Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 472: Chương 472: Vong Ân Phụ Nghĩa




Tiêu Cửu Uyên cười khẽ, mặt tràn đầy tự tin.

Bởi vì ở chung với Vân Thiên Vũ một thời gian, hắn biết một ít chuyện người ngoài không nên biết. Tuy rằng bề ngoài Vân Thiên Vũ lạnh lùng, nhưng thực tế trái tim lại vô cùng lương thiện. Nếu ngươi luôn đối xử tốt với nàng, tốt đến mức khiến tan chảy trái tim nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với ngươi, còn tốt hơn gấp bội.

Vân Thiên Vũ, ta sẽ khiến nàng tiếp nhận ta một lần nữa.

Mặt mày Tiêu Cửu Uyên nhè nhẹ tỏa ra chút thần thái, cả người tỏa sáng, hắn xoay người đi thẳng đến cung mẫu hậu.

Mẫu hậu là người hiểu rõ hắn nhất, hắn không muốn làm bà ta lo lắng, cho nên hắn định lặng lẽ nói cho bà ta biết một tiếng, độc của hắn thật ra đã giải được rồi, sở dĩ không nói, là vì muốn bắt hung thủ thật sự ở phía sau.

Tiêu Cửu Uyên đi đến cung thái hậu, Vân Thiên Vũ lại đến trước cửa cung, nói với thái giám một tiếng, bảo thái giám đưa nàng về An thân vương phủ.

Thái giám lên tiếng trả lời đồng ý, đưa Vân Thiên Vũ xuất cung.

Trước cửa cung, xe ngựa bị cản lại, Vân Thiên Vũ vén rèm ra nhìn xung quanh bên ngoài, thấy Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch chính là người ngăn nàng lại.

Sắc mặt Tiêu Thiên Dịch hơi hơi tái, ánh mắt nhìn Vân Thiên Vũ tràn đầy đau khổ.

Thần sắc của y lúc này thật giống như nam nhân đau khổ vì mất đi người thân.

Đáng tiếc Vân Thiên Vũ lại không có chút thiện cảm nào với nam nhân này, nàng tức giận nói: “Tuyên vương điện hạ ngăn xe ngựa của ta làm gì?”

Tiêu Thiên Dịch nhìn mặt Vân Thiên Vũ, mặc dù khuôn mặt này có vết sẹo, y vẫn cảm thấy nàng thật hấp dẫn.

“Vân Thiên Vũ, phụ hoàng hạ chỉ, ba ngày sau tổ chức yến hội chọn phi ở trong cung, phụ hoàng sẽ chọn chính phi cho ta cùng thái tử, Hoài vương.”

Vân Thiên Vũ không có hứng thú hừ lạnh nói: “Vậy chúc mừng vương gia, chúc vương gia sớm ngày có được mỹ nhân.”

Tiêu Thiên Dịch thấy bộ dạng không để ý của Vân Thiên Vũ, tim lại càng đau đớn, nhìn Vân Thiên Vũ thương tâm nói: “Vân Thiên Vũ, chẳng lẽ ngươi không thương tâm, không buồn sao?”

Vẻ mặt Vân Thiên Vũ không hiểu: “Vương gia, đầu ngươi không bị bệnh chứ, ta thương tâm cái gì, buồn cái gì, ngươi có thành hôn hay không đâu liên quan gì đến chuyện của ta.”

“Vậy lúc trước ngươi từ hôn với cửu hoàng thúc ta?”

Vân Thiên Vũ nghe đến đó, không nhịn được cười rộ lên: “Tuyên vương điện hạ, không phải ngươi cho rằng ta từ hôn là vì ngươi chứ, ngươi cũng đề cao bản thân quá rồi, ngươi cho rằng ngươi là gì, còn bảo ta thương tâm? Ta thương tâm cái gì, nếu ta thương tâm, cũng là thương tâm thay vương phi của ngươi, nấm mốc tám đời mới bị gả cho một người như ngươi.”

Vân Thiên Vũ nói xong, trực tiếp buông mành, lệnh cho thái giám bên ngoài đánh xe: “Xuất cung.”

Thái giám đánh ngựa lách qua Tiêu Thiên Dịch chạy ra bên ngoài, trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ dường như nghĩ ra cái gì, vén rèm nói vọng ra bên ngoài.

“Tiêu Thiên Dịch, ngươi chính là đồ vong ân phụ nghĩa không có nhân tính, lúc trước nếu ta không cứu ngươi, bây giờ ngươi đã sớm đầu thai rồi, còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây sao?”

Vân Thiên Vũ nói xong vung mành lùi về xe ngựa.

Sở dĩ nàng nói ra lời này là vì một lần nằm mơ, trong lúc vô tình mơ thấy chuyện trước đây, trong mơ, nàng cứu một bé trai.

Sau khi tỉnh lại, nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới tiểu tử kia chính là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.

Không ngờ trước đây cứu Tiêu Thiên Dịch, cuối cùng lại nhận được đối đãi như vậy.

Loại nam nhân cặn bã này, từng giờ từng phút đều làm người ta muốn diệt trừ.

Xe ngựa Vân Thiên Vũ chạy một mạch ra khỏi cung, sắc mặt Tiêu Thiên Dịch phía sau hơi hơi trắng bệch, đồng thời có chút mờ mịt, câu nói kia của Vân Thiên Vũ có ý gì, cái gì gọi y là vong ân phụ nghĩa không có nhân tính, lúc trước nếu không phải nàng cứu y, y đã sớm đầu thai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.