Đến khi tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông thu hồi linh lực, bốn phía có người kinh ngạc kêu lên: “A, nam nhân.”
Mọi người nhanh chóng quay đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết căn bản không phải nữ tử gì cả, mà là một nam nhân.
Mấy người tiểu sư muội lúc trước đứng bên cạnh Hoa Khấp Tuyết ai cũng giật mình, cuối cùng chỗ Hoa Khấp Tuyết đứng chỉ còn lại một mình gã.
Nửa người trên của gã trắng như tuyết, gã đứng trên khoảng đất trống ở giữa sân trầm mặt nhìn bốn phía.
Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, lông mi dài hơi cong, bên trong đôi mắt đen chứa đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, khóe môi khêu gợi khẽ nhếch lên, cả người tỏa ra khí chất ngạo mạn nhưng lại khiến người khác cảm thấy yêu mến.
Tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông nhìn thấy gã như vậy, lập tức cảm thấy thương xót, kích động muốn ôm gã vào ngực yêu thương một phen.
Rất nhiều người ở trên quảng trường của đệ ngũ phong cũng cảm thấy kích động như vậy, muốn ôm gã vào ngực an ủi một phen, sau đó vừa ôm vừa dỗ dành gã.
Đừng buồn, tỷ tỷ thương ngươi.
Nhưng khác với tâm tư của những người này, phong chủ Mộc Thanh Nhiêu của đệ ngũ phong lại cảm thấy đã gặp phải sự sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay.
Đôi mắt lạnh lùng của bà ta chứa đầy vẻ đau lòng, ánh mắt nhanh chóng chuyển từ người Hoa Khấp Tuyết sang tông chủ Diệp Thu Loan Lăng Vân tông ở cách đó không xa.
Bây giờ không phải là lúc để so đo mà phải bảo vệ Hoa Khấp Tuyết.
Chỉ là Mộc Thanh Nhiêu còn chưa kịp nói gì, tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông liền lên tiếng: “Thanh Nhiêu, ngươi lại to gan như vậy, dám giấu một tên nam tử ở trong tông.”
Tông chủ Lăng Vân tông vừa nói xong, phong chủ Mộ Lãnh Khê của đệ nhất phong rốt cục đã tỉnh hồn lại.
Lúc trước bà ta cũng bị vẻ ngoài của Hoa Khấp Tuyết mê hoặc, hận không thể lập tức kéo tên này vào ngực để yêu thương một phen.
Tiểu tử kia tại sao lại khiến người khác cảm thấy yêu mến như vậy.
Nhưng Mộ Lãnh Khê nhanh chóng tỉnh táo lại, bộ dạng của tiểu tử này khiến người khác cảm thấy yêu mến như vậy, tông chủ nhất định sẽ không buông tha gã, còn lâu mới đến phiên bà ta động thủ.
Trong lòng Mộ Lãnh Khê hơi hối hận, sớm biết đã không đánh trống khua chiêng lại đây bắt người như vậy rồi, mà sẽ lặng lẽ đến bắt người, để gã trở thành của riêng mình.
Mộ Lãnh Khê sau khi ảo não liền nói: “Mộc Thanh Nhiêu, bây giờ ngươi có lời gì muốn nói không, giấu nam nhân, ngang nhiên vi phạm tông quy, tội đáng xử phạt.”
Mộ Lãnh Khê sau khi nói xong nhanh chóng quay đầu nhìn Diệp Thu Loan: “Tông chủ, người thấy việc này nên xử phạt thế nào?”
Diệp Thu Loan chậm rãi mở miệng: “Bắt người này lại, hai người các ngươi đi theo ta.”
Bà ta sau khi nói xong liền phất tay, bốn gã thuộc hạ khiêng kiệu ở phía sau lập tức đứng dậy khiêng kiệu lên, sau đó đi về ngọn núi chính Quỷ Vương Phong.
Phía sau có thuộc hạ lách mình đi thẳng đến chỗ Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết vừa muốn phản kháng lại liền bị phong chủ của đệ ngũ phong ngăn cản.
Phản kháng lại Diệp Thu Loan chính là muốn chết.
Hoa Khấp Tuyết đành phải nhịn xuống, gã bị thuộc hạ của Diệp Thu Loan bắt lại đưa thẳng đến ngọn núi chính.
Đệ nhất phong phong chủ và đệ ngũ phong phong chủ đi theo Diệp Thu Loan, mọi người đi thẳng đến ngọn núi chính.
Đợi đến khi tất cả nhân vật có quyền thế đều đi cả rồi, đệ tử của đệ ngũ phong bắt đầu bàn tán, chuyện gì cũng nói được.
Có người hoài nghi Hoa Khấp Tuyết thật bị giết chết rồi, người này là do người khác dịch dung giả mạo.
Có người hoài nghi từ trước đến nay đại sư tỷ đều là nam nhân.
Tóm lại tất cả mọi người của đệ ngũ phong đều bàng hoàng, hơn nữa đệ ngũ phong bị hủy diệt rồi, mọi người càng thêm chán nản.
Hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia trốn ở bên trong đệ ngũ phong, nhanh chóng nghĩ cách làm thế nào để tìm thấy nghĩa phụ, diệt trừ Lăng Vân tông.