Nhìn thấy Tiêu Dạ Thần, Vân Thiên Vũ liền nghĩ đến Diệp Gia, biểu tỷ thích nhưng mà Tiêu Dạ Thần.
Thật ra Tiêu Dạ Thần là nam nhân đáng để phó thác cả đời, chỉ là không biết gã có thích biểu tỷ không.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, sợ hãi kêu lên: “A, biểu tỷ?”
“Làm sao vậy?”
Tiêu Dạ Thần quan tâm hỏi, Vân Thiên Vũ vội nói: “Biểu tỷ, biểu tỷ đâu? Sáng hôm qua ta bị Gia Cát Cẩn hạ độc, biểu tỷ cũng trúng độc, giờ tỷ ấy ở đâu?”
Sắc mặt Tiêu Dạ Thần tối sầm, sau đó nhìn Vân Thiên Vũ nói.
“Ngươi đừng sốt ruột, ta vào cung xem thế nào, nói với cửu hoàng thúc một chút, xem xem Diệp Gia có phải đang ở trong tay thái hậu không.”
“Được, nhất định phải đưa tỷ ấy về.”
Vân Thiên Vũ dặn dò, Tiêu Dạ Thần gật đầu đi nhanh ra khỏi An thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ đi đến phượng viện An thân vương phủ, thấy Họa Mi dẫn theo đám người tiểu Mai đến.
“Tiểu thư, người trở về rồi, Thật sự làm ta sợ muốn chết.”
Họa Mi bị dọa phát khóc, ôm lấy Vân Thiên Vũ.
Tiểu Mai ở bên cạnh Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Quận chúa, Họa Mi tỷ tỷ hôm nay đã khóc mấy lần rồi.”
Vân Thiên Vũ nhìn mắt Họa Mị quả nhiên là đã sưng như quả đào tươi, không nhịn được đau lòng nói:
“Ta về lấy nước lạnh thoa cho ngươi một chút.”
“Chỉ cần tiểu thư không sao, ta lại vui vẻ.”
Họa Mi vui vẻ nói, Vân Thiên Vũ nắm chặt tay Họa Mi, kéo nàng ta đi thẳng đến phượng viện
Trong cung, đèn đuốc sáng trưng.
Trong cung điện của hoàng đế, hoàng đế đang nổi giận.
“Tiêu Cửu Uyên, ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Ý tứ rất rõ ràng, nếu như hoàng thượng không hạ chỉ tứ hôn cho bổn vương và quận chúa Linh Nghi, bổn vương không đảm bảo sau này sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.”
Tiêu Cửu Uyên đứng trên đại điện, một thân cẩm y thêu kim văn màu đen, tôn quý trang trọng, một phong thái bễ nghễ, phóng túng.
Cả người hắn toát ra khí chất lạnh lùng, hoàn toàn không để hoàng đế vào mắt.
Trên đại điện, lão hoàng thượng tức đến lông mày nhảy dựng lên, chỉ vào Tiêu Cửu Uyên nói: “Ngươi đưa quận chúa Linh Nghi về?”
“Đúng vậy, chỉ cần bổn vương không đồng ý, không ai có thể đưa nàng đi.”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên tràn đầy vẻ châm biếm, rõ ràng là cười nhạo thủ đoạn thấp hèn của hoàng đế.
Hoàng đế vô cùng tức giận, huyết khí trào dâng. Nếu không phải gã cố gắng kiềm chế, nhất định sẽ bị tên nghịch tử này làm cho tức chết.
“Ngươi dám làm như vậy.”
“Làm thì bổn vương đã làm rồi, hoàng huynh chỉ cần hạ chỉ tứ hôn là được.”
“Trẫm không đồng ý.”
“Được, chỉ mong hoàng huynh có thể chịu đựng được sự tức giận của bổn vương, hoàng huynh và thái tử Nam Chiêu quốc bày mưu tính kế đưa quận chúa Linh Nghi đi Nam Chiêu, nếu bổn vương tiết lộ chuyện này ra ngoài, không biết dân chúng Đông Ly sẽ nhìn hoàng huynh như thế nào, chỉ để đề phòng huynh đệ mà hoàng huynh thà đưa quận chúa Linh Nghi cho thái tử Nam Chiêu.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng lạnh lùng châm chọc lão hoàng đế.
Lão hoàng đế bị tức đến không nói nên lời.
“Ngươi, ngươi.”
Ngoài điện, giọng nói của thái giám vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Thái hậu đi đến ngoài điện, thái giám và cung nữ đều bị đứng chờ ngoài điện.
Chỉ có một mình thái hậu đi vào.
Sau khi thái hậu đi vào, liếc mắt nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người Tiêu Cửu Uyên và hoàng đế, thái hậu không khỏi đau đầu, hết nhìn hoàng thượng lại nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Uyên nhi, ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Cửu Uyên không nói gì, trái lại hoàng đế lại nói.