Khóe môi khêu gợi của Tiêu Cửu Uyên câu ra độ cong duyên dáng, hắn lúc này giống như một gốc Yêu Hoa tà mị tức giận, vừa mê hoặc lòng người, rồi lại mang độc dược trí mạng, chân chính là khiến cho người ta lại yêu lại yêu người.
Vân Thiên Vũ hoàn toàn không kịp thưởng thức vẻ đẹp yêu mị của hắn, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên vươn ra bàn tay thon dài nổi rõ khớp xương tay.
“Đan dược đâu?”
Vân Thiên Vũ im lặng, đưa đan dược còn muốn đi về sao?
“Vương gia, đưa đan dược, còn có muốn đi về sao?”
Lông mày Tiêu Cửu Uyên nhướng lên thật cao, khóe môi tràn đầy lãnh lệ: “Ai nói bổn vương muốn trở về, bổn vương chẳng qua là xác định một cái Sinh Phu Đan còn ở đó hay không?”
Sắc mặt Vân Thiên Vũ ngay lập tức đen lại, vội vàng muốn rút lui, đan dược nàng đã đưa cho Họa Mi, cũng không thể vì vậy mà hại Họa Mi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến trong không gian có không ít đan dược, dưỡng nhan mỹ phu cũng có, bất quá không có Sinh Phu Đan, nếu như nàng tùy tiện lấy một loại ra ngoài, có thể hay không lừa gạt được Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định không nên lừa gạt hắn, vì hắn quá khôn khéo, lừa gạt hắn đoán chừng sau này còn gặp phải xui xẻo, vẫn nên nói thật thì hơn.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, nghiêm túc vô cùng nói: “Ta đã đưa cho người khác.”
Lần này dung nhan tuân mỹ của Tiêu Cửu Uyên tràn đầy sát khí, u ám nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ. Nữ nhân này thế nhưng dám có can đảm đem đồ của hắn đưa tặng cho người khác, hết lần này tới lần khác còn đưa cho một tiểu nha hoàn.
Chẳng lẽ do hắn đối với nàng quá tốt, hơn nữa nhìn hắn rất dễ nói chuyện.
“Đan dược bị ngươi đưa cho tiểu nha hoàn này đúng không?”
Vốn dĩ Tiêu Cửu Uyên cũng không biết Vân Thiên Vũ đem đan dược đưa cho Họa Mi, chẳng qua lúc trước nữ quyến chơi đánh trống truyền hoa, hắn chán đến chết, nhìn chung quanh xem một chút, liền thấy mặt mũi tiểu nha hoàn sau lưng Vân Thiên Vũ, nhan sắc không nói ra được mềm mịn, bóng loáng.
Hắn nhớ lúc trước dáng vẻ của nha hoàn này hơi đen, thế nào trong một cái chớp mắt, da vẻ trở nên trơn nhẵn mềm mại như vậy.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ liền biết, Vân Thiên Vũ đem đan dược của hắn đưa cho nha hoàn của nàng.
Tốt, hắn tốn tám vạn lượng ngân phiếu lấy đan dược đưa cho nàng, nàng vậy mà mắt không nháy đưa cho tiểu nha hoàn.
Hắn có thể không nổi giận sao?
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa lãnh khốc hạ lệnh: “Người đâu, kéo nha đầu này xuống chém cho ta.”
Chân của Họa Mi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi cực kỳ, đồng mâu tràn đầy lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên nói: “Chuyện này không có quan hệ gì với nàng, là ta muốn đưa cho nàng.”
“Vậy thì thế nào? Thân là nha hoàn, biết rõ đan dược này là bổn vương đưa, lại có can đảm nuốt vào, không phải là muốn chết vậy là cái gì “
Bạch Diệu sau lưng Tiêu Cửu Uyên há miệng muốn nói chuyện, gia, ngươi có thể để lại cho mình chút đường lui không, như ngươi vậy là đang liều mạng đào hố đó có được không?
Quay đầu lại ngươi muốn cưới người ta, người ta muốn cũng không muốn ngươi.
Đáng tiếc những lời này Bạch Diệu không nói ra miệng, nói với vương gia hắn cũng không tin.
Bởi vì hắn không tin chính hăn sẽ thích vị vị đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ này.
Trên thực tế gần đây lực chú ý của vương gia luôn luôn nhìn chằm chằm trên người Vân đại tiểu thư, nói hắn đối với Vân đại tiểu thư không có ý căn bản không thể, đáng tiếc chính hắn còn không biết.
Bạch Diệu có một loại cảm giác vô lực, bất quá lại cũng không dám không nghe lời của vương gia nhà mình, chỉ có thể vung tay lên ra lệnh người tiến lên bắt Họa Mi.
Vân Thiên Vũ mắt thấy Họa Mi bị bắt, trong lòng tức giận, nhưng không kịp tức giận, phải vội vàng nghĩ biện pháp.
Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, thật nhanh nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Chờ một chút, ta có lời muốn nói.”
Tiêu Cửu Uyên miễn cưỡng giơ tay lên, thủ hạ sau lưng Bạch Diệu dừng lại.