật đồ, có biết xấu hổ hay không?”
Băng Hà lão quỷ vừa nói xong, rất nhiều người ở đây cười lạnh.
Có người nhanh chóng nói: “Băng Hà lão quỷ, ngươi còn mặt mũi để nói người khác không biết xấu hổ à, đa số bảo bối trong Băng Hà Cốc này đều là ngươi cướp từ trong tay người khác, tại sao ngươi không nói bản thân mình không biết xấu hổ đi.”
“Con mẹ nó, ngươi mới không biết xấu hổ có được không? Trong Băng Hà Cốc này thì có bao nhiêu thứ là của Băng Hà thất quỷ ngươi chứ. Ngươi còn có mặt mũi nói người khác không biết xấu hổ, ngươi có thể cướp của người ta, chúng ta cũng có thể cướp của ngươi.”
Trong ngoài mắng nhau thành một mớ hỗn độn.
Trong đám người, giọng nói của Vân Thiên Vũ nhanh chóng vang lên: “Mọi người đừng để ý đến hắn, hắn đây là luống cuống, điều này chứng tỏ cách chúng ta nói lúc trước là đúng, trước tiên phá giải Băng Hà thất châu, sau đó lại phá vỡ trận pháp này.”
“Đúng đúng, hắn luống cuống, hắn sợ hãi, chúng ta đừng để ý đến hắn, chỉ để ý phá trận là được.”
Vân Thiên Vũ nói xong, mọi người đều gật đầu, đúng vậy, lúc trước bọn họ vẫn luôn phá trận, nhưng Băng Hà lão quỷ cũng không nói gì, hiện tại có người đề nghị phá vỡ Băng Hà thất châu trước, Băng Hà lão quỷ liền lên tiếng. Điều này chứng tỏ chuyện gì, chứng tỏ Băng Hà thất châu quả thật là một sơ hở. Vậy bọn họ còn chờ gì nữa.
Người của Phù Vân cung lập tức bắt đầu bố trí: “Lập tức bắt đầu phá trận.”
Phù Vân cung lần này có ba linh hoàng tiến đến Băng Hà Cốc, những người còn lại đều là ngũ tinh linh vương, cho nên đội hình vô cùng lớn.
Bọn họ lúc trước phá vỡ không được trận pháp, là vì không mò được bí quyết, hiện tại đã mò được bí quyết thì lập tức bắt đầu phá trận.