Tiêu Cửu Uyên dứt lời, không để thái hậu nói chen vào, nói tiếp: “Nếu hoàng đế không hạ chỉ, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác.”
Hắn nói xong, sải bước tới trước mặt hoàng đế. Toàn thân đầy sát khí, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn như vậy khiến người ta nhìn đã thấy sợ.
Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt của hắn, biết hắn đang tức giận vô cùng, nếu không thuận theo ý hắn, chắc chắn hắn sẽ giết lão ta ngay lập tức.
Hắn sẽ không còn đắn đo tình nghĩa huynh đệ hay cái gì khác nữa. Cuối cùng hoàng đế hổn hển cắn răng: “Người đâu, truyền ý chỉ chiếu cáo thiên hạ, trẫm đột nhiên nhiễm bệnh, cơ thể không khỏe mạnh, Tuyên vương lập tức nối ngôi, đăng cơ lo việc triều chính.”
Thái giám nhanh chóng truyền chỉ, đưa tới phủ Tuyên vương. Tiêu Cửu Uyên nhìn hoàng đế nói: “Tiêu Cửu Uyên ta tôn trọng lời thề, từ này ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu một ngày nào đó còn gặp lại, ta sẽ thanh toán cả vốn lẫn lời.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, quay người giơ tay, bắn một chưởng ra ngoài. Ầm, một tiếng nổ vang trời, tường rào phía bắc tẩm cung bị sụp đổ.
Còn hắn quay người rời đi một cách kiên cường, không thèm ngoái nhìn người ở phía sau. Thái hậu đau lòng nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa, đau đớn khóc lóc.
Nhưng bà ta vừa mới khóc được một lát thì hoàng đế đột nhiên ngất lịm đi.
Nghĩ tới ngôi vị hoàng đế phải truyền cho người khác, hoàng đế không chịu được sự kích động này nên ngất đi.
Thái hậu lập tức hoảng hốt hét lên: “Hoàng nhi, mau truyền ngự y.”
Bên ngoài tẩm cung, Tiêu Cửu Uyên dẫn thuộc hạ rời đi, không thèm liếc mắt nhìn lại. Nhưng đến khi hắn ra khỏi Lâm Hoa cung. Hắn dường như sụp đổ, toàn thân nghiêng về một bên.
Bạch Diệu nhanh chóng bước tới đỡ lấy hắn, lo lắng gọi: “Vương gia.”
Mặt Tiêu Cửu Uyên trắng tới mức dọa người, đôi mắt của hắn đầy đau thương, nhìn Bạch Diệu cười lạnh:
“Bạch Diệu, có phải ta quá thất bại phải không, thực ra ta không phải là gì hết, luôn tự cho mình là đúng, kiêu căng ngạo mạn, có lẽ đây là sự trừng phạt ông trời giành cho ta.”
Tiêu Cửu Uyên như vậy khiến Bạch Diệu vô cùng đau lòng, gã nhanh chóng lắc đầu: “Vương gia, người là chủ tử của chúng ta, mãi mãi là như vậy.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn Bạch Diệu, mãi mới mở miệng: “Bạch Diệu, ngươi thật tốt.”
Hắn nói xong, đột nhiên thi triển linh lực xuất cung, sau đó tìm một tửu lâu, gọi rất nhiều rượu, rồi bắt đầu uống rượu một cách điên cuồng.
Những chuyện đang xảy ra ở đây, Vân Thiên Vũ ở trong An thân vương phủ không hề hay biết.
Nàng còn đang chiêu đãi khách trong An thân vương phủ.
Sắp đến ngày đại hôn, nên các phu nhân tiểu thư trong khắp kinh thành đều muốn nịnh bợ nàng, ai nấy đều cố gắng tới An thân vương phủ để tặng lễ vật.
Vân Thiên Vũ vốn không muốn nhận, nhưng người ta cứ tặng nên cuối cùng cũng đành nhận, nhận quà rồi đương nhiên phải đáp lễ với mọi người. Cho nên ngày hôm nay, nàng bận rộn đáp lễ với mọi người.
Đến gần tối, lượt khách cuối cùng cũng ra về, nàng cảm thấy lưng đau ê ẩm. Đáp lễ mọi người mệt mỏi hơn mọi thứ, nhất là nàng không hề hiểu được chuyện này, nói chuyện với họ còn mệt hơn cả tu luyện linh lực và luyện đan.
Vân Thiên Vũ tiễn khách xong, đưa Họa Mi tới Tây Phượng viện. Nhưng mới bước tới bậc thềm đã nghe thấy bước chân ở sau lưng, đồng thời còn nghe thấy tiếng Diệp Gia vô cùng gấp gáp: “Vũ Mao, tin khẩn, tin khẩn.”
Vân Thiên Vũ dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Gia: “Tin khẩn gì cơ?”
“Hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng cơ thể ông ta không được khỏe, truyền ngôi cho Tuyên vương để tiếp quản việc triều chính.”
“Tại sao lại như vậy?”
Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, hoàng đế là người như thế nào nàng biết rất rõ, lão ta rất xem trọng ngôi vị hoàng đế, sao đột nhiên lại truyền ngôi cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cơ chứ.
Ở đây đang có uẩn khúc gì chăng.