Đám người nhanh chóng về tới kinh thành.
Thấy kinh thành không xa phía trước, Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần chào nhau, tách ra tại đây.
Mọi người chia ra làm việc.
Bọn họ đi cùng với nhau như vậy, việc này truyền tới tai của hoàng đế, không chừng lão ta lại muốn làm gì đó.
Tiêu Cửu Uyên phụ trách đưa Vân Thiên Vũ về An thân vương phủ.
Trên đường, Tiêu Cửu Uyên không quên dặn Vân Thiên Vũ.
“Vũ Nhi, tu vi linh lực của nàng đã đến cấp sáu được một thời gian, hơn nữa sau khi qua Lăng Vân tông, ta phát hiện linh lực của nàng đã ngưng tụ, có thể tiếp tục tu luyện linh lực, về sau có thời gian nàng hãy tới phủ Ly thân vương để tu luyện trong tụ linh trận.”
Tiêu Cửu Uyên nói, Vân Thiên Vũ đồng ý, ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn ra bên ngoài.
“Được, ta biết rồi.”
Tiêu Cửu Uyên nhấp môi cười, đàng hoàng nói không nên lời.
Một đám thủ hạ ở phía sau hắn, vẻ mặt mỗi người đen lại, bĩu môi oán trách trong lòng.
Vô liêm sỉ, vương gia nhà mình quá vô liêm sỉ.
Còn chưa tách ra đã đánh chủ ý lên việc tu luyện, muốn đưa Linh Nghi quận chúa vào phủ Ly thân vương.
Thật ra nói cho cùng, không phải là không tách ra với người ta ư, thật là.
Xe ngựa mới vào kinh, đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên phát hiện trên đường phố vô cùng ồn ào náo nhiệt, như đã xảy ra chuyện lớn gì, không ít người bàn tán sôi nổi.
Tiêu Cửu Uyên đang định cho người hỏi thăm kinh thành xảy ra chuyện gì.
Quản gia Hạ Hỉ của phủ Ly thân vương đã sai vài người thủ hạ chạy tới đón.
Đám người vừa tới, xoay người xuống ngựa, hành lễ cung kính.
Tiêu Cửu Uyên tiến lên, tóc đen khẽ bay, hoa đào bay múa, giữa lông mày hắn có khí chất tôn quý lười biếng.
Không ít người xung quanh nhìn hắn ngây ra, bá tánh nhỏ giọng nói thầm với nhau.
“Các ngươi nhìn Ly thân vương gia, hình như càng tuấn tú hơn trước.”
“Không phải tuấn tú, mà ngài ấy càng bình dị gần gũi, không giống kiểu dọa người lúc trước.”
“Đúng vậy, các ngươi nói Chiêu Hoa công chúa Nam Chiêu quốc có thể chọn Ly thân vương gia làm đối tượng liên hôn không.”
“Nếu thật vậy, hai người bọn họ cũng rất xứng đôi.”
Tiếng bàn tán sôi nổi truyền tới tai Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, hai người đều cau mày, nghĩ lại có một Chiêu Hoa công chúa của Nam Chiêu quốc tới khi nào.
Tiêu Cửu Uyên nhìn sang Hạ Hỉ: “Kinh thành xảy ra chuyện gì.”
Lúc trước hắn rời kinh, từng dặn Hạ Hỉ, nếu chuyện không quan trọng không cần phái người truyền tin cho hắn.
Để tránh hắn phân tâm, lần này hắn đi Lăng Vân tông chính là toàn tâm toàn ý cứu Vũ Nhi, không để ý tới chuyện khác.
Bởi vì hắn ra lệnh, Hạ Hỉ không dám sai người báo cáo cho hắn chuyện ở kinh thành.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên cũng không rõ chuyện trong kinh thành.
Bây giờ vừa nghe hắn hỏi, Hạ Hỉ lập tức báo cáo.
“Thưa vương gia, mấy ngày trước sứ thần Nam Chiêu quốc vào kinh, đứng đầu là thái tử Gia Cát Cẩn của Nam Chiêu quốc, trừ thái tử Nam Chiêu ra, còn có công chúa Chiêu Hoa và không ít sứ thần.”
“Lúc trước hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi sứ thần Nam Chiêu trong cung, nghe nói sứ thần Nam Chiêu vào kinh lần này, là vì việc hòa bình hai nước.”
“Nghe nói thái tử Nam Chiêu trò chuyện với hoàng thượng rất vui, hoàng thượng đồng ý để Chiêu Hoa công chúa Nam Chiêu chọn đối tượng liên hôn ở Đông Ly quốc ta...”
Hạ Hỉ nói xong.
Tiêu Cửu Uyên nhíu chặt mày lại, cảm thấy không vui.
Hơn nữa đối với hành động của hoàng huynh, thấy không ủng hộ.
Đang yên lành sao lại đồng ý để người Nam Chiêu quốc tự chọn đối tượng liên hôn, đương nhiên Nam Chiêu tới Đông Ly là để nói hòa bình, nên có chút thành ý mới phải, dựa vào cái gì mà cho Chiêu Hoa công chúa chọn đối tượng liên hôn chứ.