Hôn đủ rồi, Đôc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, bắt đầu xem xét không gian đen kịt chung quanh, tìm kiếm cơ quan.
Bốn phía một màu đen kịt, không nhìn thấy gì. Vân Khinh tuy biết tên tuổi mấy kiểu cơ quan nhưng không hề quen thuộc với những điều ảo diệu bên trong, nên không cách nào giúp Độc Cô Tuyệt cả. Cô chỉ có thể đi sát hắn không rời, mặc cho hắn ôm mình đi đâu thì đi.
Trong bóng đêm vô tận, Độc Cô Tuyệt đi về phía trước ba bước, lại lùi về sau hai bước, rồi cũng không biết đi tiếp sau đó, khi tiến lên khi lui lại rồi lại rẽ trái vài bận. Sau đó không hiểu hắn sờ vào chỗ nào đó, không gian đang yên tĩnh bỗng truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, vô cùng vang dội.
Vân Khinh chỉ thấy trước mắt bừng sáng, một tấm cửa đá chậm rãi mở từ dưới lên trên. Làn ánh sáng chói lòa xuất hiện khiến đôi mắt thoáng chốc bỗng đau nhức vì bất ngờ.
Độc Cô Tuyệt phản ứng nhanh nhẹn, che lại đôi mắt của cô. Đang từ môi trường đen kịt đột ngột chuyển sang sáng lóa như vậy, con ngươi khó lòng chịu nổi.
Vân Khinh cũng để mặc hắn che mắt cho mình, đứng nguyên tại chỗ chờ cánh cửa bằng đá từ từ mở rộng.
“Chỗ quái gì mà tàn tạ thế này?” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, cùng lúc đó bàn tay đang che hai mắt Vân Khinh cũng buông ra.
Cô nghe thấy thế bèn mở mắt nhìn xem. Đập vào mắt là một căn mật thất rất bình thường, trên vách tường đá bắt đầu loang lổ bong từng mảng. Căn mật thất vốn được xây từ đá xanh, giờ xem ra không còn giữ nổi màu sắc ban đầu nữa, bụi bẩn vô cùng. Trong góc tường, rêu xanh mọc từng đám đầy ương ngạnh, lại thêm nhiều năm không được ánh mặt trời chiếu tới, khiến mũi họ lập tức ngửi thấy mùi ẩm thấp mốc meo.
Căn mật thất chỉ rộng khoảng một tấc vuông[1], trống tuếch trống toác. Có điều ngay chính giữa lại đặt một chiếc bàn, trên bàn có một cây cổ cầm vô cùng tinh xảo, chỉ to bằng hai bàn tay gộp lại. So với cây đàn Vân Khinh thường mang bên mình, cây cổ cầm này còn xinh xắn tinh xảo hơn một phần. Ngoài nó ra, trong mật thất không còn gì khác.
Mà cũng không hiểu ánh sáng từ đâu rọi vào, khiến cho căn mật thất sáng sủa như giữa ban ngày, khá là lạ lùng.
“Phá Thiên trận thế.” Độc Cô Tuyệt nhìn căn mật thất tồi tàn trước mặt, hơi hơi nhíu mày. Nếu theo sự tính toán quy luật đi lại nãy giờ của hắn, đây chính là Phá Thiên trận thế, một trong ngũ đại cơ quan nổi tiếng trong cơ quan học. Một thế trận lừng danh thế ấy lại được dùng ở đây, không hiểu là do thứ gì quý giá tới mức cần phải dùng cách thức quan trọng tới vậy để bảo vệ? Nơi này hẳn là có giấu cái gì đó.
Tai Vân Khinh nghe được lời Độc Cô Tuyệt nói, nhưng ánh mắt lại vẫn thủy chung dán chặt vào cây cổ cầm trên bàn giữa mật thất, từ lúc nhìn thấy nó vẫn chưa hề dời đi. Giờ cô chỉ hơi nhướng mắt, trong giọng nói để lộ một nét hưng phấn khó lòng che giấu. “Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, cầm trung chí tôn.” Vừa thốt cô vừa nhấc chân định bước về phía cây đàn.
(Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, cầm trung chí tôn : Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, chí tôn trong các loại đàn, Phượng Ngâm Tiêu Vĩ có thể hiểu là tên đàn)
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, hơi nhướng mắt. Chỉ là một cây Tiêu Vĩ cầm[2], tuy cũng có thể coi là đồ trân quý, nhưng liệu có đáng phải bảo vệ nghiêm mật thế không? Rồi hắn vừa nhíu mày vừa thò tay ra vận sức kéo Vân Khinh lại trầm giọng quát. “Nàng muốn chết đúng không, sao lại đi lại lung tung thế?”
Vân Khinh bị hắn quát một cái, cả người giật mình dừng lại rồi nhìn Độc Cô Tuyệt áy náy. “Xin lỗi, vì ta có chút hưng phấn quá.”
Độc Cô Tuyệt không phải người biết âm công, nên chỉ biết Tiêu Vĩ cầm là đồ trân bảo, nhưng nào biết Tiêu Vĩ cầm là võ lâm đệ nhất cầm đối với người dùng âm công, dùng đàn này gảy lên tiếng sẽ càng thêm trong trẻo sắc bén. Nói cách khác, với công lực hiện giờ của cô, một khúc Thập diện mai phục có thể giết mười người, thì dùng cây Tiêu Vĩ cầm này sẽ có thể giết cả trăm người, gần như là tăng tiến gấp mười lần. Thứ này có thể nói tương đương với địa vị của Can Tương Mạc Tà[3] trong hàng bảo kiếm, được coi là báu vật trong báu vật.
Cây đàn trong truyền thuyết này đã mất tích từ lâu, không ngờ hóa ra lại nằm ở đây. Tuy tính tình Vân Khinh vốn lãnh đạm không màng thế sự, nhưng giờ cũng không ngăn nổi sự kích động, đôi mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn.
Độc Cô Tuyệt không biết đồ tốt đồ xấu, cũng không muốn biết. Từ lúc Vân Khinh quay người sang, tâm trí hắn đã không còn nằm ở cây đàn đó nữa rồi. Đôi lông mày nhíu chặt, hắn vươn tay nắm lấy cằm Vân Khinh, ép cô quay mặt nhìn mình, trầm giọng bảo. “Đừng động.” Vân Khinh thoáng ngạc nhiên.
Không chờ cô hiểu ra ý mình, Độc Cô Tuyệt đã đưa tay kia xuống hông sờ soạng, mở chuôi của thanh nhuyễn kiếm đeo bên hông, rồi moi từ trong đó ra một khối cao màu trắng, sau đó vươn tay kéo mở y phục phần eo của Vân Khinh.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Vân Khinh giờ mới phát hiện bên eo của mình, áo váy đã bị đốt cháy xém vào da thịt, giờ trên da đã nổi màu tím đỏ, phồng rộp bóng nước. Từ nãy không để ý còn không cảm thấy gì, giờ vừa nhìn thấy, phút chốc cô bỗng cảm giác đau nhức tựa kim châm.
Độc Cô Tuyệt nhấc tay quệt chút cao màu trắng, rồi vừa mạnh mẽ vừa thô lỗ bôi lên vết thương của Vân Khinh. Cô bị đau tới run rẩy cả người, khẽ rên hừ một tiếng.
“Cố chịu.” Độc Cô Tuyệt cứng rắn giữ lấy người cô, lật tay lại định quết sạch chỗ thuốc bôi lên vết bỏng bên hông cô.
Nào ngờ tay hắn còn chưa chạm tới người Vân Khinh, cô bỗng thò tay chụp lấy bàn tay của hắn. Độc Cô Tuyệt lạnh lùng quát. “Sợ đau cũng phải để cho ta bôi thuốc, nàng…”
“Ta không sợ đau.” Hắn trách chưa hết câu thì Vân Khinh đã nhẹ nhàng ngắt lời. Độc Cô Tuyệt không nhịn được nhíu mày ngẩng lên nhìn cô.
Vân Khinh không ngẩng đầu, chỉ nhè nhàng lật bàn tay của hắn lên. Bàn tay phải cầm kiếm giờ bê bết máu đỏ, bọt nước vì bỏng đã bị phá vỡ từ lúc nào, lại thêm màu cháy sém đen đúa, thật sự thê thảm nhìn không nổi. Cô chỉ bị một thanh sắt nung đỏ sượt qua y phục cũng đã bị bỏng như thế, huống gì Độc Cô Tuyệt hắn tự tay cầm lấy thanh sắt ấy rút ra, không cần nghĩ cũng biết bị bỏng tới mức nào.
“Không sao.” Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cũng chẳng hề có ý định để ý tới vết bỏng ấy.
Vân Khinh không thèm quan tâm đến vẻ coi thường ấy, thẳng thừng lấy sạch chỗ thuốc còn dính trên tay kia của hắn, bôi lên bàn tay bị thương vô cùng kinh khủng khó coi còn lại.
Độc Cô Tuyệt thấy thế sáng bừng cả gương mặt, nhưng lại nhanh chóng gập bàn tay lại, mở miệng định nói gì đó.
“Chàng đừng động, ta sức yếu hơn chàng.” Giọng nói trong mềm như nước, chặn trước lời của hắn.
Độc Cô Tuyệt chăm chú nhìn đôi mắt Vân Khinh đang ngẩng lên nhìn mình, đôi mắt tràn đầy sự dứt khoát. Trước giờ cô chưa từng tỏ ra dịu dàng với hắn, nhưng lúc này đây, sự ấm áp dịu dàng của cô không hề ngại ngần gì mà bừng nở, lan tỏa khắp nơi. Sóng mắt như làn thu ba ấy, thoáng chốc khiến lòng hắn bỗng sục sôi vô bờ. Hắn không hề suy nghĩ gì thêm, cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt lung linh nọ.
“Chàng ấy nha!” Vân Khinh khẽ đẩy Độc Cô Tuyệt ra, bất lực lườm hắn một cái rồi khẽ lắc đầu, cúi xuống bôi thuốc cho Độc Cô Tuyệt. Vết thương của mình vốn coi nhẹ chẳng để tâm, hắn lại chú ý đến. Thuốc cao chỉ có một chút xíu như vậy, bản thân hắn lại không dùng mà lại bôi cho cô, cứ thế làm sao lòng cô còn cứng rắn nổi nữa đây.
Cô từ tốn gỡ chiếc mặt nạ sắt của hắn xuống. Đôi gò má đẹp đẽ mị hoặc kia giờ cũng đã đỏ bừng vì bỏng. Đã xông vào biển lửa lại còn đeo đồ sắt nguyên chất, bị nóng rãy như thế mà hắn lại chẳng thèm bận tâm, cái kẻ này thật là…
Bàn tay trắng trẻo nõn nà, gương mặt tuấn lãng mị hoặc, không gian đầy vẻ êm dịu ấm áp.
Không tiếp tục táy máy chân tay, Độc Cô Tuyệt chỉ nhìn Vân Khinh sâu lắng, khóe miệng từ từ cong lên thành nét cười đầy cuồng ngạo. Thế rồi hắn vươn tay ôm lấy cô, nét mặt lại bừng bừng kiêu ngạo, cao hứng thốt. “Đi nào, nàng đã thích nó, ta sẽ lấy nó ra cho nàng.” Nói rồi hắn ôm Vân Khinh, nét mặt thận trọng bước vào trong mật thất.
Vân Khinh thoáng ngẩn người rồi vội túm tay Độc Cô Tuyệt nói vội. “Thôi, ta không cần, đó là đồ của người khác.”
Vừa rồi cô có nghe thấy câu lẩm bẩm của hắn. Phá Thiên trận thế cô có nghe danh, là cơ quan đứng hàng thứ năm trong thứ hạng các cơ quan trên đời, vô cùng lợi hại, bên trong ẩn chứa không biết bao nhiêu cạm bẫy, chỉ cần hơi chút sai lầm, tất không có đường sống sót.
“Ta đã chọn tức là của ta.” Giọng vừa ngang ngược vừa kiêu căng, khiến Vân Khinh nghẹn cả họng. Không chờ cô lại phản đối, Độc Cô Tuyệt đã bước vào bên trong căn phòng.
——————————————————————–
[1] Theo wikipedia, 1 tấc vuông bằng 1 111,1 mm², tức 11,111 cm² là rất nhỏ vì 1 tấc nếu theo đúng hệ thống đo lường cổ của TQ thì chỉ khoảng 3,33cm thôi. Mình nghi chỗ này có chút nhầm lẫn, vì nếu vậy làm sao để được cái bàn giữa mật thất lẫn cái đàn trên bàn. Ngoài ra lại có nơi trên Google nói 1 tấc bằng 10cm, một tấc vuông do đó tầm 100cm2, to hơn một tí, nhưng theo mình vẫn chưa đủ L Phải 1 thước vuông thì may ra… Chắc ở đây chỉ muốn nói là căn mật thất rất nhỏ mà thôi.
[2] Tiêu Vĩ cầm : trong lịch sử văn hóa Trung Quốc, đàn Tiêu Vĩ nằm trong Tứ đại danh cầm, bốn cây đàn nổi tiếng nhất. Tiêu Vĩ cầm do danh nhân thời Đông Hán là Thái Ung chế tạo. Chữ Tiêu ở đây nghĩa là cháy đen, cháy khét, Tiêu Vĩ cầm nghĩa là cây đàn có đuôi bị cháy xém. Có một cái tên mộc mạc như vậy nhưng cây đàn này lại rất nổi danh. Sách ‘Hậu Hán thư – Thái Ung truyện’ có viết: “Người Ngô dùng khúc cây ngô đồng nhóm bếp, Ung nghe tiếng gỗ cháy, biết là gỗ tốt, bèn xin về làm đàn. Quả nhiên âm thanh tuyệt mỹ, mà đuôi đàn vẫn còn vết cháy xém, nhân đó bèn gọi là Tiêu Vĩ cầm.” Người sau còn gọi cây đàn này là Tiêu Đồng (khúc ngô đồng bị cháy). Tiêu Vĩ cầm nổi tiếng nhờ vào âm sắc dễ nghe và xuất sứ chế tạo của nó là vậy. (Theo baidu)
[3] Ai hay đọc truyện kiếm hiệp có khi đã nghe đến danh hai thanh kiếm này rồi nhỉ. Can Tương Mạc Tà là hai vợ chồng chuyên đúc kiếm thời Xuân Thu ở Trung Quốc rất nổi tiếng với tài đúc kiếm của mình. Nổi tiếng nhất trong quãng đời rèn kiếm của họ chính là hai thanh kiếm mang tên họ, thư kiếm (kiếm vợ) tên Mạc Tà, hùng kiếm (kiếm chồng) tên Can Tương, là một huyền thoại về sự sắc bén và quý giá trong hàng bảo kiếm. Cũng có lời truyền rằng khi đúc hai thanh gươm này, Mạc Tà, hoặc Can Tương đã phải nhảy vào lò lửa để có thể rèn được ra kiếm báu. (Theo wiki)