Trong lòng Cổ Dao vốn dĩ đang băn khoăn, kỳ thật linh lực thiên phú của Bùi Khê vô cùng cao, chẳng qua do nàng nhập học trễ cho nên linh lực tu vi mới thấp như vậy.
Vốn dĩ Cổ Dao cho rằng bọn họ đối xử với Bùi Khê như vậy sẽ khiến nàng rất đau lòng.
Nào ngờ khi nghe nàng nói như vậy, gã nhất thời vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân sao lại tự tin đến vậy chứ, tuy nàng chỉ là ngũ tinh linh sĩ, thế nhưng lại dõng dạc bảo đừng ai cầu viện đến nàng.
Vân Thiên Vũ đương nhiên nhìn ra ý khinh thường trong ánh nhìn của Cổ Dao.
Nàng nhàn nhạt cười nói: “Thật ra ngoại trừ tu luyện linh lực, ta còn có bản lĩnh ở lĩnh vực khác, đó là trị bệnh cứu người.”
Nói xong nàng cũng không nhắc thêm về đề tài này nữa mà nhìn Cổ Dao nói: “Ngươi vào trong đi, ta không cần ngươi đưa.”
Không cùng chí hướng khó lòng hợp tác.
Bọn họ coi thường nàng, nàng sao phải coi trọng bọn họ chứ.
Vân Thiên Vũ nói xong liền xoay người đi, Cổ Dao phía sau vẫn đứng đó không chút phản ứng, gã đang nghĩ về lời nói khi nãy của Vân Thiên Vũ, nàng nói nàng có thể trị bệnh cứu người.
Chẳng lẽ nàng là một y sư.
“Ngươi là một y sư sao?”
Vân Thiên Vũ dừng bước, quay lại nhìn Cổ Dao, cười nhạt, gật đầu một cái nói.
“Ta còn có danh hiệu thần y.”
Vốn dĩ chuyện này nàng không tính nói ra, nhưng hôm nay nàng thật sự bị bọn họ chọc giận đến cực điểm cho nên liền khoe ra.
Vân Thiên Vũ nói rồi thì quay đi, không thèm để ý đến Cổ Dao đã ngây ngẩn cả người.
Y sư, mà còn là thần y nữa?
Có thể sao? Nàng trẻ tuổi như vậy.
Cổ Dao vội quay lại phòng nghị sự, đám người Lạc Li trong phòng nhìn thấy sắc mặt gã thật khó coi.
Lạc Li hỏi: “Cổ Dao, ngươi bị sao vậy?”
“Bùi Khê nói nàng là y sư, hơn nữa còn là thần y.”
Phòng nghị sự, ai nấy cũng đều biểu hiện sự nghi hoặc không che giấu, Lạc Li theo bản năng nhìn sang Tiêu Cửu Uyên: “Viêm Thiên, nàng là thần y sao?”
Thật ra hiện tại Tiêu Cửu Uyên cũng không biết Vân Thiên Vũ có phải thần y hay không, nhưng hắn nhớ đến khi nãy bọn người này khinh khi nha đầu kia khiến nàng vô cùng khó chịu thì liền trầm giọng đáp: “Đúng vậy.”
Ai nấy trong phòng nghị sự cũng đều mặt mày biến sắc.
Nói thật, lần đi Kim Giác Châu này tổ đội bọn họ tình cờ cũng thiếu một y sư, bọn họ vẫn luôn muốn tìm một người nào đó là y sư để dẫn theo, không ngờ hiện tại xuất hiện một thần y nhưng bọn họ lại cùng nàng to tiếng gây gổ.
Sắc mặt Lạc Li đã xám xịt.
Phòng nghị sự, một nữ tử tên Đào Yêu khinh khi nhếch môi.
“Các ngươi đừng bị nữ nhân kia lừa, nàng chắc gì là thần y? Ta không tin, ngươi xem, tuổi của nàng như vậy sao có thể trở thành y sư, nếu có thì e rằng chỉ là y sư loại tầm thường thôi, cho nên các ngươi đã bị nàng lừa rồi, nàng nói như vậy chẳng qua là bởi vì thái độ của chúng ta khiến nàng tức giận, cho nên nàng muốn trả thù chúng ta.”
Đào yêu vừa nói dứt lời, cả đám người gật gù suy nghĩ, cảm thấy nói cũng có lý, nữ nhân kia trẻ tuôi như vậy sao có thể là thần y chứ, rõ ràng là lừa bọn họ.
Cho nên bọn họ không cần tin.
Đoàn người cùng nhau thương lượng những kế hoạch kế tiếp, không hề để ý tới Vân Thiên Vũ nữa.
Vân Thiên Vũ đi thẳng về nhà trọ khu ba mươi sáu.
Khi nàng vừa về đến thì đã thấy một đạo thân ảnh màu đỏ đang sốt ruột đi tới đi lui trong sân.
Vân Thiên Vũ rất xa xem qua đi, nhận được kia sốt ruột dạo bước người, đúng là Phượng Vô Nhai.
“Vô nhai, sao ngươi lại ở đây?”
Vân Thiên Vũ đi qua, Phượng Vô Nhai xoay người nhìn thấy nàng nên hưng phấn nói: “Ta có thể dẫn ngươi…”
Phượng Vô Nhai còn chưa nói xong đã phát hiện sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, y lập tức quan tâm hỏi: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không có gì, ngươi đến đây làm gì?”