Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 462: Chương 462: Ta Muốn Từ Hôn




Mắt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, khẽ nhíu mày nhìn Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên không từ hôn, là ý gì, không phải hắn vẫn luôn muốn từ hôn với nàng sao? Sao giờ lại không muốn từ hôn nữa.

Chẳng lẽ hắn lại có mục đích gì khác, nhưng không quan trọng, dù hắn không muốn từ hôn, cuộc hôn nhân này cũng đã chắc chắn bị từ chối.

Vân Thiên Vũ nghĩ, nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên: “Nếu vương gia không muốn từ hôn, ta cũng sẽ nghĩ cách để từ hôn.”

Nàng nói xong không thèm liếc nhìn Tiêu Cửu Uyên, mà quay người nhìn Diệp Gia và Tiểu Linh Đang ở đằng sau: “Chúng ta đi thôi, tìm nơi khác để nghỉ ngơi.”

Diệp Gia cùng Tiểu Linh Đang và đám người Họa Mi nhanh chóng đi theo nàng, đi thẳng ra ngoài, Phượng Vô Nhai cũng dẫn thuộc hạ đi theo.

Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy vậy trong lòng lại nổi giận, tức giận quát lớn: “Vân Thiên Vũ, chỉ cần bổn vương không đồng ý, ai cũng không thể xóa bỏ hôn sự này.”

Vân Thiên Vũ ở phía trước không hề ngoái đầu lại nhìn, chỉ bỏ lại một câu: “Chỉ cần những chuyện mà ta muốn làm, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề thất bại.”

Lời nói của nàng làm cho Tiêu Cửu Uyên nghĩ tới chuyện trước đây nàng vì để lấy được hoa linh quỳ tám cánh cho hắn mà tình nguyện ở trên Thiên Mộc sơn trang.

Nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy những chuyện bản thân mình đã làm, trái tim bỗng cảm thấy cuống cuồng, buồn rầu.

Nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thiên Vũ và Phương Vô Nhai đã đi xa, hình bóng của một đôi đã kích động Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt tái đi, cơ thể hắn khẽ động đậy, muốn đuổi theo để giáo huấn Phượng Vô Nhai.

Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên vừa đi được hai bước, thì bị cản lại. Tiêu Cửu Uyên ngước mắt lên nhìn người đang giữ chặt hắn, thì ra là Tiêu Dạ Thần.

Tiêu Dạ Thần nhìn Tiêu Cửu Uyên, gã biết trong lòng của Tiêu Cửu Uyên bây giờ vô cùng khó chịu, hơn nữa hắn mới giải độc, lúc này sắc mặt hơi trắng, thật sự Tiêu Dạ Thần cảm thấy rất đau lòng vì Tiêu Cửu Uyên, vừa giận việc mà Tiêu Cửu Uyên đã làm từ trước tới nay: “Nếu sớm biết có có ngày hôm, thì lúc trước không nên làm vậy.”

“Nếu sớm biết có có ngày hôm, thì lúc trước không nên làm vậy.”

Tiêu Dạ Thần tức giận nói, mắt Tiêu Cửu Uyên nhìn bóng dáng khuất dần của Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai.

Tiêu Cửu Uyên không khỏi tức giận quát to: “Tránh ra.”

Tiêu Dạ Thần không hề tránh ra chỉ trầm giọng nói: “Cửu hoàng thúc, bây giờ thúc đã thành ra như thế nào, vẫn còn là cửu hoàng thúc kiêu căng ngạo mạn trước kia sao? Bây giờ dù thúc có giữ được họ lại, cũng sẽ thế nào, bây giờ Vũ Mao đang vô cùng giận thúc, nàng ấy sẽ không thể hiểu được thúc đâu, hơn nữa năng lực của Phượng Vô Nhai cũng không hề kém thúc là bao, thúc đến đó người thiệt sẽ là thúc, đừng quên thúc vừa mới được giải độc, bản thân vẫn chưa hồi phục nguyên khí.”

Sau khi Tiêu Dạ Thần nói xong, Tiêu Cửu Uyên từ từ trầm tĩnh lại, nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen âm trầm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Dạ Thần.

Tiêu Dạ Thần không để ý đến hắn, nói một mạc: “Nếu thực sự thúc không muốn Vũ Mao bị gả cho người khác, thì phải bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng cần làm gì, những việc thúc đã làm trước kia thực sự là rất quá đáng, dù lại ai chăng nữa cũng không thể dễ dàng tha thứ được. Nếu trước kia thúc tốt với Vũ Mao, thì Phượng Vô Nhai làm sao có thể có cơ hội tiếp cận Vũ Mao chứ.”

Lời nói của Tiêu Dạ Thần khiến lệ khí của Tiêu Cửu Uyên đã giảm đi ít nhiều, trong lòng cảm thấy có chút hối hận.

Nhất là nghĩ tới chuyện Vân Thiên Vũ ở Thiên Mộc sơn trang đã toàn tâm toàn ý lấy hoa quỳ tám cánh cho hắn.

Nhưng cuối cùng hắn lại không hề tin tưởng nàng, đó là lỗi của hắn.

Tiêu Cửu Uyên thân là thân vương của Đông Ly quốc, giống như con trời, dù hắn đã sai cũng không dễ gì nhận lỗi, đừng nói đến hối hận, nhưng giờ đây trong lòng hắn vô cùng buồn phiền và hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.