Edit : Ong MD
Beta : Như Bình
Một mùa thu nữa lại trôi đi thật nhanh, chớp mắt cũng sắp được
một năm, bọn họ ở lại Nam Vực quá lâu rồi. Mệnh lệnh Độc Cô Tuyệt vừa ban xuống,
mọi người đều nhanh chóng chuẩn bị.
Vân Khinh miễn cưỡng xuất hiện trước mặt dân chúng đăng cơ
lên ngôi vương, ban bố các quy chế về lễ nghi và pháp lệnh mới, danh nghĩa Nam
Vực vương đã thực sự được khẳng định trong tiếng reo hò hưởng ứng của dân
chúng, điều này cũng có nghĩa rằng: bắt đầu từ đây nơi này đã hoàn toàn thống
nhất.
Cơn gió thu thổi mạnh hòa vào những luồng gió trên sông Cửu
Khúc Long, mang theo cái tiết trời trong vắt nhưng mang chút lạnh lẽo.
Đi thuyền xuôi dòng xuống, hướng theo sông Cửu Khúc Long tiến
thẳng vào nước Hàn.
Tề Chi Khiêm là loại người nào, trong lòng Độc Cô Tuyệt và
Vân Khinh đều hiểu rõ, nếu rút lui theo hướng dãy Thiên Nguyên hiển nhiên là
quá mức nguy hiểm, phía trước thì có Phi Lâm và Mộ Ải, đằng sau còn bị bọn họ
đuổi sát thì dù y tài cán đến mức nào, cũng bị bọn họ vây lại như sủi cảo mà
thôi. Như vậy chỉ còn một đường là đi ngược lại xuôi theo sông Cửu Khúc Long rồi
xuyên qua Hàn trở về Tề của y, con đường này chính là đường tắt trong đường tắt.
Nên biết phía sau Hàn và Yến chính là Tề, đi ngang qua nước Hàn thì gần hơn hẳn
đi từ nước Tần qua, lại còn an toàn và nhanh hơn nhiều.
Bởi vậy, Độc Cô Tuyệt không truy đuổi Tề Chi Khiêm theo hướng
dãy núi Thiên Nguyên, vì hắn biết rõ đương nhiên Tề Chi Khiêm sẽ đi về hướng
này. Cho nên, hắn nhanh chóng thu xếp mọi chuyện xung quanh, rồi xuôi thuyền
theo sông Cửu Khúc Long đến nước Hàn.
Mà thiên hạ Nam Vực này là do Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh cùng
nhau thống nhất, chỉ vừa mới ổn định bước đầu. Tất cả mọi thứ đều phải có người
chỉ huy và trấn giữ, hai người vốn muốn để Tuyết Lê đảm nhiệm vị trí này, nhưng
không ngờ rằng tình hình lại thành thế này. Độc Cô Tuyệt bất đắc dĩ phải để Mặc
Ngân ở lại, phong cho một vương vị, thay mặt nữ vương quản lý triều chính.
Mặc Ngân là do một tay Độc Cô Tuyệt đào tạo nên, về mặt
chính sự có thể nói còn lợi hại hơn cả Vân Khinh, mà Mặc Ngân cũng là người
cùng Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh thâu tóm và thống nhất Nam Vực. Do vậy danh vọng
trong quân rất cao, quen thuộc hết tất cả mọi thứ ở Nam Vực, chọn người này là
hoàn toàn phù hợp.
Mà Mặc Ngân cũng đã biết tình huống trước mắt như vậy, hiện
tại chỉ còn cách y ở nơi này để chỉ đạo, mọi việc mới không bị chậm trễ. Trấn
giữ Nam Vực, thì một mặt phải xây dựng lại Nam Vực, khắc phục hậu quả chiến
tranh, một mặt phải bắt đầu tích trữ hàng hóa lương thảo, hết sức cố gắng vì Tần
quốc xây dựng một kho lúa dự bị thật vững mạnh.
Gió thu xào xạc thổi, thế giới đang biến đổi cực nhanh. Trên
thuyền rồng, Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt giữ chặt trong khoang, không cho phép ra
ngoài, gió sông thổi rất lớn, tuy rằng Vân Khinh đã qua một tháng ở cữ, nhưng
cũng phải thật cẩn thận điều dưỡng mới được.
“Nàng yên tâm, con của chúng ta chắc chắn sẽ không sao, Tề
Chi Khiêm muốn lợi dụng nó, nên sẽ không dễ dàng vứt bỏ một con át chủ bài
đâu.” Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh đang nhăn mặt nhíu mày lo lắng không ngừng, hắn
bèn kéo Vân Khinh ngồi trên chân cất tiếng trấn an cô.
Vân Khinh nghe thấy quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt một cái rồi
khẽ gật đầu, việc này cô cũng hiểu. Trước mắt con của cô vẫn còn giá trị lợi dụng
với Tề Chi Khiêm, mà Tề Chi Khiêm y đã có âm mưu như vậy, đương nhiên sẽ không
làm gì con trai cô.
Nhưng mà mối liên hệ tiềm thức giữa mẹ con khiến cô không thể
yên tâm được, tuy rằng trong lòng hiểu trước mắt sẽ không xảy ra việc gì, nhưng
sao có thể bình chân như vại không lo lắng gì chứ. Độc Cô Tuyệt thấy vậy đưa
tay xoa xoa mi tâm Vân Khinh, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười lạnh vô cùng
âm hiểm, chậm rãi nói: “Ta ngược lại thấy tội nghiệp thay cho Tề Chi Khiêm.”
Vân Khinh vừa nghe, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó cô
liền hiểu được, cúi đầu nhìn đứa con gái đang nằm trong lòng mình, trong mắt cô
khẽ toát ra ý cười.
Con trai của cô, toàn thân đều mang độc, chỉ cần dính một
chút cũng đủ để Tề Chi Khiêm kia khổ sở. Dù gì con cô cũng không phải một đứa
trẻ bình thường mà người ta muốn làm thì làm được. Độc Cô Tuyệt thấy trong mắt
Vân Khinh hơi toát ra một chút ý cười, hắn lập tức ôm chặt Vân Khinh nói nhỏ:
“Con chúng ta nhất định không sao đâu, nàng yên tâm đi.”
Vân Khinh nghe vậy nhẹ nhàng tựa lên vai Độc Cô Tuyệt, bờ
vai rộng lớn vững chải, cô vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của hắn, rất ấm áp. Một
người đầu đội trời chân đạp đất như vậy, dù trời có sập xuống cô cũng có thể
hoàn toàn tin tưởng mà dựa vào.
Gió sông thổi vù vù, nước sông Cửu Khúc Long chảy rất xiết,
đẩy thuyền rồng trôi xuống rất nhanh, gần như ngày đi ngàn dặm.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đi dọc theo sông Cửu Khúc Long
nhanh chóng hướng về nước Hàn, mà lúc này nước Hàn lại hoàn toàn không biết
tình hình hiện tại của bọn họ, bên trong lãnh thổ nước Hàn vẫn là một khung cảnh
vui sướng ngập tràn, vui cười hớn hở.
Trong Tần vương cung, Độc Cô Hành ngồi khoanh chân trên chiếc
long ỷ rộng lớn, tựa lưng vào ghế vẻ mặt tươi cười nhìn bức thư bồ câu đưa tới
trên tay, khuôn mặt ngập tràn vẻ đắc ý: “Ha ha, thống nhất Nam Vực, Vân Khinh
đăng cơ làm nữ vương, em dâu này của ta thật là lợi hại.”
“Cũng chẳng phải vậy sao, có được sự hậu thuẫn của toàn bộ
Nam Vực thì Tần quốc chúng ta về sau còn sợ ai nữa chứ.” Vẻ mặt Sở Vân đứng bên
cạnh cũng tươi cười rạng rỡ.
Bọn họ vừa mới nhận được tin tức Độc Cô Tuyệt truyền đến,
Nam Vực đã được thống nhất, Vân Khinh xưng vương. Mặc dù đã sớm nằm trong dự kiến
của bọn họ, nhưng khi thực sự biết được tin tức chính xác, vẫn không thể nào
nén lòng mà mừng đến phát điên.
“Bệ hạ đúng là bệ hạ.” Mặc Tiềm đứng khoanh hai tay tựa vào
cửa điện, đuôi lông mày nhướng lên cao cao, vẻ mặt cũng tràn ngập ý cười, Mặc
Chi, Mặc Đình, Mặc Ly ở bên cạnh cũng mỉm cười vui sướng.
Độc Cô Hành thấy năm người trước mặt ai nấy đều là vẻ mặt cực
kỳ đắc ý, thần sắc vô cùng kiêu ngạo, y không khỏi nhướng mày, chưa kịp nhìn xuống
xem nội dung phía dưới bức thư, liền chậm rãi ngầm ẩn ý nói: “Quả nhiên có bản
lĩnh, nhưng mà đệ muội xưng vương thì đệ đệ ta sẽ gọi là gì đây? Vương phu hay
là hậu phi? Khà khà khà, là hậu phi đi, không biết đệ muội sẽ phong cho cái tên
kia phi vị gì?” Khi nói ra từng câu một, nét mặt Độc Cô Hành cực kỳ nghiêm
trang, tay xoa xoa thái dương giống như đang cân nhắc rất nghiêm túc việc này.
Mặc Tiềm và Sở Vân vừa nghe thấy, trong chớp mắt hai người
liền ngẩn ra, hậu phi? Bệ hạ của bọn họ làm phi? Cả đám bèn rùng mình một cái,
Mặc Chi, Mặc Ngân cố vuốt vuốt đám da gà thi nhau nổi trên tay, không thể tưởng
tượng được, người như bệ hạ bọn họ lại làm phi và còn được thu vào hậu cung nữa.
“Ta nghĩ nên gọi là Hiền phi đi, ừm, phi vị này được đó, để
ta hồi âm lại cho em dâu ta nào.” Độc Cô Hành tự biên tự diễn, vô cùng đắc ý
đưa tay chuẩn bị mài mực viết thư cho Vân Khinh, nhưng trong ánh mắt kia lại ngập
tràn ý cười đùa, trêu chọc.
“Vương gia, cẩn thận bệ hạ trở về sẽ nổi nóng với người đấy.”
Sở Vân mỉm cười, nhìn Độc Cô Hành, không ngăn cản cũng không tán thành, cười
nói.
“Nổi nóng với ta ư? Chuyện ta cần tính sổ với nó cũng không
ít đâu.” Độc Cô Hành vừa nghe thấy vậy đôi mày lập tức nhướng cao, gương mặt
tràn ngập bực tức.
Lúc Độc Cô Tuyệt rời đi, chẳng qua chỉ nhờ Độc Cô Hành giúp
hắn che giấu trong một buổi tối, rồi ngày hôm sau mọi thứ sẽ trở lại bình thường,
thế là Độc Cô Hành liền đứng ra chủ trì giúp hắn một buổi tối, kết quả là vài ngày
sau, Sở Vân trở về nói với y, y phải cố gắng kéo dài thêm mấy tháng nữa vì Độc
Cô Tuyệt đã đi thâu tóm Nam Vực.
Ừ thì niệm tình tất cả cũng vì thê tử của hắn, vả lại việc
này cũng rất có lợi cho nước Tần, nên Độc Cô Hành cũng cố gắng giúp hắn. Ai ngờ
đâu kết quả từ một ngày lại biến thành một năm, y còn chưa nổi giận với nó, mà
giờ nó còn dám ý kiến ý cò gì với y sao, nghĩ vậy Độc Cô Hành lại hừ lạnh một
tiếng thật mạnh.
Trong vòng một năm nay, tất cả việc triều chính ở nước Tần đều
do y chủ trì, Sở Vân ở bên cạnh phụ giúp, Độc Cô Hành vừa bận việc triều chính,
do Tần vừa mới khôi phục nguyên khí sau cuộc chiến và đang lớn mạnh lại rất
nhanh, lại vừa phải nghĩ đủ trăm phương nghìn kế giấu diếm tung tích của Độc Cô
Tuyệt. Sao cho giống như Độc Cô Tuyệt vẫn đang ở Tần quốc xử lý triều chính, chỉ
là không lộ mặt mà thôi. Đầu óc y đã sớm quay cuồng, rốt cuộc là Độc Cô Tuyệt
làm Tần vương hay là y làm Tần vương đây. Quả thực là còn mệt hơn nhiều lúc y tự
mình làm Tần vương.
Mặc Tiềm tựa vào cửa điện thấy vậy, biết Độc Cô Hành tuy rằng
miệng nói là tức giận, nhưng trong lòng lại lo lắng cho bệ hạ bọn họ không biết
bao nhiêu mà kể. Họ vẫn thường xuyên dùng bồ câu đưa thư để giữ liên lạc, tuy rằng
thông thường vẫn không nhận được nhiều thư hồi âm, nhưng cũng có được một vài
tin tức của bệ hạ. Ngày trước, nếu như bọn họ không ra sức ngăn cản, có lẽ sau
khi ăn xong quả Trường Sinh, Độc Cô Hành đã chạy đi tìm bệ hạ bọn họ từ lâu rồi.
“Vương gia, trong thư còn viết gì nữa không?” Mặc Tiềm liền
đổi đề tài câu chuyện. Độc Cô Hành nghe thấy vậy cũng không thèm nhìn Mặc Tiềm,
phất phất tay nói: “Không có gì…”
Còn chưa nói hết câu, y liếc mắt một cái nhìn đến những dòng
chữ cuối thư, Độc Cô Hành lập tức ngừng lại, trừng mắt nhìn bức thư trong tay đến
cả buổi mà vẫn chưa hoàn hồn được.
“Vương gia, có chuyện gì sao?” Sở Vân đứng ở bên cạnh y thấy
vậy liền nhìn về phía bức thư.
“Thai long phượng, bệ hạ đã có con…” Sở Vân lướt mắt nhìn thấy
nội dung trên bức thư, lập tức giật mình, hét to lên.
“A sinh rồi, sinh rồi, là thai long phượng, bệ hạ có người nối
dõi rồi.”
Mặc Ly, Mặc Chi, Mặc Đình vừa nghe đồng loạt bật dậy, tiến đến
gần hai người Độc Cô Hành và Sở Vân, vẻ mặt mừng rỡ như điên. Lần trước nhận được
tin báo rằng Vương hậu bọn họ đã mang thai, lúc đó bọn họ đã tính thử thời gian
khi nào thì sinh, thật không ngờ đã sinh rồi.
Mặc Tiềm đứng tựa vào cửa điện, ngửa mặt lên trời kiêu ngạo
nói: “Bệ hạ có con, điều này nói lên cái gì?” Ngay lập tức khóe miệng của y
cũng không áp chế được nữa liền khẽ nhếch mép cười, Đại Tần của bọn họ đã có thế
hệ tiếp nối.
“Đứa bé mang độc, là kịch độc.”
Trong niềm vui mừng khó tả, Độc Cô Hành đang ngẩn người ra đột
nhiên giật giật khóe miệng, phút chốc trong đáy mắt là những tia sáng biến hóa
không ngừng, bắt đầu từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, rồi lại chuyển
thành tím, chàm, lam, lục, vàng, cam, đỏ, khuôn mặt y có chút méo mó.
Đám người Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Chi, Mặc Đình bước đến bên cạnh
Độc Cô Hành, cũng thấy những chữ đó trong bức thư, phút chốc nét cười đông cứng
lại trên mặt bọn họ, thoạt nhìn gương mặt họ giống như được bôi bôi đắp đắp bằng
bùn nhão.
Đại điện đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, thoạt nhìn rất là kỳ
dị, đến cả Mặc Tiềm đứng tựa vào cửa vốn là kẻ buồn vui giận dữ không hề hiện
lên nét mặt mà giờ cũng phải sửng sốt.
“Ha ha, ha ha, đứa bé mang độc.” Sau giây phút tĩnh lặng ngắn
ngủi, cuối cùng Độc Cô Hành đột nhiên cười ha hả nói: “Thật xứng để tên Độc Cô
Tuyệt kia và Vân Khinh hy sinh thân mình, lại có thể sinh ra cái dạng này. Ha
ha, đứa bé mang độc, để xem về sau còn ai dám trêu chọc hai đứa nó nữa không.”
Trong tiếng cười càn rỡ, Mặc Tiềm, Sở Vân liếc nhìn nhau,
trong mắt hiện một tia kinh ngạc, sau đó khuôn mặt đều hiện lên nét cười tràn
ngập. Một đứa bé như thế sau này ai mà dám chọc vào, nhìn ngươi không vừa mắt,
ta hạ độc chết ngươi, Đại Tần vương xem ra thế hệ sau còn hùng mạnh hơn thế hệ
trước.
“Chú ý kỹ biên giới, ta muốn cử hành nghi thức long trọng
cho hai cháu của ta.” Trong tiếng cười, giọng nói hào phóng của Độc Cô Hành
vang lên, đáp lại là đồng loạt những tiếng thưa vâng.
Chỉ là bọn họ không thể ngờ được, tin tức này là của một
tháng trước, hiện tại đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cũng không
còn cách nào khác, tuy rằng nước Tần và Nam Vực gần nhau, nhưng đi đi về về rất
bất tiện vì không có phương tiện đi lại. Nếu vừa đi vừa về mà thuận lợi thì
nhanh nhất cũng mất nửa năm, còn dọc đường không thuận buồm xuôi gió thì còn
không biết mất bao nhiêu thời gian nữa, cho nên những tin tức khi được mang đến
đây, thật sự đã vô dụng.
Mà dùng bồ câu đưa thư cũng không ổn, bồ câu không quen đường
là một chuyện, một chuyện nữa là khi bay qua dãy núi Thiên Nguyên còn bị diều
hâu, rắn rết hay thứ gì đó ăn mất cũng không chừng.
Bởi vậy hai bên khi muốn truyền tin cho nhau thì thả rất nhiều
bồ câu, đó là còn chưa nói đến chuyện tin tức khi được đưa đến cũng đã qua lâu
lắm rồi. Uổng công đám người Độc Cô Hành ở đây hưng phấn đợi chờ, trong khi ở
bên kia Độc Cô Tuyệt đằng đằng sát khí tiến đến biên giới nước Hàn.
Nước Hàn cũng không gần Nam Vực, nhưng đi đường thủy thì rất
nhanh. Một con sóng mãnh liệt ập tới bọt tung trắng xóa đã đẩy con thuyền đi xa
cả trăm trượng, cho nên lộ trình cả nghìn dặm kia, nếu đi đường bộ thì không biết
bao lâu mới tới, nhưng đi trên sông Cửu Khúc Long thì chỉ mấy ngày thuyền rồng
đã cập bến tại một vùng ngoại ô gần Viễn thành – kinh đô nước Hàn.
Mặt phải của nước Hàn giáp với rừng núi sông nước, vốn tưởng
rằng đã là cùng đường kín lối, không ai nghĩ rằng nơi này lại thông với Nam Vực.
Mặt trước là nước Yến, phía sau bên phải lại kề cận nước Tề. Một nước Hàn nho
nhỏ với diện tích chưa tới ngàn dặm lại cùng lúc giáp với cả hai nước lớn là Tần
– Tề, thì càng hiển hiện ra một vị trí nhỏ nhoi.
Viễn thành kinh đô nước Hàn không khoác lên mình vẻ cổ kính
trang nghiêm như kinh đô nước Tần, cũng không mang theo khí thế to lớn giống nước
Tề. Nước Hàn lại nhỏ bé, lung linh, tinh xảo, tựa như một con chim yến, đẹp đẽ,
đơn giản, thanh tao. Tuy không thể tranh sự rực rỡ sáng lạn với phượng hoàng,
và cũng không thể phân cao thấp với khổng tước, nhưng lại mang trên mình nét đẹp
và sự đặc sắc riêng của nó.
Lúc này ở Viễn thành, là một khung cảnh náo nhiệt, rộn rã,
người đến người đi chen chúc nhau chẳng còn một chỗ đặt chân, dường như tất dân
chúng nước Hàn đều tập trung hết tại Viễn thành, đám đông chật như nêm cối.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh mang theo một nhóm người cũng
không đông lắm, chỉ có hai trăm thiết kỵ. Mà lúc này, hai người đang đi trên
ngã tư đường ở Viễn thành, dù bọn họ bản lĩnh đầy mình, cũng hoàn toàn không thể
chen ra khỏi đám đông này, muốn đi cũng không được, muốn ngừng cũng không xong,
chỉ có thể bị động di chuyển theo những người ở phía trước và phía sau họ.
“Chuyện gì thế này?” Độc Cô Tuyệt một tay ôm cả Vân Khinh và
con gái vào ngực, nhíu mày nhìn tình hình trước mắt, phải làm như thế nào bây
giờ? Vừa rồi vào thành đã rất gian nan. Cặn vặn, tra xét đủ điều, nếu bọn họ
không sớm ngụy trang tốt thì căn bản không vào được, Viễn thành sao lại biến
thành thế này?
“Ầm!” Một trận la hét ồn ào, náo nhiệt vang lên khiến màng
nhĩ Vân Khinh bị chấn động lùng bùng, cô vừa đưa tay xoa xoa tai vừa bịt kín lỗ
tai của con gái đang nằm trong lòng.
Người đông tấp nập, liếc mắt một cái chỉ thấy đông nghìn nghịt
người, binh lính dàn hàng hai bên con đường rộng lớn chỉ chừa lại một lối đi ở
giữa.
Dân chúng xung quanh cực kỳ hưng phấn, xì xào bàn tán, âm
thanh tập trung lại một chỗ, làm cho cô không nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa. Cô chưa
bao giờ trải qua việc chen chúc trong đám đông với khung cảnh náo nhiệt như vậy.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, Kỳ lân hiến thụy (*) của Lực Vương phủ
đã đến.” Một tiếng thét chói tai vang lên, dân chúng chung quanh Vân Khinh
trong chớp mắt đồng loạt ào tới hướng tầm nhìn về phía cuối con đường bên trái.
* Kỳ lân mang đến điềm lành.
Độc Cô Tuyệt thấy căn bản không có cách nào rời khỏi, nên vừa
bảo vệ Vân Khinh vừa nhìn sang bên cạnh xem là thứ gì?
Một con kỳ lân to cỡ năm sáu người uy phong lẫm liệt hiện ra
ở cuối đường, chỉ thấy toàn thân nó bao phủ một tầng sáng màu lửa đỏ, vờn quanh
thân là những đám mây màu trắng, mỗi khi bước một bước lại có tiếng ầm ầm vang
lên, giống như từng bước chân của nó đang giẫm nát mặt đất.
Đi đến gần, Độc Cô Tuyệt mới nhìn thấy, cái thứ ánh sáng màu
lửa đỏ bao phủ quanh thân kỳ lân là được tạo thành từ ngọc lưu ly đỏ, trên bề mặt
ngọc lưu ly lại được khảm những chiếc vảy mỏng manh. Lớp vảy tỏa ánh sáng chói
mắt dưới ánh mặt trời là được chế tác từ vàng ròng. Mắt mũi nó được khảm những
viên đá quý, nhẵn bóng lấp lánh, trông rất sống động.
Những đám mây trắng vờn quanh thân con kỳ lân chính là do những
viên đá to trắng từng hạt từng hạt kết lại thành thành sợi tỏa ánh sáng bàng bạc,
chúng vờn quanh trên người con kỳ lân giống như những áng mây trên trời bay xuống
trần gian, thiêng liêng không thể xâm phạm.
Con kỳ lân này lớn gấp mấy lần một con trâu, đập vào mắt là sự chế tác tinh xảo tỉ mỉ,
ngay cả bộ lông trên mình cũng được chải thẳng từng sợi từng sợi một, lúc đi đứng
tứ chi có thể gập lại một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Độc Cô Tuyệt nhìn lướt qua thì thấy dưới chân con kỳ lân là
mấy chục người, chính những người này đã chống đỡ và điều khiển kỳ lân đi lại,
hèn gì lại phát ra âm thanh lớn như vậy.
“Trời ơi, đẹp quá.”
“Đẹp thật, đẹp thật.”
“Nhìn kìa, đi theo phía sau là Long Đằng Thịnh Thế (*) của
Thanh Vương phủ.”
*Long đằng thịnh thế: đây là một màn múa rồng, thể hiện một
con rồng đang bay lượn để chào mừng thời đại thái bình thiên hạ thịnh thế.
Theo sát sau con kỳ lân kia một con rồng lớn màu vàng, toàn
thân nó phải dài khoảng mười trượng, trên cái đầu thật lớn đang ngửa lên trời
là hai con mắt bằng ngọc phỉ thúy màu đỏ sáng rực làm người ta không thể nhìn gần.
Toàn bộ những chiếc vảy trên thân nó được làm bằng vàng, từng
mảnh từng mảnh vàng một được khảm lên trên. Trước không cần nói thứ gì khác chỉ
cần so về sự tỉ mỉ trong chế tác thì con rồng này chỉ có hơn chứ không hề thua
kém con kỳ lân đi trước.
Những chiếc vảy màu vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời,
lóe ra những tia vàng kim, rực rỡ hết sức.
Mà trên mỗi chiếc vảy màu vàng còn được khảm một viên trân
châu màu trắng thật tinh tế, hàng vạn chiếc vảy xếp lớp nối nhau trải khắp thân
rồng kéo dài đến mười trượng. Bên dưới người nó là mấy trăm võ sĩ đang điều khiển,
thân thể nó tỏa ra ánh hào quang trắng bạc nhàn nhạt thật sự sống động.
Con rồng vàng thong thả uốn lượn bay qua tiến về phía trước,
ở sau cách đó không xa một tia sáng màu xanh lam chợt lóe lên, lại thêm bóng
dáng một bảo vật nữa di chuyển đến ngã tư đường.
“Kia nữa kìa, là Huyền Vũ kim tôn của Lý quận vương phủ đến.”
“Hôm nay mắt ta lòa hết cả rồi, cả đời này cũng chưa từng được
thấy mấy thứ này. Ta, ta…” Một ông lão lớn tuổi chen chúc trong đám đông sát
bên cạnh Vân Khinh kích động đến độ muốn khóc rống lên.
“Ai mà không thế, nếu không phải hôm nay là ngày quốc gia phồn
vinh, thiên hạ thái bình thì ai trong chúng ta có thể thấy được những bảo vật
quý giá đến vậy.” Ở bên cạnh một nam tử trẻ tuổi không hề quay đầu lại rống lớn.
“Cũng phải, cũng phải. A, các ngươi mau xem đằng sau có phải
là Bạch Hổ trấn sơn hà của Trưởng công chúa đang đến…”
Vân Khinh giương mắt nhìn thấy từ xa xa một con hổ lớn toàn
thân bằng bạch ngọc được đặt trong một chiếc xe hoa lệ, lọc cọc lóc cóc bước tiến
lại đây.
Nhưng cô chưa kịp thấy rõ đã bị dòng người ở phía sau vì muốn
quan sát kỹ hơn cố sức chen lên phía trước. Ngay cả Độc Cô Tuyệt bản lĩnh đầy
mình như vậy mà cũng bị đẩy về lên trước từng bước một, khiến Vân Khinh ở trong
lòng hắn cũng bị đẩy lên theo.
Tiết trời thu, vốn đã có chút lạnh lẽo nhưng không nghĩ rằng
tại một nơi chật chội thế này thì nhiệt độ còn nóng hơn ngày hè bội phần.
“Lui ra sau, lui ra sau, ai dám lộn xộn giết ngay tại chỗ.”
Binh lính hộ vệ ở hai bên ngã tư đường, cầm lấy trường mâu chỉa về phía đám
đông dân chúng đang chen lấn hét lớn.
Đám đông đang chen lấn ở phía sau lập tức dừng lại, những
người phía trước thấy vậy lập tức lui về sau, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt cũng
đành thuận thế lui xuống theo.
Chưa bao giờ trải qua tình cảnh người chen kẻ lấn như vậy,
khuôn mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét, tuy rằng bên ngoài đã được hóa trang.
“A, Hòa Phong vương phủ.”
“Đằng trước kìa, mau xem, mau xem, Y Thân Vương phủ.” từng
tiếng từng tiếng hô hưng phấn hóa thành tiếng gào phấn khích, làm cho nơi này ngoại
trừ tiếng hô hào ầm ĩ ra thì cái gì cũng không nghe nỗi.
Vân Khinh xoa xoa lỗ tai rồi đưa tay kéo ông lão đang đứng
bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, lớn tiếng nói: “Ông ơi, cho con hỏi nơi
này có chuyện gì mà lại náo nhiệt như vậy?” Ông lão kia cũng không quay đầu lại,
hoàn toàn không để ý tới Vân Khinh.
“Ông ơi!” Vân Khinh thấy vậy bèn tiến đến bên tai ông lão, lớn
giọng kêu lên.
“Làm cái gì vậy, ngươi gào gì chứ?” Ông lão bị Vân Khinh làm
giật mình, mang vẻ mặt phẫn nộ và mất kiên nhẫn quay đầu lại, vốn tính lớn tiếng
khiển trách Vân Khinh, kết quả là đôi mắt già mờ ảo nhìn thấy dung mạo thanh tú
của Vân Khinh, ông lão lập tức đổi giọng nhỏ nhẹ nói: “Cô nương hỏi cái gì?”
Bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy, sắc mặt càng thêm nặng trịch,
Vân Khinh của hắn dù có hóa trang thế nào thì dung mạo cũng là bậc nhất.
Vân Khinh thấy vậy nở nụ cười xin lỗi, nắm lấy tay Độc Cô
Tuyệt đang ôm ngang hông cô, lặp lại câu hỏi với ông lão một lần nữa.
“Cô nương là người ngoài nên không biết cũng phải, hôm nay
cô nương đến thật đúng lúc. Ba ngày sau bệ hạ của chúng ta sẽ chính thức sắc lập
thái tử điện hạ, hôm nay thái tử tương lai dạo phố tuần tra, bách quan chúc mừng,
đây chính là cơ hội trăm năm khó gặp. Hoàn cảnh trọng đại thế này là do chính bệ
hạ chúng ta ân chuẩn, thế mới biết bệ hạ chúng ta yêu thương thái tử điện hạ
tương lai đến mức nào, cô nương thật may mắn đó.”
Ông lão đứng gần cô giống như tìm được người để lão có thể bộc
lộ hết tầm nhìn rộng lớn và sự hiểu biết sâu sắc của mình, ông ta bắt đầu phấn
khích nói một lèo với Vân Khinh.
Cũng không đợi ông lão nói xong, Vân Khinh nhíu mày ngẩng đầu
liếc nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, Hàn vương sắc lập Thái tử ư? Sao có thể chứ?
Mọi người đều biết, Hàn vương yêu Tuyết Vương phi cho nên
ngôi vị Hàn Thái tử tương lai chắc chắn thuộc về một người duy nhất là hoàng tử
Thượng Quan Kính của nước Hàn.
Việc này chỉ cần nhìn lúc sáu nước xuất binh phạt Tần, Thượng
Quan Kính và Thượng tướng quân Đinh Phi Tình lãnh binh xuất chiến là có thể thấy
được chút ít.
Vân Khinh bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Thượng Quan Kính
chính là lúc Thượng Quan Kính bị đuổi giết, cũng bởi vì là có người ghen ghét đến
đỏ cả mắt với Thượng Quan Kính. Nếu không phải do vương vị của mình bị uy hiếp
thì ai lại đi quan tâm đến một đứa bé như vậy.
Nhưng bây giờ Hàn vương muốn lập Thái tử, mà Thượng Quan
Kính và Tuyết Cơ đều không có ở đây, việc này là sao.
“Cũng rất đúng lúc, cô nương may mắn quá, còn có thể nhìn thấy
Bệ hạ của chúng ta cùng dạo phố với Thái tử điện hạ tương lai. Cô nương vinh hạnh
lắm mới gặp được người, cả đời chúng ta sinh sống tại Viễn thành mà cũng chưa từng
được gặp Bệ hạ, thế mà cô nương từ xa vừa đến lại có thể gặp được Hàn vương dạo
phố cùng Thái tử điện hạ.” Vừa nghe những lời này Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đưa
mắt nhìn nhau.
Quân vương của một quốc gia cho dù có yêu thương Thái tử
tương lai đến mức nào thì cũng không thể đi dạo phố cùng Thái tử. Việc này chẳng
phải là đem địa vị Thái tử Hàn quốc tương lai nâng lên tới mức không gì sánh kịp
hay sao, Hàn vương đang làm gì vậy.
“Mau mau, Bệ hạ và Thái tử điện hạ tới, mau nhìn, mau nhìn.”
Hai người đang nhíu mày suy nghĩ thì từ xa xa một tiếng hô cực kỳ hưng phấn
nhanh chóng truyền lại đây, giống như kia từng đợt sóng ào ào ùa đến.
Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt đồng thời quay đầu nhìn lại, trên
đỉnh xa giá lấp lánh ánh vàng. Chiếc xe ngựa từ xa xa chạy đến gần, một tấm màn
mỏng tối màu bao quanh xa giá, để lộ ra nửa khuôn mặt của Hàn vương ở bên
trong.
Mà bên cạnh Hàn vương, một nam tử khoảng hai mươi tuổi, cưỡi
một con ngựa trắng cao to mặc trang phục màu tím, nét mặt mang theo nụ cười
sáng lạn, không ngừng gật gật đầu với đám dân chúng tung hô ầm ĩ, la hét chói
tai xung quanh.
Tám con ngựa kéo xa giá chạy đến rất nhanh, dân chúng chung
quanh hoang mang rối loạn muốn cúi xuống hành lễ với Hàn vương và Thái tử Hàn
quốc tương lai. Nhưng đông người chen lấn như vậy thì còn chỗ nào để cúi người
xuống nữa, nên nơi này phút chốc trở nên lộn xộn, hỗn loạn, lễ thì chưa kịp
làm, mà người lại ngã vào nhau, tức thì trở thành một đám hỗn loạn.
Trong tình hình lộn xộn đó, Độc Cô Tuyệt đưa mắt nhìn Hàn
vương vẻ mặt không chút thay đổi ngồi trong xa giá kia, một việc vui như thế
nhưng sao ông ta lại không có một chút biểu cảm gì.
Một cơn gió thu thổi tới, xa giá nhanh chóng lướt qua, tấm
màn che bị thổi bay lên nhè nhẹ để lộ ra một góc y phục của Hàn vương bên trong
xa giá. Một luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, tia sáng trắng bạc lóe ra qua
tấm màn che bay lên, vừa nhìn thấy Vân Khinh chợt rùng mình.
Tấm màn nhanh chóng hạ xuống một lần nữa che kín tất cả mọi
thứ ở bên trong xa giá. Tám con ngựa lại phi nhanh như bay trong tiếng bước
chân lộc cộc lộp cộp dồn dập, xa giá đã chạy xa, nhưng tất cả mọi thứ lúc nãy
chỉ lóe lên trong một cái chớp mắt mà thôi.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt, đôi mày Vân Khinh
khẽ nhíu lại, nếu vừa rồi cô không nhìn lầm, thì Hàn vương đang bị người khác
kèm ở hai bên, và thứ ánh sáng màu trắng bạc lóe lên kia, chính là ánh kiếm.