Vân Thiên Tuyết sắc mặt thay đổi, cố gắng chỉ vào Lục Gia bên cạnh Vân Thiên Vũ kêu lên: “Là nàng ta, là nàng ta làm hại Tưởng lão quốc công, tướng quân nếu như không tin, có thể tra một chút, xem một chút nàng ta là nha hoàn của ai, nếu như nàng ta không nha hoàn của ai cả, thì nàng ta là ai, tại sao không giải thích được xuất hiện ở nơi này?”
Vân Thiên Tuyết nói xong, sắc mặt Lục Gia khẽ biến, Vân Thiên Vũ đúng mực bước ra nói: “Đây là nha đầu ta mua.”
Vân Thiên Tuyết lắc đầu: “Ngươi nói bậy, ta tại sao lại không biết, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nàng ta.”
Vân Thiên Vũ khẽ cười nói: “Người bên cạnh ta tại sao muội lại muốn biết, vậy người này muội có biết không?”
Vân Thiên Vũ thuận tay kéo Tiểu Linh Đang ra ngoài.
Tiểu Linh Đang vừa ăn vừa sờ thủy tinh tuyết lê trên bàn, vừa cười híp mắt cùng mọi người trong Vinh Hạc Đường chào hỏi.
“Mọi người khỏe a, ta là Tiểu Linh Đang, các ngươi có thể gọi ta Tiểu Linh Đang.”
Tiểu Linh Đang dứt lời, tất cả ai ở trong Vinh Hạc Đường mặt mũi đều đen thùi, Vân Thiên Vũ nhìn Vân Thiên Tuyết rồi nói: “Người hầu bên cạnh ta, tại sao muội muốn biết.”
“Không, nàng ta không phải, nàng ta không phải nha hoàn của ngươi, lúc trước ta không thấy nàng ta.”
Lúc này người Tưởng gia tất cả đều nhìn về Vân Thiên Vũ, và hai người Lục Gia.
Thái tử cùng Tưởng hoàng hậu cũng đều nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt u ám khó hiểu.
Trong Vinh Hạc Đường, Vân Thiên Tuyết vừa nói xong, Liễu thị vội vàng tiếp lời: “Ta cũng không có thấy nha đầu này, lúc trước ngươi cùng chúng ta một đường tới đây, bây giờ tại sao lại có thêm nha đầu này.”
Liễu thị dứt lời, Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: “Lúc trước ta phái nàng đi làm việc, cho nên các ngươi không nhìn thấy thôi.”
Nàng ngừng một chút lại nói: “Nếu như nàng không phải tỳ nữ bên cạnh ta, ta cần gì phải che chở nàng, các ngươi nói cũng không có đạo lý.”
Vân Thiên Vũ hừ lạnh.
Liễu thị cùng Vân Thiên Tuyết sắc mặt cũng đen, sau đó hai người cũng không thèm nhìn tới Vân Thiên Vũ, mà là nhìn về Tưởng quốc công phủ, trăm miệng một lời nói.
“Nữ tử này căn bản không phải nhà hoàn của Vân Thiên Vũ, chính nàng ta độc hại Tưởng quốc công, là nàng ta, chính là nàng ta.”
Cho dù không phải, cắn chặt trước hãy nói.
Lục Gia lạnh lùng, đang muốn mở miệng, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh vẫn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng: “Bổn vương có thể chứng minh nữ tử này chính là nha hoàn của Vân Thiên Vũ, lúc trước nàng từng bảo nha đầu này đưa truyền thư cho bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên lên tiếng, bên trong Vinh Hạc Đường không ai dám nói một chữ không.
Chẳng lẽ Tưởng gia muốn cùng Tiêu Cửu Uyên đối đầu, phải biết cho tới nay Tiêu Cửu Uyên cũng không xen vào chuyện đấu tranh của bọn họ, cũng không giúp Tưởng gia, nhưng đồng thời cũng không giúp Hoài vương cùng Tuyên vương, nếu như Tưởng gia cùng Tiêu Cửu Uyên đối đầu, không phải đẩy hắn lên thuyền của người khác hay sao?
Tưởng hoàng hậu và thái tử cùng với người Tưởng gia nhanh chóng trầm tư, mà Vân Thiên Vũ nhìn Vân Thiên Tuyết thản nhiên nói.
“Nhị muội, coi như muội hận ta ngày đại hôn không để muội thuận lợi gả cho Tuyên vương, muội cũng không nên làm chuyện đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm để hại ta, đây không phải không duyên cớ tự đẩy mình vào trong sao, Tưởng quốc công phủ cũng không phải người ngu.
Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho trên dưới Tưởng gia mặt đều đen, nếu như bây giờ bọn họ còn cắn chặt không buống nha hoàn của Vân Thiên Vũ cùng nàng, chẳng phải là thành kẻ ngu.
Song Tưởng hoàng hậu và thái tử trải qua trầm tư, không hề cắn Vân Thiên Vũ, bởi vì sau lưng Vân Thiên Vũ còn có Tiêu Cửu Uyên, lúc này bọn họ cũng không muốn cùng Tiêu Cửu Uyên là địch, hắn đối với bọn họ hết sức bất lợi.
Người Tưởng gia nhanh chóng đưa ra quyết định, hoàn toàn khẳng định là do Vân Thiên Tuyết.