Mặt ngũ phong chủ tái đi song ánh mắt lại hung hãn: “Mộ Lãnh Khê, tỷ đừng có mà nói quàng nói xiên.”
“Ta có nói quàng nói xiên hay không, bản thân ngươi tự biết, hôm nay ta phải bắt Hoa Khấp Tuyết đến gặp tông chủ, ả là nam hay nữ thì cứ nghiệm là biết.”
Nói dứt câu, Mộ Lãnh Khê chẳng thèm gọi thủ hạ ra tay nữa, bà ta lắc mình một cái, ánh sáng chói lòa bừng lên. Vừa ngẩng đầu, luồng lam linh dày đặc tuôn ra, đánh ập về phía đám người ngũ phong với khí thế dời non lấp biển.
Mộc Thanh Nhiêu không ngờ Mộ Lãnh Khê lại càn quấy phách lối đến mức đó, một câu không vừa ý là xuất thủ ngay. Bà ta giơ tay phóng ra một luồng linh lực chắn lại. Có điều linh lực của bà ta là lam linh cấp thấp, rõ ràng không bằng của phong chủ nhất phong. Nhưng bà ta không hề nao núng sợ hãi, mà nhanh chóng ra lệnh cho các đệ tử ngũ phong: “Tất cả lui xuống hết.”
Hoa Khấp Tuyết phất tay lên, mọi người vội vàng lui ra phía sau.
Nhưng hôm nay Mộ Lãnh Khê đã quyết ý phải bắt Hoa Khấp Tuyết cho bằng được, bèn trầm giọng ra lệnh cho thủ hạ của mình: “Bắt Hoa Khấp Tuyết lại, bổn phong chủ nhất định ban thưởng hậu hĩnh.”
Người bên nhất phong sấn sổ chạy đến chỗ Hoa Khấp Tuyết. Gã đành vung tay ứng chiến. Cuối cùng hai đại phong chủ đánh nhau, đệ tử dưới trướng cũng lao vào nhau quần thảo.
Khung cảnh trên núi rối tung, tiếng rầm rầm vang lên liên tục, cảnh trí cùng vô số sân viện của ngũ phong bị phá hủy toàn bộ.
Vân Thiên Vũ, Diệp Gia và Tiểu Linh Đang liếc nhau thật nhanh, sau đó lẹ làng rút lui đi tìm người. Lúc này mà không đi tìm thì còn để lúc nào? Ba người lật đật chạy bổ đi tìm, khắp ngũ phong hiu quạnh vắng vẻ, đây là thời điểm thích hợp nhất cho họ.
Vân Thiên Vũ biết với tình cảnh bên trong nhất phong hiện giờ, Phượng Vô Nhai chắc chắn cũng đang tìm người. Nếu cuối cùng cả nhất phong và ngũ phong đều không có, thì họ sẽ sang nhị phong và tam phong tìm.
Cả bọn tìm ròng rã nửa ngày, gần như đã lật tung ngũ phong lên mà vẫn không thấy người bị giam cầm ở đâu, hơn nữa trong ngũ phong vốn không có ai bị giam cầm.
Sau cùng vì không yên lòng, Vân Thiên Vũ lại lén bắt một gã đệ tử ngũ phong tra hỏi chuyện này, mới xác thực được việc ngũ phong không hề bắt người. Vậy nên nghĩa phụ không có trong ngũ phong.
Toàn thân Vân Thiên Vũ toát ra luồng khí lạnh lẽo, ánh mắt u ám, dẫn Diệp Gia và Tiểu Linh Đang quay về.
Khi bọn họ về tới ngũ phong là chỗ Hoa Khấp Tuyết ở, cả một ngọn núi đã bị tàn phá, mặt đất ngổn ngang bừa bãi. Hai bên đều chịu thương vong nặng nề, cả phong chủ nhất phong và phong chủ ngũ phong đều bị thương. Có điều ngũ phong chủ bị thương nặng hơn nhất phong chủ thấy rõ. Dù đã trọng thương nhưng hai phong vẫn chiến đấu kịch liệt, không hề có ý dừng lại.
Vân Thiên Vũ chỉ trốn trong góc xem trò vui.
Đúng lúc này, nơi chân trời vọng đến tiếng gầm vang dội như sấm sét: “Dừng tay.”
Tiếng quát chấn động tâm thần khiến người người hoảng sợ, những kẻ linh lực yếu kém chỉ cảm thấy máu huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Vân Thiên Vũ vội quay đầu nhìn Diệp Gia và Tiểu Linh Đang phía sau, quả nhiên sắc mặt hai người họ đã tai tái.
Cả hai đồng thanh nói: “Uy lực áp chế ghê gớm thật!”
Mắt Vân Thiên Vũ tối lại, trầm giọng nói: “Đó chắc chắn là tông chủ Lăng Vân tông.”
Nàng vừa dứt lời, thì bỗng nghe thấy tiếng nhạc vang vọng phía trên Lăng Vân tông, bèn ngẩng đầu nhìn lên