Bởi vì Tiêu Cửu Uyên đi tìm Khâm Thiên Giám tìm ngày hoàng đạo, hai mươi ngày nữa có một ngày hoàng đạo.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên quyết định hai mươi ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ.
Lúc thời gian cử hành hôn lễ được đưa đến An vương phủ.
Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần và cả Vân Thiên Vũ đều rất vui vẻ.
Hai đại vương phủ lại bắt đầu bận rộn chuẩn vị cho hôn lễ.
Bởi vì sắp tới hôn lễ cho nên Tiêu Cửu Uyên đích thân đến hỏi.
Trái lại hôm nay lại không đến thăm Vân Thiên Vũ.
Trong phủ An thân vương chuyện gì cũng không cần Vân Thiên Vũ nhúng tay vào, tất cả mọi chuyện liên quan đến hôn sự đều do một tay Tiêu Lăng Phong xử lý.
Vân Thiên Vũ chỉ cần ở vương phủ an tâm chờ làm tân nương là được.
Vân Thiên Vũ vui vẻ thoải mái.
Tuy không cần nhúng tay vào chuẩn bị hôn sự nhưng nàng cũng không nhàn rỗi, ở trong vương phủ luyện đan cho Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần.
Bởi vì nàng nghĩ sau khi thành thân với Tiêu Cửu Uyên phải rời khỏi kinh thành.
Cho nên Vân Thiên Vũ định trong khoảng thời gian này sẽ điều chế một ít đan dược bồi bổ cơ thể cho nghĩa phụ và Tiêu Dạ Thần, sau đó lại luyện một ít đan dược phòng thân.
Mặt khác nàng còn chưa luyện chế đan dược cho tam linh thú, nhất là Tiểu Anh cứ luôn nhắc muốn uống đan dược.
Cả ngày nay, ước chừng Vân Thiên Vũ ở trong phòng luyện đan cả ngày.
Lúc chạng vạng tối mới ra khỏi phòng luyện đan.
Nhưng tâm trạng của nàng rất vui vẻ, bởi vì cả ngày nay luyện chế được không ít đan dược, khiến tâm trạng nàng rất tốt.
Vân Thiên Vũ vừa mới ra khỏi đan phòng liền nghe được trong góc có người nói thầm.
“Họa Mi tỷ tỷ, Hướng Dương ca ca muốn gặp tỷ, nói có đồ tốt muốn tặng cho tỷ.”
“Vì sao hắn lại muốn tặng đồ cho ta, việc này nếu bị tiểu thư phát hiện sẽ rất tức giận, ngươi đi nói với hắn về sau đừng tặng gì nữa.”
“Họa Mi tỷ tỷ, thật ra chuyện này tỷ hoàn toàn có thể nói với quận chúa, quận chúa rất thương tỷ, nhất định sẽ đồng ý cho tỷ lấy Hướng Dương ca ca, nói như vậy quận chúa xuất giá, có thể đưa hai người cùng đến phủ Ly thân vương không phải được rồi sao?”
Giọng nói của Tiểu Mai vang lên.
Nhất thời Họa Mi không nói gì, nhưng cuối cùng cũng từ từ mở miệng.
“Hôn sự của ta nên để cho tiểu thư làm chủ, nếu như ta?”
Nàng ta không nói đượcnữa.
Vân Thiên Vũ ở phía sau nhíu mày, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Chẳng lẽ là Họa Mi có ý trung nhân, nếu như vậy thì thật tốt.
Sau khi thành thân nàng và Tiêu Cửu Uyên sẽ rời kinh, đưa Họa Mi theo sợ không tiện, nếu Họa Mi có ý trung nhân, nàng sẽ để nàng ta nở mày nở mặt xuất giá, sau đó để nàng ta sống những tháng ngày hạnh phúc của chính mình cũng không tệ.
Vân Thiên Vũ nghĩ xong bước ra, thản nhiên hỏi: “Hai người các ngươi đang nói gì đó? Cái gì mà tặng đồ, cái gì mà Hương Dương ca ca?”
Hai người Họa Mi và Tiểu Mai không nghĩ tới những lời này bị Vân Thiên Vũ nghe được, hai người sợ tới múc quỳ sụp xuống đất.
Tiểu Mai vội vàng mở miệng: “Nô tỳ đáng chết, là nô tỳ ăn nói linh tinh…”
Trái lại Họa Mi lại không kích động, nàng ta hiểu rõ chủ tử nhà mình, không phải là người thích bắt bẻ hạ nhân…
Họa Mi nghĩ đến câu hỏi của Vân Thiên Vũ, nhất thời không biết nói như thế nào.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ ấm áp nói: “Họa Mi, ngươi có ý trung nhân rồi sao? Hướng Dương là ai?”
Nếu là người ngay thẳng, nàng không ngại giao Họa Mi cho hắn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là người này phải đối xử Họa Mi thật tốt, nếu không đối xử tốt với Họa Mi, nàng sẽ không đồng ý.
Vân Thiên Vũ vừa hỏi, Họa Mi không trả lời, trái lại Tiêu Mai lại mau chóng trả lời: “Bẩm quận chúa, Hướng Dương là nhi tử của quản gia vương phủ, cũng là đội trưởng đội hộ vệ vương phủ, phụ trách bảo vệ sự an toàn của vương phủ. Huynh ấy thích Họa Mi tỷ tỷ, vẫn thường xuyên tặng đồ cho Họa Mi tỷ tỷ.”