Giọt giọt.
Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt.
Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa.
Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh
tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang
cười yếu ớt nhìn nàng.
Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?”
Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy.
Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng
xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động
cũng không nhúc nhích được.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?”
Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha
nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.
Hiện tại là tình huống gì, Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm gương mặt nam nhân trước mặt cùng ngày thường hoàn toàn khác nhau.
Quanh người hắn cao quý ưu nhã, phảng phất như vương tử trong đồng thoại Hy
Lạp cổ, cùng nam nhân thường ngày bên cạnh hài hình giống nhưng hoàn
toàn khác nhau.
Nam nhân đứng thẳng người, hướng Vân Thiên Vũ đưa tay ra, tôn trọng giới thiệu thân phận của mình: “Ngươi mạnh khỏe, ta
là Phó Cảnh Ngôn.”
Lời Phó Cảnh Ngôn vừa dứt, mặt Vân Thiên Vũ trắng bệch, nàng bình tĩnh nhìn Phó Cảnh Ngôn, ý cười trên môi lạnh như băng.
”Phó Cảnh Ngôn, hiện tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Long Đằng, năm
nay hai mươi bốn, xưa nay là thần long thấy đầu không thấy đuôi, lại ra
giá mười tỷ mua phượng linh giới, ngươi là vì phượng linh giới mà đến?”
Vân Thiên Vũ cúi đầu nhìn phượng linh giới trên ngón tay mình, đây là đồ mà cha nuôi đưa cho nàng, cho tới nay có rất nhiều người muốn có được
phượng linh giới
Đồn rằng bên trong phượng linh giới niêm phong một
con phượng hoàng, có sức mạnh cường đại, giúp người hoàn thành nguyện
vọng trong lòng, cho nên rất nhiều người muốn có được phượng linh giới.
Trong đó đứng đầu là Phó Cảnh Ngôn tổng giám đốc tập đoàn Long Đằng, hắn ra
giá mười tỷ mua phượng linh giới, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không có được,
bởi vì phượng linh giới trong tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ
chẳng những có y thuật cao siêu, hơn nữa thân thủ hết sức lợi hại, người bình thường căn bản không đến gần nàng được.
”Cha nuôi ta là
ngươi giết, ngươi hôn mê ở hiện trường là giả bộ, mất trí cũng là giả,
tất cả chỉ là muốn có được phượng linh giới.”
Phó Cảnh Ngôn không nói gì, Vân Thiên Vũ biết mình đã đoán trúng, đột nhiên nàng nở nụ cười tự giễu, cho tới nay nàng là người lãnh huyết vô tình.
Khó có
được một lần làm người tốt, rốt cuộc, nếu không phải người này sao có
thể tiếp cận nàng, làm sao có thể dùng thuật thôi miên nàng, từ đó bắt
được nàng.
Phó Cảnh Ngôn thấy nàng cười như vậy, trong lòng hết sức khổ sở, con ngươi hắn dịu dàng nhìn Vân Thiên Vũ nói
”Vũ nhi, ta chỉ là muốn xem phượng linh giới một chút , nó là một loại dẫn
dụ trí mạng đối với ta, ta ngày đem suy nghĩ về nó, ta chỉ muốn xem nó
vì sao lại có sức hấp dẫn đối với ta như vậy, ta tuyệt đối không có ý tứ chiếm đoạt phượng linh giới.”
Vân Thiên Vũ dừng cười lạnh, nhìn chằm chằm Phó Cảnh Ngôn.
”Nếu không phải không tìm được phượng linh giới, chỉ sợ trong lúc ta ngủ mê man ngươi đã lấy phượng linh giới đi.”
Vân Thiên Vũ dứt lời, Phó Cảnh Ngôn há miệng, nói không ra lời, trên thực
tế lúc Vũ nhi mê man, hắn quả thật đã lấy phượng linh giới, nhưng không
nghĩ tới phượng linh giới như là cùng máu thịt với nàng, bám sát ở trên
ngón tay của nàng.
Vân Thiên Vũ không để ý tới Phó Cảnh Ngôn, âm
ngoan nói: “Có phải hay không ngươi trói ta lại là ép ta giao phượng
linh giới cho ngươi, Phó Cảnh Ngôn, ngươi nằm mơ, có can đảm giết cha
nuôi ta, chết.”
Nàng nói xong làm cho hắn vui vẻ châm chọc, không chút do dự bóp nát thủy tinh trong tay phải đã sớm chôn thuốc nổ thật tốt.
Oanh một tiếng âm thanh nổ ngút trời, Vân Thiên Vũ cảm giác cả người mình
hóa thành vô số mảnh vụn , bên tai còn vang lên tiếng nói đau lòng của
Phó Cảnh Ngôn: “Vũ nhi, ta thích ngươi, ngươi không chết, ta không nghĩ
sẽ giành phượng linh giới, ta chỉ là muốn xem một chút thôi.”