Edit & beta : Ong MD
Nhẹ nhàng, thoải mái, thân hình nhanh như chớp, chỉ nhảy vài
cái đã tới ngoại ô Viễn thành.
Ở phía trước, thân hình người nọ nhoáng lên rồi nhanh chóng
đi vào một khu rừng hoa đào, lúc này trong rừng không có hoa cũng không có quả,
chỉ còn sót lại những lá cây xanh biếc đâm chồi ở đầu cành.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đuổi theo phía sau, từ xa đã nhìn
thấy ánh đèn tỏa ra từ những nóc nhà gạch ngói đỏ tươi bên trong rừng hoa đào,
như gần như xa, nối tiếp nhau, thoạt nhìn giống như một khu nhà riêng.
Khẽ ra hiệu với Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt ôm chặt cô tăng tốc
đuổi theo người phía trước tiến vào rừng hoa đào, không thấy bóng dáng nhóm thiết
kỵ ở phía sau.
Con đường nhỏ quanh co, khúc khuỷu uốn lượn dẫn vào trong rừng.
Mùi cỏ cây thơm ngát phảng phất trong bóng đêm, rất nhẹ nhàng mà lại ngát
hương. Bóng người phía trước quẹo một cái, biến mất ngay trước mắt Độc Cô Tuyệt
và Vân Khinh. Độc Cô Tuyệt lập đuổi tức theo đuôi, không ngờ vừa qua khỏi khúc
ngoặt phía trước cả Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đều nao nao. Trước mặt không hề
có bóng người mà còn là đường cùng, đứng sừng sững phía trước hai người là một
ngõ cụt, cuối đường là một đống đá hỗn độn, cơ bản là không có đường, còn bóng
người kia đã không thấy tung tích. Hai bên vạt rừng cũng không có biến động lạ
thường, chẳng lẽ người này đã rời khỏi thôn nhỏ trong rừng này rồi ư?
Vân Khinh nhíu mày, giương mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, chẳng lẽ
người này tự nhiên biến mất sao? Không, đã là con người thì không thể tự nhiên
biến mất, như vậy có nghĩa là khu rừng này có điều kỳ quái. Độc Cô Tuyệt không
nhìn Vân Khinh, cẩn thận quan sát dãy núi đá phía trước mặt, đôi mắt chuyển động
rất nhanh, vừa mang theo Vân Khinh vừa di chuyển từng bước, giống như đang tính
toán gì đó.
Vân Khinh thấy vậy lập tức phối hợp di chuyển với Độc Cô Tuyệt,
nhìn bộ dáng Độc Cô Tuyệt cô biết nơi này chắc chắn có bố trí cơ quan trận thế
gì đó, cơ quan học không phải sở trường của cô, chỉ có thể dựa vào Độc Cô Tuyệt
mà thôi. Dừng bước chân lại, Độc Cô Tuyệt đứng bên cạnh một tảng đá nhìn cũng
bình thường như những tảng đá khác trong rừng đào này. Hắn đá vào khoảng hai phần
ba tảng đá, trong phút chốc núi đá chồng chất phía trước lặng im mở ra một đường
ngay chính giữa, kéo dài vào bên trong tối thăm thẳm.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy lập tức kéo Vân Khinh đi vào, hai người
mới vừa vào bên trong, núi đá liền khép lại, khôi phục nguyên dạng ban đầu.
Xuyên qua núi đá, trước mắt không còn là rừng hoa đào nữa mà là khu rừng trúc,
bên trong loáng thoáng ánh đèn đuốc, trong bóng đêm trông giống những ngọn đèn
dẫn đường. Gió thổi mạnh qua khiến rừng trúc xào xạc, cả khu rừng xanh biếc
trong đêm tối chỉ còn lại một màu đen đặc.
Độc Cô Tuyệt nhìn con đường trong khu rừng trúc trước mắt, sắc
mặt cực kỳ nghiêm túc, nắm chặt tay Vân Khinh, cẩn thận bước lên phía trước đi
vào trong rừng. Nhưng ngay khi hắn vừa tiến vào bên trong rừng trúc mấy bước,
trước mắt đột nhiên thay đổi, một màn sương mù trắng xoá, dày dặc xuất hiện, chỉ
phút chốc xung quanh đã biến thành vùng không gian mờ mịt, không thể nhìn thấy
cảnh tượng bên ngoài trong phạm vi nửa bước chân, sao có thể là rừng trúc vừa rồi
được.
Mặt Vân Khinh tràn đầy kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Độc Cô
Tuyệt ở bên cạnh, chỉ nhìn thấy một vùng sương mù tối như mực, không nhìn thấy
bóng dáng Độc Cô Tuyệt, nhưng bên hông lại cảm giác rõ ràng cánh tay của Độc Cô
Tuyệt đang ôm chặt cô. Vân Khinh cảm thấy căng thẳng, nơi này thực sự quá kỳ lạ.
Không đợi cô có phản ứng gì, Độc Cô Tuyệt đã nhanh chóng lui
từng bước về phía sau, bước ra ngoài rừng trúc.
Vân Khinh cùng lui về sau với Độc Cô Tuyệt, trước mắt bỗng
nhiên sáng sủa trở lại, vẫn là khu rừng khúc lúc đầu bọn họ nhìn thấy, một con
đường nhỏ dẫn vào bên trong, những đốm lửa lập loè tại những vùng sâu thẳm
trong rừng, vô cùng u ám, tĩnh lặng. Độc
Cô Tuyệt không nói gì, khẽ nhíu hai hàng lông mày, ôm chặt Vân Khinh tính toán
phương hướng một lần nữa, xoay người theo một hướng khác nhìn như một góc rừng
rậm, không hề có khe hở để đặt chân vào.
Vân Khinh biết Độc Cô Tuyệt học sâu hiểu rộng về cơ quan học
nên không hề nghi ngờ gì, rõ ràng trước mắt không có đường đi, nhưng lại cực kỳ
tin tưởng đi theo Độc Cô Tuyệt, giẫm lên những bước chân của hắn. Không hề gặp
phải cây trúc, cũng không có sương mù dày đặc làm người ta không thể nhìn thấy
những thứ bao vây xung quanh, sắc mặt Vân Khinh chưa kịp biểu lộ hết vui mừng,
hai hàng lông mày liền nhíu lại. Trước mắt là những đống đá hỗn độn, đông một đống,
tây một đống bày ra trên đường đi, nơi nơi toàn là núi đá lởm chởm, giống như một
bước ngoặt mới, còn nơi bọn họ tiến vào không phải rừng trúc mà là một vùng núi
đồi hoang vắng.
Nhưng những đốm lửa trong rừng trúc kia, vẫn lập lòe ẩn hiện
ngay trước mắt, giống như thật xa xôi, thật chẳng bình thường chút nào cả, chuyện
gì nữa đây. Độc Cô Tuyệt nhìn tình hình trước mắt, trong đôi mắt lạnh lùng càng
trở nên nghiêm túc và lạnh lẽo như băng.
“Xích long trận thế.” Vân Khinh đang cúi đầu chợt nghe giọng
nói thì thầm bên tai, đột nhiên rùng mình, xích long trận, trận thế đứng đầu
trong năm cơ quan trận thế hàng đầu thiên hạ. Ngước đầu lên nhìn Độc Cô Tuyệt,
bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của hắn, Vân Khinh biết mình không nghe lầm, vốn
không biết sẽ có gì nguy hiểm và cũng chắc chắn không hề dễ như trở bàn tay được.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh lại, cô không hiểu biết nhiều về cơ quan học, nhưng cô
biết nó là cơ quan trận thế hàng đầu trong năm đại trận thế.
Xích long trận, các cơ quan của nó cũng không khác biệt so với
bốn trận thế còn lại, nhưng nó lợi hại ở chỗ đã nhập chung các cơ quan trong trận
với Cửu Long bát quái trận. Đây chính là trận pháp dùng để vây khốn và tiêu diệt,
người lạc vào bên trong nếu không hiểu cách phá trận thì chết như thế nào cũng
không biết, một bên giết, một bên vây khốn, hai yếu tố hàng đầu hỗ trợ lẫn
nhau, khiến trận thế này trở thành thiên hạ đệ nhất. Phá Thiên trận của Đinh
gia ở nước Yến đương nhiên không thể so được với Xích long trận ở Viễn thành nước
Hàn này. Vân Khinh chợt nhíu mày khẽ nhăn mặt, nếu Tề Chi Khiêm ở bên trong,
sao họ có thể dễ dàng ra tay được.
“Đi.” Độc Cô Tuyệt nhanh chóng ôm lấy Vân Khinh, đôi mắt lạnh
lẽo nhìn thật sâu về phía ánh đèn đuốc xa xa trong núi đá, lui về phía sau rất
nhanh, quay trở lại khu rừng đào kia.
Hắn tinh thông cơ quan học, nhưng không hiểu biết nhiều về
Xích long trận, bởi vì hắn không biết nhiều về Cửu Long bát quái trận. Nếu phá
trận hắn chỉ nắm chắc một nửa mà thôi, hoặc nếu chỉ có một mình thì hắn cũng
dám xông vào thử một lần, nhưng hiện tại hắn còn Vân Khinh và con gái nên không
thể xông vào bừa bãi được. Bóng đêm dày đặc, hai bóng người nhanh chóng lui về
phía sau rồi ra hẳn ngoài, không hề quấy rầy đến bất kỳ người nào trong rừng
đào. Tính toán mọi việc trước rồi mới hành động, tuyệt đối không đánh khi chưa
nắm chắc trận thế.
Hai bóng người rời xa nơi này nhanh như bay, hòa vào bóng
đêm u ám, lúc này trong một gian phòng ở rừng đào, đèn đuốc sáng trưng.
“Điện hạ, đây là mấy vị thuốc giải Đại hoàng tử tìm được, điện
hạ xem có cần gì nữa không?” Một tên mặc áo đen đứng trước mặt Tề Chi Khiêm,
đưa một gói nhỏ trong tay. Tề Chi Khiêm tựa vào đầu giường, mặt mày vàng như
nghệ cực kỳ khó coi, không còn chút sức lực nhìn lướt qua đống thuốc thang được
trình lên, khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Không cần đâu, mấy vị này là đủ rồi,
khụ khụ.” Vừa nói vừa khẽ ho mấy tiếng.
“Mau đem xuống hầm chế thuốc giải.” Ngồi trên chiếc ghế bên
cạnh, thấy Tề Chi Khiêm thiếp đi, thị vệ Thu Điền lập tức trầm giọng phân phó,
chỉ thấy sắc mặt y cũng không phải tốt lắm, phải cố gắng hết sức mới giữ được
thân hình ngồi vững vàng.
“Rõ, tiểu nhân xuống hầm pha chế thuốc giải ngay.” Tên mặc
áo đen kia thấy vậy không đợi Tề Chi Khiêm phân phó, vội vàng lui xuống.
“Khụ khụ, Huyền Tri thế nào rồi?” Tề Chi Khiêm tựa vào đầu
giường, vừa ho vừa hỏi.
“Bọn họ không sao, độc tính đã được khống chế, không bị lan
ra, chỉ cần uống thuốc giải này vào, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.” Thu Điền
thấy trong phòng không còn người ngoài nên cũng nhũn người tựa lưng vào ghế dựa
đáp lại.
“Có điều tra ra ai là người hạ độc không?” Đôi mắt Tề Chi
Khiêm nhíu chặt lại, kẻ đó hạ độc bọn họ mà không hề gây ra chút động tĩnh nào,
ngay cả y cũng không hề hay biết. Chết tiệt, sát bên cạnh y tự nhiên lại phát
sinh chuyện như vậy, thật sự là tội không thể tha thứ và càng không tưởng tượng
được.
Thu Điền nghe vậy lắc đầu, sắc mặt cũng rất khó coi liền
nói: “Không, người đi theo điện hạ đều là tâm phúc của chúng ta, tuyệt đối
không có kẻ phản bội, việc hạ độc này thực sự quá mức kỳ quái.”
Lúc ở trên bờ sông Cửu Khúc Long, tất cả mọi người đều bình
thường, sau đó đột nhiên bị trúng độc hết, nếu không phải bọn họ hiểu biết mang
theo dược phòng thân thì đã sớm bỏ mạng ở nơi này.
Vốn tính chạy ngày đêm về nước Tề, nhưng hiện tại cũng không
có biện pháp nào khác đành phải lợi dụng quân cờ đã sớm sắp xếp, phất cờ cho
đám người của Đại hoàng tử hành động, còn bọn họ thì tạm lánh ở đây để dưỡng
thương. Chưa nói đến việc đến trễ bị lỡ thời cơ tốt nhất, mà việc quan trọng nhất
là cho đến bây giờ bọn họ cũng không biết ai đã hạ độc. Rốt cuộc ai là gian tế,
việc này giống như dằm trong cổ làm Tề Chi Khiêm cảm thấy cuộc sống hàng ngày
vô cùng khó khăn.
“Điện hạ, người nói xem có phải là Đinh Phi Tình không?” Thu
Điền tựa lưng vào ghế thở hổn hển, đột nhiên mở miệng hỏi. Tề Chi Khiêm nhắm mắt
lại, khẽ lắc đầu, khàn giọng nói: “Nàng ấy không thể.” Thu Điền nghe vậy trừng
mắt nhìn nhưng cũng không phản bác. Quả thật, bọn họ đã kiểm tra toàn thân Đinh
Phi Tình, cũng không hề phát hiện bất cứ thứ gì khác lạ, nếu nói cô ta hạ độc
thì đúng là rất khó tin. Trong phòng trở nên yên tĩnh, Tề Chi Khiêm và Thu Điền
đều im lặng không nói chuyện, mỗi người tự đăm chiêu cân nhắc, ngọn đèn chao
nghiêng qua lại trong gió, chiếu rọi vô số bóng dáng.
Trong căn phòng nhỏ bên cạnh, ánh đèn cũng chiếu rọi hai
bóng dáng một lớn một nhỏ.
“Cháu yêu, lại đây cho dì hôn một cái nào.” Ôm con của Vân
Khinh, Đinh Phi Tình hớn hở hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào kia một cái thật
kêu. Tiểu tử kia há miệng phun phèo phèo, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cười khanh
khách.
“Bảo bối, con giỏi quá đi, dì yêu con chết mất.” Đinh Phi
Tình thấy vậy càng tươi cười hơn nữa, vẻ mặt đầy đắc ý, hạ thấp giọng thật nhỏ
cười nói bên tai đứa trẻ: “Lần này hạ độc bọn chúng không chết, lần sau xem ta
dọn dẹp bọn chúng như thế nào, hạ độc ta rồi thì tưởng ta không có biện pháp
nào sao, hừ, quá coi thường đại bảo bối nhà chúng ta rồi đó.” Tiểu tử kia như
biết Đinh Phi Tình đang khen ngợi mình, càng cười khanh khách thành tiếng, đôi
mắt đen sáng như sao, cái miệng phun nước bọt không ngừng, rồi cười tròn vo,
Đinh Phi Tình thấy vậy càng cười lớn hơn.
Ngày đó, lúc cô thay quần áo trở về, vừa vặn nhìn thấy Tuyết
Lê đưa đứa bé đang ôm trong lòng cho tên áo đen ngoài cửa sổ, trong lòng biết
có chuyện không ổn, lập tức vọt lên, không ngờ còn chưa kịp cảnh báo và cướp lại
đứa bé thì phía sau đã có người đánh cô hôn mê. Lúc cô tỉnh lại, liền thấy đại
bảo bối và Tề Chi Khiêm đang ở trên sông Cửu Khúc Long, cô một thân võ công
cũng bị thuốc độc khống chế, không phát huy được chút thực lực, bị hai bên kèm
vào nước Hàn. Không có võ công cũng chẳng lo, không có sáo để phát huy âm công
cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có đại bảo bối ở trong lòng, thì giết đám
người Tề Chi Khiêm là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Bởi vậy, vừa mới lên bờ Đinh Phi Tình chờ thời cơ lấy máu của
đại bảo bối nhỏ vào trong túi nước, được đưa thẳng tới Tề Chi Khiêm, Thu Điền,
Huyền Tri và đám đại tướng đứng đầu, chỉ còn một nhóm binh lính khác không uống
chung túi nước đó mà thôi. Nếu không phải đám người Tề Chi Khiêm mang nhiều thuốc
phòng thân, hơn nữa đều là thứ tốt và Đinh Phi Tình cũng không dám lấy nhiều
máu thì cô đã sớm tiễn bọn chúng lên Tây thiên rồi, chứ đâu còn chờ tới bây giờ.
“Bảo bối ngủ thôi, đến giờ chúng ta đi ngủ rồi.” Ôm đại bảo
bối trong tay, Đinh Phi Tình cười thích thú, không hề có cảm giác bị khống chế
và hoảng sợ, ngược lại cô sống cực kỳ thoải mái, giống như cô là khách quý, ở
đây làm khách của Tề Chi Khiêm vậy.
“A, Điêu nhi chạy đâu mất rồi?” Chui lên giường nhưng không
nhìn thấy Điêu nhi vẫn luôn bám theo đại thằng bé, bình thường lúc nào nó cũng
chui vào ngủ cùng với thằng bé, thế mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng đâu, Đinh
Phi Tình hơi nghi ngờ, nhưng Điêu nhi cũng rất giỏi giang nên sẽ không xảy ra
chuyện gì đâu, cũng không cần lo lắng nhiều.
Cô lập tức lên giường, thổi đèn đi ngủ, quả thật giống như
đang làm khách quý.
Ngoài cửa sổ, gió thu dâng lên, những cây trúc ngả nghiêng
lay động, vang lên những tiếng vang xào xạc, mùi trúc loáng thoáng lan tỏa, nơi
này quả nhiên là một nơi tốt. Tề Chi Khiêm trúng độc nằm trên giường, không thể
tiếp tục lộ trình, còn lúc này tại biên giới nước Tần, Sở Hình Thiên đang nhanh
chóng bước vào một tình cảnh khác. Vầng trăng lạnh lặn xuống, bầu trời sáng dần
lên, lại là bình minh của một ngày mới rồi.
“Tiểu muội, ăn chút gì đi.” Tuyết Cơ nhìn Hoa Dương thái hậu
đưa lương khô cho mình, bình tĩnh nhận lấy, khẽ gật đầu. Bên cạnh Thượng Quan
Kính quay đầu hừ một tiếng, giật mạnh thứ Hoa Dương thái hậu đưa cho mình,
không thèm nhìn bà ta, ngửa mặt hướng lên trời, bộ dáng cực kỳ oán giận.
Hoa Dương thái hậu thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn
Tuyết Cơ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn một chút để có sức mà đi nữa, qua
khỏi đỉnh núi phía trước chính là lãnh thổ của Tần quốc rồi, đến lúc đó có lẽ
phải khiến mẹ con muội chịu uất ức. Nhưng muội yên tâm, chỉ cần hai người không
có hành động khác thường, ta và vương nhi tuyệt đối không làm thương tổn các
người.”
Tuyết Cơ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Hoa Dương thái hậu, trên đường
đi Hoa Dương thái hậu và Sở vương không hề gây khó dễ cho bọn họ, xem bọn họ
như khách quý đối đãi rất tử tế. Nghĩ đến đây, Tuyết Cơ cũng hiểu Hoa Dương
thái hậu này thật lòng yêu thương Vân Khinh, nếu không, sao lại đối xử với bọn
họ hoà nhã như vậy.
“Nếu đã thật lòng yêu thương Khinh nhi, sao còn muốn làm con
bé khó xử như vậy?” Tuyết Cơ nhìn miếng lương khô trong tay, đột nhiên nhẹ
nhàng hỏi.
Hoa Dương thái hậu vừa nghe, khẽ nhắm mắt lại, trầm mặc một
lát, Tuyết Cơ nghĩ rằng bà ấy sẽ không trả lời nhưng lại nghe bà nhẹ nhàng nói:
“Quốc gia, quốc gia, lợi ích của quốc gia luôn bao trùm lên lợi ích bản thân.
Ta cũng đau lòng khi thấy Khinh nhi đau lòng, ta thật lòng yêu thương con bé,
ta cũng hy vọng không làm cho con bé khó xử. Nhưng ta là thái hậu Sở quốc, Tần
– Sở vĩnh viễn không thể cùng tồn tại được.” Nhẹ nhàng trả lời, Hoa Dương thái
hậu thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tần – Sở vĩnh viễn không thể cùng tồn tại được, không phải
ngươi chết thì ta diệt vong, càng yêu nhiều thì càng hận nhiều, trong tình cảnh
này yêu hay hận đều là một sự xa xỉ, đó là một thứ không thể không hy sinh vì lợi
ích quốc gia. Tuyết Cơ nghe vậy chỉ biết im lặng thở dài, bà hiểu được hàm ý của
Hoa Dương thái hậu, bà cũng là Vương phi của Hàn quốc, thất quốc phân tranh nhiều
năm sao bà không rõ kia chứ. Không phải ngươi chết thì là ta chết mà thôi.
“Mẫu phi, người nói nhiều với bà ta làm gì.” Thượng Quan
Kính trừng mắt quay đầu lại, che trước mắt Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ thấy vậy mỉm cười, đưa tay kéo Thượng Quan Kính
qua, nét mặt đột nhiên hiện lên một nỗi bi thương và kiên quyết, nhẹ nhàng cúi
xuống bên tai Thượng Quan Kính nói: “Nếu thực sự có một ngày chúng ta trở thành
vật chướng ngại, con trai, mẫu thân rất xin lỗi con.” Chỉ một câu ‘rất xin lỗi
con’ rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa nỗi đau xót đến tận xương tủy lẫn không
đành lòng. Hai đứa đều là con của bà, đều là máu thịt của bà, bà không hề thiên
vị chỉ giúp một bên, nhưng sao bọn họ có thể làm vật cản trở Vân Khinh, sao có
thể khiến con gái bà khó xử. Bọn họ không có bản lĩnh cao cường nên không trốn
thoát được, nhưng bọn họ cũng có thể lựa chọn một phương thức khác không phải
như đã định.
Thượng Quan Kính nghe Tuyết Cơ nói như vậy, không phản kháng
cũng không phẫn nộ hay tuyệt vọng gì, chỉ kiên định nhìn Tuyết Cơ, gằn từng chữ:
“Không được nghĩ nhiều, tỷ tỷ nhất định sẽ tới cứu chúng ta, nhất định sẽ tới,
người phải tin tưởng vào bản lĩnh của tỷ tỷ.” Lời nói cứng rắn như chém đinh chặt
sắt lại tràn ngập tự tin và kiên trì.
Vân Khinh sẽ đến cứu bọn họ, cậu luôn tin tưởng chắc chắn
như vậy.
Tuyết Cơ thấy Thượng Quan Kính kiên quyết lại vô cùng tin tưởng
như thế, khiến cho bà cũng phải tránh ánh mắt của cậu, đứa bé này tin tưởng chị
gái nó đến vậy đó.
“Khởi hành.” Chưa suy nghĩ xong, mệnh lệnh của Sở Hình Thiên
đã truyền xuống, đã đến lúc phải đi rồi. Hoàng tuyền thiết vệ im lặng, uy
nghiêm đứng ở bên cạnh Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ. Thượng Quan Kính vừa thấy
vậy liền kéo Tuyết Cơ đứng dậy, ngẩng cao đầu, đi nhanh về phía trước, cậu là
vương tử của một quốc gia, cho dù bị bắt cũng không thể làm mất thanh danh của
nước Hàn. Đoàn người phóng ngựa rất nhanh xuyên qua rừng cây rậm rạp phía trước,
lên đến đỉnh ngọn núi cao, qua khỏi ngọn núi này chính là lãnh thổ của nước Tần,
Sở Hình Thiên nhìn tất cả phía dưới, đáy mắt lạnh lùng mà vô tình.
“Bệ hạ, người nhìn kìa.” Đang tính vẫy tay cho đi trước, Thiết
Báo ở bên cạnh đột nhiên kêu lên kinh hoàng, cây roi ngựa trong tay chỉ thẳng
vào núi rừng phía dưới.
Sở Hình Thiên nghe thấy giọng Thiết Báo hoảng sợ, phải trấn
tĩnh lại nhìn hướng Thiết Báo chỉ, vừa nhìn thấy tình cảnh bên dưới, mặt Sở
Hình Thiên chợt biến sắc, mắt mở to ra như mắt hổ.
Dưới ngọn núi xa xa, một luồng màu đen đông nghìn nghịt,
chen chúc nhau di chuyển về chỗ bọn họ, giống như dòng thác trút xuống, kéo dài
đến ba ngàn dặm, khí thế mạnh mẽ, khoảng cách xa như thế, cũng loáng thoáng
nghe thấy tiếng sấm nổ ầm ầm truyền đến. Dẫn đầu dòng màu đen kia là một bóng
trắng phảng phất như tia chớp, vượt qua mọi chông gai, nhanh chóng như thế lại
bí mật mang theo cả biển sát khí. Bóng trắng kia Sở Hình Thiên đã thấy rất nhiều
lần, đó là, đó là Bạch Hổ vương của Vân Khinh.
“Ngoaooo!” Một tiếng gầm xé mây bạt trăng vang lên, chấn động
một góc trời, trong khoảnh khắc cả núi rừng liền đáp lại, âm vang khắp tứ
phương.
“Grầmmmm!” Dòng thác màu đen đi theo phía sau Bạch Hổ vương
ngửa đầu thét lên cùng hợp xướng, âm thanh chấn động tứ phương, bức thẳng lên
chín tầng mây. Đó là hổ, sói, báo kéo thành đàn, đó là đại quân vạn thú của Vân
Khinh.
“Bệ hạ, mau lui lại.” Trong nháy mắt sắc mặt Thiết Báo xanh
mét, người gần như nhảy dựng lên, đại quân vạn thú này uy lực mạnh mẽ bao
nhiêu, lực phá hoại dũng mãnh đến mức nào, bọn họ biết rất rõ. Năm đó bốn mươi
vạn đại quân của họ bị đội quân vạn thú này đẩy thẳng vào chỗ chết, đi qua nơi
nào nơi ấy không còn sự sống, loại mãnh thú này vừa dũng mãnh lại còn biết phối
hợp phòng thủ tấn công, quả thực là không chê vào đâu được. Bốn mươi vạn đại
quân còn không làm gì được chúng nó, hôm nay bọn họ chỉ có vài người, e là
không đủ nhét kẽ răng cho chúng.
“Mau, mau, lui lại.” Hoa Dương thái hậu đứng bên cạnh Thiết
Hổ cũng nhìn thấy, vô cùng hoảng sợ, mặt không còn chút máu, hoảng hốt kêu lên.
“Vạn thú, vạn thú, ta đã nói tỷ tỷ sẽ đến….” Nhưng còn chưa
nói xong, Thượng Quan Kính đang nhảy nhót chợt cứng ngắc người, có thể chỉ huy
vạn thú thì chỉ có Vân Khinh và Phi Lâm, nhưng hiện giờ Vân Khinh vẫn còn ở Nam
Vực, Phi Lâm cũng ở Nam Vực, việc này… vậy bây giờ ai chỉ huy chúng nó?
“Đi.” Sắc mặt Sở Hình Thiên cực kỳ khó coi, vung roi sắt
trong tay lên, quay đầu chạy sang một phương hướng khác để lui về phía sau. Trước
mặt là hổ, báo, sói, là dã thú đang chờ thì chiến mã cũng chỉ là một con thỏ mà
thôi, sao có thể chạy thoát được chứ.
“Đi.” Thiết Báo, Thiết Hổ cũng hét lớn, phóng ngựa vọt theo
Sở Hình Thiên, đám người phía sau cũng theo sát, vẻ mặt hoảng sợ. Vó ngựa chạy
rầm rập như điên.
Ở phía trước Bạch Hổ vương thống lĩnh vạn thú kéo đến, thân
hình màu trắng phóng đi như ánh chớp trong núi rừng xanh thẳm, sáng rực đến
chói mắt.
Ngày đó, Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp bị mất dấu Vân
Khinh trên Tuyết sơn, nơi nơi đều là tuyết trắng, che giấu mọi cả dấu vết và
mùi hương. Hai tên này cuối cùng cũng là động vật, tìm mãi không thấy chủ nhân
liền theo đường cũ trở về, nhưng chạy đến bờ sông Cửu Khúc Long cũng chưa truy
ra mùi của Vân Khinh, chúng nó liền biết khi đó Vân Khinh vẫn còn trên Tuyết
sơn, cho nên mới không có mùi của bọn họ.
Là loài sống trên cạn cho nên Bạch Hổ vương không thể bơi
qua sông Cửu Khúc Long được, mà không qua được thì cũng không thể tìm được Độc
Cô Tuyệt. Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp nào phải loại vô dụng, liền đi
đường vòng theo sông Cửu Khúc Long vòng đến nước Hàn, nước Hàn và nước Yến nằm
liền nhau, mà động vật đều có bản năng nhận biết phương hướng rất giỏi. Dưới sự
giận dữ của Bạch Hổ vương, nó lập tức quay về dãy núi Phỉ Thúy, gầm rống triệu
hồi đồng loại từ núi rừng đến rồi rần rần kéo Nam Vực, dám ngăn cản nó và chủ
nhân nó, thì để xem nó dẫn theo đồng loại đến để thu gom các người như thế nào.
Lần này nó triệu hồi cấp tốc, số lượng và phạm vi không nhiều
như lần trước nhưng bấy nhiêu cũng đủ rồi. Cứ như vậy một thân lặn lội đường
xa, đợi đến lúc Bạch Hổ vương dẫn vạn thú đến Nam Vực cũng là chuyện sau này rồi,
chưa nghĩ là có chết hay không, nhưng chưa kịp vào Nam Vực đã đánh cho đám người
Sở Hình Thiên một đòn chí mạng ở biên giới nước Tần. Hổ gầm liên tục, vạn thú
chạy lên như điên, vó ngựa của đám người Sở Hình Thiên vội vàng bỏ chạy, nơi
này thật là náo nhiệt.
Mà lúc này trong Tần vương cung, Độc Cô Hành cũng thu được
tin tức đầu tiên.
“Tại sao Bạch Hổ vương lại xuất hiện ở Tần quốc?” Độc Cô
Hành cầm lá thư bồ câu đưa tin trong tay, nhíu mày trầm giọng hỏi. Không phải Bạch
Hổ vương theo Vân Khinh đến Nam Vực ư, sao đột nhiên xuất hiện nước Tần?
“Đúng, hơn nữa lại tiếp tục dẫn theo đại quân vạn thú.” Sở
Vân nhíu chặt mày, tin tức truyền đến là Bạch Hổ vương lại dẫn theo đại quân vạn
thú. Nam Vực đã chinh chiến xong, Bạch Hổ vương làm như vậy là có ý gì? Vân
Khinh phân phó như vậy có hàm ý gì?
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?” Độc Cô Hành vỗ thật mạnh lên
bàn.
“Nhất định là vậy.” Mặt Mặc Tiềm chợt trở nên lạnh lùng, một
khi Vân Khinh dùng đến đại quân của Bạch Hổ vương thì chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Gặp chuyện không may, lúc này chắc chắn là gặp chuyện không
may rồi, đương nhiên không phải chuyện của Nam Vực, vậy chỉ có một khả năng.”
Hai mắt Sở Vân chợt lóe lên sự tàn nhẫn.
“Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên.”
“Đúng.”
“Người đâu, phái binh theo sát Bạch Hổ vương, có tin tức gì
lập tức cấp báo.”
“Lập tức liên hệ với Độc Cô Tuyệt, xác định vị trí của đệ ấy.”
“Phái binh tích trữ hàng hóa cho biên giới, truyền lệnh của
bổn vương, hai nước Sở Tề xâm nhập biên quan.” Từng mệnh lệnh nối tiếp nhau,
nhanh chóng truyền từ Tần vương cung ra ngoài, sau nghỉ ngơi một năm thất quốc
lại một lần nữa dậy sóng.