Câu nói còn có mưu tính khác khiến tim hoàng đế đập thình thịch, lão ta chỉ vào Tiêu Cửu Uyên nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta có nói bậy hay không, hoàng huynh không biết sao?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Nam Chiêu công chúa ở trong đại điện, lạnh như băng nói: “Nếu muốn ta lấy loại nữ nhân này, ta làm không được.”
Hắn lại nói thêm: “Bổn vương nhìn loại nữ nhân dối trá này thì chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là giết nàng ta.”
Chỉ một câu nói đã khiến sắc mặt của Nam Chiêu công chúa tái nhợt.
May mà trên mặt nàng ta đang mang khăn che mặt cho nên nhìn không ra.
Chỉ là trong mắt vẫn không che giấu được nỗi sợ hãi, cả người theo bản năng run lên.
Nhưng sau khi Nam Chiêu công chúa cố gắng tự trấn định mình, nàng ta chậm rãi nói: “Ly thân vương gia sở dĩ kháng cự bổn cung như thế, là vì trong lòng Ly thân vương gia đã có nữ nhân khác rồi phải không?”
Trong điện mọi người đều giật mình nhớ tới cảnh tượng lúc trước nhìn thấy ở trước cửa cung điện.
Mọi người đã hiểu tại sao Ly thân vương gia lại không đồng ý lấy Nam Chiêu công chúa rồi.
Hóa ra vương gia thích Linh Nghi quận chúa.
Nhưng theo bọn họ thấy thì Nam Chiêu công chúa này tuyệt đối không thua kém Linh Nghi quận chúa.
Mọi người đang suy nghĩ, Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Đúng vậy, bổn vương đã thích nữ nhân khác, bổn vương chỉ lấy nàng làm phi, tuyệt đối sẽ không lấy nữ nhân khác.”
Nam Chiêu công chúa nghe Tiêu Cửu Uyên nói xong, trong mắt chợt lóe tia hung ác, nàng ta trầm giọng nói: “Người Ly thân vương gia thích chính là Linh Nghi quận chúa của An thân vương phủ sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người trong đại điện liền quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên hơi nhướn mày, trong mắt hiện lên tia sắc bén.
Nói thật thì hắn vốn không muốn nói chuyện đó vào lúc này, bởi vì hắn không muốn lôi Vũ nhi vào.
Chỉ là hắn không ngờ Nam Chiêu công chúa lại nhắc đến chuyện này.
Nữ nhân này quả nhiên có tâm cơ.
Mọi người ở bên ngoài đã bị nàng ta lừa bịp rồi.
Tiêu Cửu Uyên vừa suy nghĩ vừa trầm giọng nói: “Đúng vậy, người bổn vương thích duy nhất chỉ có Linh Nghi quận chúa, ngoại trừ nàng ra không còn người nào khác.”
Tuy rằng Tiêu Cửu Uyên không muốn nói chuyện đó vào lúc này, nhưng nếu nữ nhân này đã nhắc đến, hắn không thể nào phủ nhận được.
Trong điện mọi người lập tức lặng lẽ thở dài.
Mọi người nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, trong đó có không ít đại thần lắc đầu.
Ly thân vương gia đây là làm sao vậy, lúc trước Linh Nghi quận chúa rõ ràng đã hủy hôn với hắn, nữ nhân như vậy thì đừng nói đến là cần, mà cả đời nên nhốt nàng vào lãnh cung.
Hắn thì hay rồi, bây giờ lại còn thích Linh Nghi quận chúa.
Thật sự không thể tin được.
Xã hội suy tàn thật rồi, mặt mũi của nam nhân biết để đâu đây.
Trong đại điện không ít người lắc đầu.
Hoàng đế tức giận đến mức mặt đen lại.
Một hai câu nói ra đều không hề coi trọng lời nói của lão ta, thánh chỉ của lão ta chỉ là gió thoảng bên tai sao?
Lúc trước hủy hôn chính là bọn họ, hiện tại lại chạy tới nói cái gì thích với không thích.
Hoàng đế thật muốn hạ chỉ lôi hai người kia ra ngoài đánh roi thật mạnh.
Nhưng Nam Chiêu công chúa ở trên đại điện vào lúc đó liền nói: “Ly thân vương gia thích Linh Nghi quận chúa, Chiêu Hoa không dám trách móc, nhưng Chiêu Hoa nhớ Linh Nghi quận chúa là người đã hủy hôn với Ly thân vương gia, vương gia và Linh Nghi quận chúa hẳn là không có quan hệ gì nữa rồi.”
Lời này rõ ràng là lấy chuyện này để kích thích Tiêu Cửu Uyên.
Nam nhân bình thường nếu nghe nói như thế, chỉ sợ chịu không nổi.
Đáng tiếc, lông mày Tiêu Cửu Uyên khẽ nhướn lên, vẻ mặt đầy cưng chiều cười nói: “Nữ nhân ở trước mặt nam nhân mình thích có tư cách làm nũng quấy rối, Linh Nghi quận chúa chỉ là nổi giận với bổn vương mà thôi, đây là tình thú giữa hai người bọn ta, lạc thú ở trong đó chỉ sợ công chúa không thể lĩnh hội được.”
Một câu nói ra đã biến chuyện hủy hôn lúc trước trở thành Vân Thiên Vũ nổi giận với hắn.
Mà hắn lại rất thích thú.