Cổ Thiên không dễ dàng biểu lộ ra mặt sự tức giận đó mà chỉ chậm rãi bước ra ngoài.
Sắc mặt của y lúc đó vô cùng khó coi.
Nghĩ đến việc những người này là do chính y thành tâm mời họ gia nhập thành Hắc Diễm nhưng bọn họ lại không biết điều.
Hơn nữa bọn họ vừa xuất hiện đã liền bá chiếm Diệp Gia, thật là quá đáng mà.
Sau khi Cổ Thiên đi rồi, Vân Thiên Vũ hỏi Diệp Gia: “Tỷ thích vị Cổ công tử kia sao? Thật sự muốn gả cho y sao?”
Diệp Gia nhất thời trầm mặc, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tỷ cũng không rõ cảm giác của mình nữa, tỷ đã đi theo y một thời gian dài rồi, giống như đã tạo thành thói quen đi theo y vậy.”
“Nói đến thích, tỷ cũng không chắc chắn tình cảm mà tỷ dành cho y có phải là thích hay không nữa.”
Diệp Gia nói xong thì cũng không muốn đề cập đến chuyện này nữa mà trực tiếp lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nói cái khác đi.”
“Vũ Nhi, muội thật sự muốn tạo dựng thế lực sao?”
“Đúng vậy, nếu muội không tạo thế lực thì sẽ không thể chống lại gia tộc Thanh Long, cho nên muội muốn có thế lực để lần này chúng ta đến tham gia long phượng tranh bá thì sẽ có người hỗ trợ, nhưng muội không ngờ sẽ gặp được hai người ở đây, thật sự là quá tốt rồi.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây thì rất phấn khởi, nàng đứng dậy rồi khoát áo choàng lên, sau đó nhìn Tiêu Cửu Uyên, nói: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nào đó để ăn mừng đi.”
Trên núi này có chỗ chuyên làm thức ăn.
Tiêu Cửu Uyên đồng ý, bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng để đi tìm chỗ ăn uống.
Ngày hôm sau chính là ngày diễn ra long phượng tranh bá.
Long phượng bá tranh sẽ được cử hành trên đỉnh núi Bắc Mang.
Trên đỉnh núi có một khu đất trống trải, bên ngoài được bố trí rất nhiều ghế dựa để người xem có thể dễ dàng quan sát tình huống chiến đấu trên đài cao.
Lúc này trên đỉnh núi ngồi chật kín người, ngoại trừ những người tham gia long phượng tranh bá, còn có các thế lực lớn đang quan sát tình huống trên đài như hổ rình mồi.
Để dự thi long phượng tranh bá thì cần phải là người có cấp bậc linh vương trở lên, tuyển thủ dưới cấp bậc này sẽ không được tham gia dự thi.
Vòng thứ nhất, tiến vào rừng quỷ sương mù cạnh núi Bắc Mang, ở trong đó một canh giờ mới được ra.
Sau khi ra khỏi rừng, nếu thân thể hoàn toàn không bị tổn thương thì mới có thể tiến vào vòng thứ hai, nhưng nếu người nào bị thương trong rừng quỷ sương mù thì sẽ bị tước quyền tham gia vòng thứ hai.
Trên đài, chủ trì thông báo xong thì liền mở vòng sáng lối dẫn vào rừng quỷ sương mù ra, ý bảo tất cả các thí sinh đi vào trong đó.
Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên cùng đi theo những người khác tiến vào rừng quỷ sương mù.
Trong rừng này chẳng những ánh sáng u ám, mà còn bị sương mù che lấp dầy đặc.
Âm trầm thâm thẩm như rừng quỷ, ai nấy cũng cảm thấy thật đáng sợ, hơn nữa trong rừng còn có không ít ma thú.
Nhưng người khác sợ hãi chứ hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ thì không hề.
Linh lực tu vi của hai người vốn đã rất cao, hơn nữa bên cạnh còn được mấy con linh thú lợi hại hộ tống, cho nên bọn họ có thể dễ dàng hành tẩu bên trong rừng quỷ sương mù này, nếu có người đánh lén hoặc bị ma thú tập kích thì đều sẽ có mấy con linh thú ra tay giải quyết hộ.
Một canh giờ sau, mọi người ra khỏi rừng quỷ sương mù, trong đó có nhiều người bị thương đã trực tiếp bị loại trừ.
Những tuyển thủ được chọn phân làm năm đội, tiếp tục tiến vào thi đấu vòng hai.
Vòng thi đấu thứ hai là một người đánh lại bốn người của đội khác, ai trụ được đến cuối cùng thì mới có thể tham gia vòng thi đấu thứ ba.
Vòng thứ ba là khiêu chiến với năm mươi tuyển thủ có thứ hạng của những năm trước.
Nếu ai có thể đánh bại tuyển thủ của năm trước thì liền có thể đạt được vị trí của tuyển thủ đó, nhưng người thay thế phải có bản lĩnh giữ vững được danh hiệu mình vừa đạt được.
Bởi vì chỉ hai ngày sau sẽ có những tuyển thủ khác mới đến tùy ý khiêu chiến.
Chỉ cần đánh bại được người khiêu chiến mới có thể giữ được vị trí của chính mình, nếu bị đánh bại thì sẽ bị loại.