Thú Phi

Chương 97: Chương 97: Biển lửa nơi địa ngục




Gió Bấc từ phương bắc không ngừng thổi tới, những bông tuyết bay phất phới, những đốm trắng li ti từ trên trời rơi xuống, bồng bềnh giữa không trung.

Khắp cánh đồng hoang vu mờ mịt phủ đầy tuyết trắng. Đất trời nơi vùng biên ải rộng lớn này, chỉ sau một đêm, đều bạc trắng một màu.

Nhưng ngay tại hướng tây bờ phía đông biên giới cửa ải Uấn Kình của Tần quốc, thời tiết hôm nay lại không thể nào tốt hơn được nữa. Mặt trời đỏ rực mạnh mẽ vượt ra khỏi những tầng mây nặng nề. Sau cả một tháng không hề thấy bóng dáng, nay lộ ra mang theo những tia sáng nóng bỏng chiếu rọi trên khắp mặt đất, đem đến những luồng hơi ấm dạt dào.

“Xung phong …”

“Giết …”

Tiếng thét tuyên chiến đầy trời. Guồng ròng rọc, thang, máy bắn đá qua lại không ngớt.

Tiếng trống trận ầm vang long trời lở đất, như vang vọng tới tận chân trời. Từng hồi từng hồi trống giục giã đánh thẳng vào tâm trí con người. Nhiệt huyết sôi trào, trống trận âm vang, khắp nơi là tiếng chém giết.

Mấy chục vạn binh mã của liên quân sáu nước đồng loạt xuất kích, toàn lực công thành.

Ngay tại vị trí trung tâm của đội quân, Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm đứng cùng nhau, không nhìn cảnh chém giết kịch liệt nơi chiến tuyến, mà đều ngẩng đầu nhìn trời cao. Trên nền trời ấy có một bóng dáng hắc ưng đang lượn vòng quanh, bay rất cao. Nếu không phải chăm chú nhìn, thì ngay cả cái bóng của nó cũng không thể nào nhìn thấy được.

“Tần vương Độc Cô Tuyệt không có ở đây, hôm nay hắn không ra.” Chủ soái Triệu quốc nhìn phía trên tường thành cao cao, lần đầu tiên không thấy xuất hiện bóng dáng của Độc Cô Tuyệt, cảm thấy rất kinh ngạc.

“Tất nhiên là phải suy nghĩ đối sách.” Chủ soái Yến quốc nhíu mày đáp.

“Đối sách? Hắn còn có đối sách gì được nữa. Hừ, cửa ải Phi Vân, Âu thành đã bị chúng ta chiếm được, e là giờ hắn bắt buộc phải rời khỏi đây thì có.” Trên mặt chủ soái Ngụy quốc lóe lên sự hưng phấn cực độ.

Chủ soái Triệu quốc nghe vậy kinh ngạc hỏi:“Có ý gì?”

Vẫn ngẩng đầu nhìn lên không trung phía sau cửa ải Uấn Kình. Tề Chi Khiêm nghe vậy, quay đầu sang nhìn chủ soái Triệu quốc mỉm cười, nói:“Sở – Tề – Ngụy – Yến tứ quốc liên minh tấn công. Từ dãy núi Phỉ Thúy tấn công thẳng vào phía đông nam Tần quốc. Hiện nay theo tin tức từ chiến trường báo lại, đã phá vỡ cửa ải Phi Vân, chiếm được Tịnh thành, Âu thành, và đang thẳng tiến vào Phí thành.”

Nói tới đây dừng một chút rồi nói tiếp:“Bởi vì nước các ngài và Hàn quốc cách dãy núi Phỉ Thúy ở Yến quốc khá xa, điều binh dễ dàng bị phát hiện, nên mới không liên hợp với các ngài. Nhưng mà mọi người yên tâm, nếu nên nghiệp lớn chúng ta tuyệt không thiếu phần hai nước các ngài”.

“Đúng, đúng, công của các ngài cũng không ít.” Chủ soái hai nước Yến, Ngụy cười to.

“Hay, hay lắm!” Chủ soái Triệu quốc vừa nghe vậy, nét mặt không khỏi mừng rỡ.

Giây lát, Tề Chi Khiêm đã nghiêm mặt lại. Phất mạnh cây cờ Hạnh Hoàng trong tay, hét lớn:“Toàn lực công thành, Tần vương đã phải rời khỏi quan ải. Phía trước đã không còn kẻ nào có thể cản trở chúng ta được nữa, xung phong!”

Ngụy, Triệu, Yến không rõ vì sao mà Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên biết Độc Cô Tuyệt đi rồi. Với tình hình chiến trường kịch liệt như thế, Độc Cô Tuyệt làm sao có thể vứt bỏ nơi này mà đi?

Không đợi bọn họ hiểu hết, hai mươi vạn đại quân của hai nước Sở Tề luôn luôn ở trong vị trí trung tâm của đại quân, đột nhiên đồng loạt ào lên, điên cuồng công thành.

Chủ soái ba nước thấy vậy cũng bất chấp tất cả, chẳng cần biết vì sao hai người kia biết Độc Cô Tuyệt đi rồi nữa. Nhanh chóng điều binh khiển tướng, dẫn suất binh lính đánh thẳng vào cửa ải Uấn Kình.

Tình hình chiến sự càng ngày càng ác liệt!

Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt kia đều thấy được hàm ý rằng ‘nhất định phải’.

Chỗ này quả thật rất quan trọng, nhưng lại không quan trọng bằng Âu thành, Phí thành phía bên kia. Hiện tại bốn mươi vạn đại quân bọn họ bức vào thẳng Phí thành, bởi phía sau Phí thành chính là kinh đô Tần quốc. Độc Cô Tuyệt cho dù có lợi hại, phỏng chừng cũng không có tâm tư trấn thủ ở trong này nữa! Uấn Kình Quan quan trọng, Phí thành còn quan trọng hơn. Ai ai cũng biết, một khi Phí thành thất thủ, kinh đô Tần quốc mấy trăm năm không một ngọn lửa chiến tranh, giây phút ấy đã sát gần với sự diệt vong.

Cân nhắc sự quan trọng giữa hai thành, Độc Cô Tuyệt tự mình quay lại xử lý trấn thủ Phí thành, cũng là lẽ thường.

Nhưng mà Độc Cô Tuyệt nghĩ tới, bọn chúng làm sao có thể không nghĩ tới được. Bởi vậy Hoa Dương Thái Hậu đã cho hắc ưng bay lượn trên bầu trời từ lâu, nhìn chăm chú vào bên trong cửa ải Uấn Kình. Hắc ưng đã gặp qua Độc Cô Tuyệt, một khi bọn họ rời đi nó sẽ báo ngay. Đòn này chính là bên trong thì bày mưu tính kế, nhưng lại quyết thắng ngàn dặm ở ngoài.

Gió lửa mấy ngày liên tiếp, máu tươi nhuộm đỏ nơi này.

Tin tức Độc Cô Tuyệt rời đi nhanh chóng truyền ra. Mấy chục vạn đại quân của liên quân sáu nước biết được, vừa nghe Độc Cô Tuyệt rời đi, sĩ khí thoáng chốc tăng vọt sôi trào.

“Xung phong, Tần vương đi rồi……” Trong nháy mắt, tiếng gào thét cuồng nhiệt phấn khích vang vọng trên cánh đồng hoang vu trải dài bát ngát này.

Ngược lại phía bên Tần quốc, hôm nay quân lính không thấy Độc Cô Tuyệt xuất hiện, giây phút này lại nghe quân địch luôn miệng kêu gào, phối hợp với việc sĩ khí bọn chúng tăng vọt, khiến cho tâm tình quân Tần bất ổn, cứ thế sĩ khí của họ cũng dần yếu đi, lui dần về phía sau. Quân lính gần như tan rã, phòng thủ trở nên lỏng lẽo, rời rạc. Chỉ trong giây lát, khí thế hai bên đã có sự xoay chuyển lớn.

Hành quân đánh giặc, binh pháp sách lược rất quan trọng, nhưng sĩ khí lại càng quan trọng hơn nữa! Đó mới là đối sách lâu dài.

Những cỗ xe công thành rất nặng xuyên qua làn mưa tên, tấn công thẳng vào cửa thành Uấn Kình. Toàn bộ đội hình liên quân sáu nước không ngừng tấn công về phía trước, chẳng mấy chốc đã tiến lên khoảng một dặm, gần như lao thẳng vào cửa thành đang đóng kín. Trong khoảnh khắc, binh lính Tần quốc thủ thành lại càng rối loạn.

“Xung phong!” Sở Hình Thiên thấy vậy rút kiếm ra, chỉ thẳng vào cổng thành đang đóng chặt của Uấn Kình quan.

“Giết……” Tiếng rống chấn động đất trời, phối hợp với lực công kích điên cuồng dũng mãnh, cửa thành Uấn Kình lúc này đang trong tình thế vô cùng nguy ngập.

Sĩ khí nhụt đi, lòng người rệu rã.

Rầm! Chỉ nghe rầm một tiếng thật lớn, xe công thành hung hãn húc thật mạnh vào cổng cửa ải Uấn Kình. Cánh cổng nặng nề kiên cố của cửa ải Uấn Kình bỗng chốc sập xuống.

“Phá thành……” Trong nháy mắt tiếng thét vang dội, sự mừng rỡ tràn ngập khắp một phương.

“Giết……” Trên mặt Tề Chi Khiêm ngập tràn sự vui mừng, kiếm trong tay lập tức vung lên, như điên như dại gào ra mệnh lệnh.

Nháy mắt, đội ngũ công thành như thủy triều ập thẳng về cửa thành bị phá sập vọt vào. Cửa ải Uấn Kình đã chính thức bị công phá.

Trong thành binh lính Tần quốc vừa thấy cục diện có chuyển biến lớn như vậy, lập tức dạt theo bốn phía mà chạy.

Triệu quốc, Yến quốc, Ngụy quốc, chủ soái của ba nước vừa thấy tình huống như thế, vui sướng vung roi hướng thẳng về phía trước phóng đi. Cửa thành của Tần quốc bị phá, Tần quốc, thiên hạ kia mười phần thì ba phần đã nằm trong tay bọn họ rồi. Cửa thành Tần quốc bị phá, ha ha, thiên hạ của bọn họ dường như chẳng còn cách bao xa nữa!

Trống trận nổ vang, mấy đại soái nhanh chóng hướng phía cửa ải Uấn Kình tiến vào. Thành trì Tần quốc, bọn họ đến đây!

Ở vị trí giữa lòng đại quân, Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên liếc nhau, đều tự nhướng mày, bàn tay to vung lên, cầm đầu trung quân liền hướng bên trong Uấn Kình tiến thẳng vào.

Phía sau cùng của liên quân sáu nước, Hàn quốc vẫn co đầu rụt cổ đi sau cùng, thấy vậy cũng thong thả đẩy mạnh quân binh hướng về phía trước.

“Thượng tướng quân, việc này……” Phó tướng đi sát bên người Đinh Phi Tình, nhìn cửa thành trước mắt bị phá, không khỏi nhíu mày nhìn Đinh Phi Tình ngập ngừng lên tiếng.

Đinh Phi Tình bởi vì không thể gặp mặt Tề Chi Khiêm, sợ Tề Chi Khiêm liếc mắt một cái là đã nhận ra cô, chắc chắn sẽ biết ai là người đã giúp Vân Khinh và Đại Tần. Cho nên mới cho quân co đầu rụt cổ ở phía sau, góp người không góp sức.

Lúc này Đinh Phi Tình thấy cửa Uấn Kình bị công phá, bất giác nhíu chặt mày, trầm giọng nói:“Truyền lệnh xuống, chậm rãi tiến lên, để cho bọn họ vào trước. Chúng ta có thể không tiến thì sẽ không tiến.”

Phó tướng thấy nét mặt của Đinh Phi Tình cũng không có nhiều dao động, liền gật đầu, vội vàng truyền lệnh xuống.

Đinh Phi Tình nhìn liên quân năm nước còn lại như thủy triều tràn vào cửa ải Uấn Kình, mày vẫn nhíu chặt chưa hề giãn ra. Không phải cô đang lo lắng, ngược lại là phút chốc trầm tư mà thôi!

Hai ngày trước, nửa đêm cô lén lút xâm nhập vào lều của Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm, muốn biết chiến lược tác chiến ra sao, để báo cho Tần quốc. Không ngờ rằng phương châm tác chiến còn chưa tới tay đã gặp ngay người nhà họ Mặc.

Đối phương không biết cô, nhưng cô đã nhận ra ngay được đối phương, không phải là người ở bên người Độc Cô Tuyệt trên thảo nguyên Thương Mang ngày ấy đó sao?

Cho nên mới lộ diện để trao đổi, mới biết là người Độc Cô Tuyệt phái tới tìm Vân Khinh, chỉ bỏ lại một câu : “Nếu có thể không tiến vào quan khẩu thì đừng tiến”, làm cho cô nghĩ mãi không hiểu. Nhưng có lẽ bây giờ cô đã có cơ hội để hiểu triệt để rồi.

Bên trong Uấn Kình là một mớ hỗn độn. Giống như vì mọi người chạy thoát quá mức vội vàng, hơn nữa nơi nơi đều là nước vung vãi, lại có mùi rượu phảng phất. Có thể thấy được một sự hỗn loạn chưa từng có ở đây.

Đại quân Triệu quốc tiến vào Uấn Kình Quan đầu tiên. Lúc này vừa điên cuồng đuổi theo Tần binh để chém giết, vừa đánh cướp khắp nơi nơi.

Dân chúng Uấn Kình chạy theo phía sau Tần binh trốn đi, vàng bạc tài sản bị phân tán không biết bao nhiêu mà kể, cứ thế chạy dọc theo con đường phía sau cửa khẩu.

Quân liên minh sáu nước vui mừng cười tít mắt, vừa truy đuổi, vừa cướp bóc. Chẳng mấy chốc tiếng kêu, tiếng gào vang vọng trong khắp cửa ải Uấn Kình.

Cửa ải Uấn Kình rất lớn, chứa ba mươi vạn binh mã của Mặc Vũ không một chút vấn đề. Chưa nói đến những chỗ khác, chỉ cần nhìn thẳng từ phía trước quan ải ra phía sau quan ải cũng còn những mấy dặm quanh co uốn khúc không thấy được hết nữa là.

“Sao lại nhiều nước thế này?” Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên cùng với trung quân tiến vào Uấn Kình. Bày ra trước mắt là cảnh tượng nơi nơi đều là dấu dầu, rượu đổ vương vãi khắp nơi, có chỗ lên kéo dài tận lên tường thành. Từ một loạt vải rách nát quái gỡ treo trên cao rủ xuống đất, từng giọt dầu theo đó mà chảy xuống, nhất loạt vung vãi hầu như muốn quấn lấy cổ chân ngựa.

“Chuẩn bị cho phòng vệ thật đúng là sung túc đủ đầy, ha ha. Nếu không phải Độc Cô Tuyệt đi rồi, e là chúng ta còn chưa tiến vào được.” Thượng tướng quân Huyền Tri đứng bên cạnh cười to.

Binh mã các nước nhanh chóng dũng mãnh tiến vào Uấn Kình, vừa cướp đoạt vừa truy đuổi chung quanh. Toàn bộ cửa ải Uấn Kình trong nháy mắt nơi nơi đều là người, dường như đem tất cả nhồi nhét hết vào bên trong quan khẩu.

“Không đúng, không đúng!” Tề Chi Khiêm ngửi mùi dầu dày đặc xen lẫn mùi rượu hỗn tạp, nét tươi cười trên mặt chỉ trong nháy mắt biến đổi, trầm hẳn xuống!

Sở Hình Thiên cùng lúc này cũng kìm cương ngựa lại, nhìn dầu đang chảy từ trên cao xuống, nhíu mày thật sâu.

“Vương, không ổn, không có người. Bên trong quan khẩu một người cũng không có.” Thiết Báo theo đám quân liên minh vọt vào trong, nét mặt vô cùng kinh hãi.

Phá vỡ quan khẩu, cho dù là có lui mau đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào một bóng người cũng không thấy được! Trừ phi … Sớm đã có tính toán!

“Lui lại!” Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên nháy mắt sắc mặt biến đổi không ngừng, điên cuồng hét lớn, quay đầu ngựa lại liền hướng bên ngoài quan khẩu chạy như điên.

Mà lúc này bên trong Uấn Kình nơi nơi đều là người – là binh lính các nước, mà vàng bạc châu báu nơi nào cũng có, vào thời điểm như vậy, ai rảnh đâu quan tâm lời người khác.

Chỉ có quân đội của Tề Chi Khiêm cùng hoàng tuyền thiết vệ của Sở Hình Thiên, vừa nghe mệnh lệnh, lập tức nhanh chóng quay đầu chạy về phía sau.

Mà phía sau bọn chúng, đội quân Triệu quốc tiên phong truy đuổi Tần binh, vừa đuổi tới phía sau quan khẩu, chủ soái Triệu quốc thoáng nhìn thấy mấy xe châu báu đang được đẩy chạy như điên phía trước, mừng không tả xiết, cười như điên dại. Châu báu tuy rằng cũng thích thú thật, nhưng chinh phục Uấn Kình, chính là công tích vĩ đại hạng nhất truyền lưu thiên cổ!

Tiếng cười điên cuồng bồng bềnh giữa không trung, mấy xe châu báu phía trước thoáng một cái đã mất dạng phía sau quan khẩu, biến mất trước mắt mọi người. Thay vào đó là một dãi khôi giáp lóe lên ánh sáng màu bạc lấp lánh mà hết sức âm trầm dưới ánh sáng mặt trời của đội quân thiết kỵ.

Mà đứng phía trước đội quân thiết kỵ âm trầm kia, là một người toàn thân phủ kín hắc bào, đang chậm rãi hạ chiếc áo choàng che khuất diện mạo xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng yêu diễm mà cũng rất tàn khốc. Người đó bỗng chốc chợt xuất hiện trong tầm mắt mọi người, dũng mãnh, kiên cường. Không phải Tần vương Độc Cô Tuyệt thì còn có thể là ai.

Tiếng cười cuồng ngạo của chủ soái Triệu quốc bỗng dưng ngưng bặt, há hốc miệng không thốt được một lời.

Rầm! Một tiếng vang nặng nề vang lên sau cửa ải. Cùng lúc đó, khuôn mặt yêu diễm của Độc Cô Tuyệt đã biến mất ngay trước mắt bọn chúng, trơ lại nơi đó là cánh cửa thành đen sẫm nặng nề đóng chặt.

“Phía sau của cửa ải Uấn Kình có hai cổng thành, một cánh đóng từ trong ra ngoài, còn một cánh lại đóng từ ngoài vào trong.”

“Không ổn, lui lại, lui lại!” Chủ soái Triệu quốc giật mình một cái phục hồi lại tinh thần, liền lập tức quay ngoắt đầu hướng về phía sau chạy trối chết.

Nhưng mà đường ra đã chẳng còn thông thoáng, nơi đó giờ đây chỉ có thể mang lại bão táp mà thôi.

Sau cửa ải, Độc Cô Tuyệt mặt lạnh lùng trầm giọng quát:“Bắn.”

“Bắn.” Trong khoảnh khắc, hàng trăm giọng nói, hàng ngàn mệnh lệnh đồng thanh vang lên, lan ra bốn phía.

Đá tảng, xe bắn tốt nhất đã được chuẩn bị từ lâu. Những tảng đá thật lớn bắn lên vun vút, đánh thẳng vào bức tường thành cao cao kia.

Tiếng vỡ vụn nặng nề vang lên. Bức tường thành thoạt nhìn kiên cố vững chắc kia, dễ dàng bị những tảng đá thật lớn đục thủng lỗ chỗ. Chẳng mấy chốc toàn bộ tường thành trên cao ầm ầm sụp xuống, tiếng vang chấn trời. Độ cao còn lại của bức tường thành chỉ còn chưa tới một nửa.

Bên trong tường thành, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ cửa thành phía sau cửa khẩu hoàn toàn bị bịt kín.

Cổng trước và sau của cửa ải Uấn Kình tuy được làm từ cùng một loại vật liệu, chiều cao bằng nhau, nhưng cách thức sử dụng vật liệu và xây sửa lại không giống nhau. Cửa ải trước kiên cố không gì phá nổi, riêng phần trên của cửa ải sau lại rỗng, người biết điểm này chỉ có Hộ bộ thượng đại phu Mặc Đình phụ trách xây dựng dưới quyền Độc Cô Tuyệt, và một vài viên thượng tướng quân.

Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Vũ chia nhau đứng chắn về 3 hướng, rút hết những lá cờ vàng đỏ của quân liên minh xuống. Phía sau trên những xe bắn đá không phải là những đá tảng, mà là những quả cầu lửa thiêu đốt.

“Phóng!” Một tiếng hô vang, ngay cả sâu bên trong quan ải đến mấy dặm mệnh lệnh cũng được truyền đến, thật uy nghiêm.

Những quả cầu lửa cháy hừng hực cắt vụt qua không trung, hướng thẳng vào phía trong quan ải. Trong khoảnh khắc, khi ngàn vạn những quả cầu lửa kia lao vùn vụt giữa không gian đã tạo thành một vầng sáng rực rỡ, những quả cầu nóng bỏng tạo nên một đại dương rực lửa.

Rầm! Rầm! Rầm!… Vô số quả cầu lửa nên thẳng vào những kẻ đang đứng chịu trận trong quan ải, phòng ốc, nhà cửa, mương máng…

Dầu và rượu gặp được lửa, nháy mắt cháy bùng lên. Lửa cháy ngùn ngụt như giữa cánh đồng cỏ bụi giữa mùa khô gắt nắng, trong khoảnh khắc, lửa lan ra khắp cả cánh đồng.

Những bông hoa lửa ẩn hiện màu xanh không ngừng nhảy nhót, tràn ngập trên mặt đất, trên tường, khắp ngã tư đường … từng bước một điên cuồng liếm láp, tràn lan tỏa rộng.

Những hoa lửa xanh lam đoạt mệnh hết sức diễm lệ, nở rộ giữa không trung.

Ầm ầm! Đám người bên trong quan ải nháy mắt đại loạn.

“Mau, chạy mau……”

“Cứu mạng ….”

“Lửa, lửa, chết rồi, lửa kìa …”

Người ngã ngựa đổ. Nét mặt đám binh lính liên minh các nước vừa rồi còn ngập sự hưng phấn, đắc ý, chớp mắt đã hoảng sợ lan tràn. Triệu quốc, Ngụy quốc vừa rồi dũng mãnh nhất, xông lên đầu tiên, thì lúc này đây cũng chính là lúc thê lương nhất.

Chỉ thấy những quả cầu lửa đỏ rực nện thẳng xuống mặt đất, bao vây hết bọn chúng trong vòng vây rực rỡ. Ngọn lửa hừng hực, mang theo hơi nóng hết thiêu lại đốt, chỉ vừa rơi xuống đã đem hết mọi thứ xung quanh nuốt chửng.

Tiếng ngựa hí, tiếng người kêu gào, trong giây lát khắp nơi đã ngập tràn tiếng gào khóc thảm thiết.

Binh lính phía xa xa vừa thấy tình cảnh nơi này, lập tức hoảng sợ lui về phía sau. Nhưng phía sau bọn chúng vốn là người, muốn lui cũng không lui được. Trong giây phút đó người phía trước hoảng loạn lui về phía sau, trong khi mặt sau không biết lại vẫn chạy như điên về phía trước. Kỵ binh giẫm lên bộ binh, người đạp lên người, người đẩy người, người kéo người, tất cả tháo chạy giẫm đạp lên nhau tạo nên một tình thế vô cùng hỗn loạn.

Tiếng kêu thảm thiết, trong khoảnh khắc vang vọng cả mộtvùng trời.

Mà đám người trong biển lửa phía trước, theo bản năng sinh tồn liền liều mạng, từ trong biển lửa lao ra. Toàn thân gần như đã hóa thành một cây đuốc đang bốc cháy mãnh liệt, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Mà càng đáng sợ hơn nữa là trên người bọn họ mang theo lửa, trong khi trong quan ải lúc này nơi nơi đều là dầu và rượu. Dầu rượu gặp lửa, lập tức liền biến thành một biển lửa, lại càng lan ra nhanh hơn, càng thêm điên cuồng hơn.

Một vùng ngập tràn tiếng kêu thảm thiết, một phương là biển lửa ngút ngàn!

Độc Cô Tuyệt ở phía sau cửa ải, nghe một rừng tiếng kêu la thảm thiết bên trong, nét mặt chỉ có sự ngoan độc, mãnh liệt như bão táp. Tay phải giơ lên cao, vung thật mạnh.

Lập tức, những mệnh lệnh lại liên tiếp truyền ra.

Cầu lửa vừa ra trận, những xe dầu và rượu lần lượt xuất kích theo. Ngàn vạn những tảng đá mang theo lửa không ngừng bay vụt qua không trung lao thẳng vào trong quan ải.

Dầu trợ lực cho thế trận của lửa đỏ. Lúc này bên trong thành lửa cháy lan ra như trên đồng cỏ khô, lại nhờ có rượu, biển lửa mỗi lúc lại càng mãnh liệt.

Xe dầu đổ xuống, lửa đỏ bùng lên.

Xe bắn đá của Tần quốc dùng là đều là loại được chế tạo tốt nhất, vừa cho tốc độ nhanh lại còn xa. Lúc này cầu lửa đầy trời, điên cuồng nện vào khắp mọi nơi bên trong quan khẩu, trong khi bên trong rượu dầu đã rải đều mọi ngã. Trong khoảnh khắc, lửa đỏ nổi lên cao ngút, rồi nhanh chóng lan ra xung quanh.

Cửa ải Uấn Kình, lúc này gần như là một biển lửa.

“Chạy, chạy đi …” Bên trong Uấn Kình lúc này tình cảnh vô cùng hỗn loạn, cửa thành nhỏ hẹp đó làm sao đủ cho biết bao người chen chúc. Thế là chỉ trong một cái chớp mắt, khắp nơi đều là người, từ cổng thành chạy ra, từ tường thành nhảy xuống. Tường thành tuy cao như thế, nhảy xuống cũng có thể mất mạng, nhưng mà lúc này đây không có gì đáng để bận tâm hơn được nữa. Có lẽ so với sự nguy hiểm khi nhảy tường, biển lửa phía sau kia còn làm cho bọn chúng sợ hãi hơn.

Lửa, biển lửa hừng hực nhanh chóng lan rộng ra, từ phía sau nhanh chóng tràn ra phía trước. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, che khuất hết bầu trời của quan ải.

Đinh Phi Tình dẫn dắt binh lính Hàn quốc ‘co đầu rụt cổ’ đứng sau cùng, giây phút này càng vội vàng lùi ra xa hơn. Nhìn biển lửa kinh hoàng ngay trước mắt, nếu như cô không hiểu được hết những điều ám chỉ, cũng vọt vào trong, lúc này, chẳng biết có còn giữ được mạng nữa không?!

“Ôi trời ơi!” Phó tướng đứng ở phía sau Đinh Phi Tình, nhìn lửa phóng lên cao, mặt ngập tràn vẻ hoảng sợ.

Binh lính Hàn quốc rút lui theo Đinh Phi Tình. Mười vạn binh mã, trong giây phút này không thốt nổi một lời, lẳng lặng nhìn biển lửa đang đuổi theo người phía trong, nhìn lửa đỏ ngút ngàn, đã sợ đến ngây người.

“Âm mưu tính toán thật sự quá thông minh.” Đinh Phi Tình nhìn phía trước, lẩm bẩm.

Tề Chi Khiêm tự cho là khôn khéo, Độc Cô Tuyệt nếu không có Vân Khinh cản trở ý nghĩ của hắn, hắn sao lại có thể bị người giăng bẫy chứ. Tề Chi Khiêm muốn giăng bẫy hắn, hắn há có thể không tương kế tựu kế? Đã dùng chim ưng giăng bẫy hắn một lần, hắn lại há có thể mắc bẫy đến lần thứ hai sao.

Một cảnh tượng thất bại phải lui binh, lui dân, để lại một tòa thành rỗng. Hết sức thuận lợi để tạo ra một biển lửa, liên quân sáu nước không biết có thể còn lại bao nhiêu?

Cửa ải Uấn Kình này quả thật là vị trí dễ tấn công khó phòng thủ, vốn muốn thủ cũng không thủ được. Vậy làm sao Tần quốc có thể không bỏ chút công sức sắp đặt nơi này? Dựa vào vị trí lớn nhất của tòa thành này, có thể thấy không phải phòng thủ, mà là tiến công.

Ngọc nát đá tan. Một tòa Uấn Kình đổi tính mạng của sáu mươi vạn đại quân, có thể nói là rất đáng giá.

Tia lửa ngập trời, khói đặc cuồn cuộn. Uấn Kình quan – địa ngục chốn nhân gian.

Sau cổng thành, Độc Cô Tuyệt nhìn tình cảnh trước mắt, trên mặt hiện lên nụ cười thắng lợi vô cùng tàn nhẫn. Hắn, chiến thần – Dực vương Độc Cô Tuyệt, tung hoành thất quốc, nào phải hạng người vô năng ? Há hắn có thể thất tín với bản năng được ví như dã thú của mình, chỉ dựa vào bọn súc sinh các ngươi ư, hừ!

Giơ tay lên cao, ra hiệu đình chỉ tiến công. Phía sau hơn hai mươi vạn binh lính thay nhau lên sàn diễn, không ngừng gào thét, tất cả sự căm hận lúc này đều thể hiện ra hết. Tần quốc là nơi ngươi nói công liền công, nói diệt liền diệt ư.

Xa xa, dân chúng đã sớm bắt đầu rút hết khỏi cửa ải Uấn Kình. Lúc này thấy khói đen cuồn cuộn, bất giác quay dầu lại nhìn nhưng bước chân chưa từng ngừng lại. Bỏ nhà bỏ cửa cũng có gì phải sợ, ngày sau Tần vương sẽ kiến tạo cho họ một tòa thành còn chắc chắn hơn.

Phi ngựa chạy như điên đến vùng phụ cận, Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Vũ, trong mắt ba người là một sự cuồng nhiệt đến tận cùng. Một tòa thành trì đổi lấy việc liên quân sáu nước tan tác, không còn gì giá trị hơn !

“Mặc Vũ, dẫn suất mười vạn binh lính trấn thủ, những người khác lên ngựa, đi cùng quả nhân!” Độc Cô Tuyệt hạ áo choàng màu đen phía sau xuống, xoay người lên ngựa, trầm giọng truyền mệnh lệnh.

“Rõ!” Mặc Vũ lập tức liên tiếp truyền mệnh lệnh.

Phí thành cấp bách, nhưng hiểm nguy nơi này cũng chẳng kém gì. Muốn giải quyết thì cần phải giải quyết triệt để, nếu không, để một bên lâm nguy thôi tất cả cũng đều thành công cốc. Độc Cô Tuyệt sao lại không hiểu được điểm ấy. Hắn phải đi, nhưng không thể cứ vậy mà đi được.

“Đi.” Độc Cô Tuyệt rống to một tiếng chạy như bay về hướng ngược lại.

Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly xoay người lên ngựa, mang theo hơn mười vạn binh mã, hướng tới phía Phí thành chạy gấp. Hy vọng có thể tới kịp.

Phía sau lửa đỏ chen lẫn khói đen ngập trời thật nổi bật, che khuất hết mọi cảnh tượng tượng bên trong tòa thành.

Mà tại thời điểm Độc Cô Tuyệt hỏa thiêu Uấn Kình, Vân Khinh mang theo đàn dã thú, xuyên qua dãy núi Phỉ Thúy, tiến thẳng vào biên giới Tần – Yến.

Ven đường dấu vết kỵ binh tràn qua để lại quá rõ. Vân Khinh nhìn những dấu vết này, trái tim cô gần như ngừng đập. Đây tuyệt đối là dấu vết quân đội hành quân lưu lại. Chẳng lẽ, thật sự có người đánh vào nước Tần từ hướng này sao? Bất giác càng thúc giục Bạch Hổ vương chạy nhanh hơn.

Cửa ải Phi Vân – nơi này còn chưa tới biên giới Tần quốc, mà mùi máu tươi dày đặc trong bầu không khí đã đập thẳng vào khứu giác Vân Khinh. Bạch Hổ vương ngửa đầu gầm rống, phía sau vạn thú càng thêm vội vàng.

Vết máu, bên ngoài cửa ải Phi Vân hoàn toàn là những vết máu thâm nâu, gần như là thẩm thấu vào bên trong bùn đất. Trên toàn bộ bình nguyên, vết máu màu nâu kia, thực sự chói mắt khiến người ta hoảng sợ!

Vân Khinh vừa thấy đã vô cùng căng thẳng, tình huống như vậy đã nói lên tất cả !

Cửa ải Phi Vân, trước đó vài ngày vẫn còn những tường thành bằng đá rất hùng tráng, giờ đây đã bị tàn phá đến thê thảm. Vết máu nâu trên mặt đất làm cho lòng người không khỏi run sợ.

“Quân kỳ bốn nước Sở Tề Yến Ngụy.” Thượng Quan Kính nhìn cờ cắm trên tường thành xa xa, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đây không phải là dấu hiệu của việc liên quân các nước đã công phá được thành sao?

“Kẻ nào kia?” Trên tường thành binh lính tuần tra thấy phía trước bụi mịt mù cuồn cuộn tiến đến, lập tức hét lớn lên.

Trong âm thanh truyền đến, ẩn hiện trong đó là ngữ điệu của người nước Tề, Vân Khinh tuyệt đối không nghe lầm.

Thoáng chốc, trên mặt Vân Khinh chợt lạnh như băng, trong mắt hiện lên một chút sự tàn khốc. Tiếng đàn vang lên trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, quanh quẩn giữa không trung.

“Công thành!”

Hết chương 97

—————————————————————–

A, đã để các bạn chờ lâu. Nhưng quả thực dạo này tụi mình bận quá, ở lại thêm 1 tiếng đồng hồ ráng làm cho xong 97 đây ^^.

Nhưng vì ráng nên có thể có nhiều sai sót, các bạn đọc thấy thì chỉ cho Ong và Như Bình sửa nhé ( =)) ).

Nói thật làm mấy chương này tụi mình mệt quá. Riêng chương này, nó “lặp ý” quá nhiều. Vô Phương đã rất khó khăn khi phải tìm từ, chọn ngữ sao cho “ít” bị lặp lại mà vẫn phải đúng ngữ nghĩa, thế mà đọc đi đọc lại vẫn không cảm thấy ưng ý với thành quả của mình, nhưng chẳng có thời gian, nên đành chịu. Sau này có hứng mình sẽ sửa lại sau ^^.

Có nhiều đoạn mình đọc không hiểu gì hết. Cảm ơn Đinh Đinh và Mạt Trà đã giúp đỡ ^^.

Chương sau dài gấp đôi các chương trước. Nên tuần này tụi mình chỉ post 97, 98 (mình chỉnh 98 xong sẽ post cho các bạn, dù sao Ong cũng beta rồi ^^)

Xì poi ư? Có cần không nhỉ? Nhưng chap sau rất hoành tráng, đánh nhau loạn xà ngầu, edit cũng rất đau đầu :P . Và đặc biệt có một cái tên khiến độc giả rất mong ngóng :

VƯƠNG HẬU CỦA QUẢ NHÂN

Xì thêm tí

“Ai cho phép nàng rời khỏi ta, ai cho phép nàng. Nói, ai cho phép nàng?”

“Ta đã nói rồi, từ nay về sau không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến nàng, chính nàng cũng không cho phép, nàng cũng không cho phép, có nghe thấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.