Ads
Edit : Ong MD
Beta : Như Bình
Lại một năm gió thu thổi tới, phía chân trời mây cuộn mây
trôi, trời xanh vạn dặm, sắc xanh thăm thẳm như đại dương mênh mông. Khắp thôn
xóm những quả cam vàng óng ánh kết trái, mùi hương thoang thoảng thanh khiết
lan tỏa ra xa, thấm vào từng tấc ruột gan. Những đóa hoa cúc vàng, cúc tím, hồng
nhạt lay động trong trời đất ngập tràn sức sống, là thời tiết vụ mùa chín rũ,
tiết trời của người người đoàn tụ. Mùa thu năm nay là mùa thu đầu tiên sau khi
Tần thống nhất, là mùa thu đoàn viên thứ nhất.
Tại điện Phượng Tường trong Tần hoàng cung.
* Vì Tần vương đã xưng đế, nên vương cung chuyển thành hoàng
cung.
Lúc này trong điện Phượng Tường là khung cảnh vui mừng cực kỳ
náo nhiệt, trên cái bàn dài đặt chính giữa cung điện là các đủ các loại đồ vật
với mọi kiểu dáng. Có đao kiếm, có văn phòng tứ bảo (*), có vàng bạc phơi bày sắc
óng ánh, có những loại châu báu vô cùng quý giá, có ấn tướng quân, ấn Tể tướng,
túi phấn hồng, kim chỉ, đồ nghề thợ mộc, lưới đánh cá, thậm chí cả bát xin cơm
của ăn mày cũng đặt trong đống đồ này, vô cùng đầy đủ. Chỉ cần trong thiên hạ
có thứ gì tượng trưng, thì giờ đây nó sẽ nằm ngay ngắn trên chiếc bàn to lớn
đó.
* Văn phòng tứ bảo: Văn phòng tứ bảo gồm “bút, nghiên, giấy,
mực” là bốn vật quý của chốn làm văn, trung gian chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa
và nghệ thuật. Nó dùng chung cho tất cả những ai làm việc có liên quan đến chữ
viết, hình vẽ, xưa từ vua chúa, quan lại, văn nhân, nhà giáo, thầy thuốc,…đều
phải sử dụng và đặc biệt gắn bó mật thiết với các nhà thư hoạ.
Độc Cô Tuyệt mỗi tay ôm một đứa, con lớn là Độc Cô Dạ, con
nuôi là Độc Cô Vũ, mặt mũi đen sì sì nhìn thoáng qua đống đồ rực rỡ muôn màu
trước mắt. Hắn ngẩng phắt đầu hung dữ trừng mắt nhìn những người đang đứng hoặc
đang ngồi rải rác khắp bốn phía đại điện, không chút kiêng nể, chính là đám người
Thánh Thiên Vực, Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình, Độc Cô Hành, cung Nhất vân vân
và mây mây…
Vân Khinh ôm con gái nhỏ là Độc Cô Lăng bước theo sau Độc Cô
Tuyệt, đưa mắt thấy cái bàn lớn vô cùng phô trương kia, hơi sửng sốt rồi bật cười,
ôm con gái vừa đầy tuổi lắc đầu cười cười.
Hôm nay hai đứa bé vừa tròn một tuổi, trong cảnh đất nước
hoang tàn cần chỉnh đốn, tuy vướng vào đống chính sự bận rộn nhưng Độc Cô Tuyệt
vẫn nhất quyết tổ chức lễ trảo chu (*) cho hai đứa. Hắn còn nói tiệc rượu đầy
tháng lần trước tổ chức nhỏ quá, hôm nay nhất định phải bù lại.
* Lễ trảo chu: Đây là tập tục bắt nguồn từ Trung Quốc, khi đứa
trẻ vừa được một tuổi sẽ đặt nhiều đồ vật tượng trưng cho các ngành nghề, để
cho đứa trẻ lựa chọn. Dựa vào những gì đứa trẻ chọn sẽ đoán định phần nào tương
lai.
Đúng lúc đó Thánh Thiên Vực và Phi Lâm ở trong Tần hoàng
cung đang chán phát sợ muốn rời đi, hai người nghe tin lập tức xung phong nhận
việc tập hợp những vật dụng chuẩn bị cho lễ trảo chu này.
Tuy rằng biết rõ hai người mà liên kết chắc chắc sẽ bày ra rất
nhiều trò tai quái, nhưng lúc này cạnh Độc Cô Tuyệt thật không còn một ai rảnh
rỗi cả, mọi người đều vội vã lo việc bình định thiên hạ, bởi vậy cũng đành ném
việc này cho hai người bọn họ.
Hôm nay nhìn tới, quả nhiên phong phú, phong phú đến độ nhiều
đồ vật vốn không thể có trong lễ trảo chu của hoàng tử nay cũng đã xuất hiện,
thậm chí còn có cả bát xin cơm. Vân Khinh nhìn tới đây cũng có thể tưởng tượng
được sắc mặt Độc Cô Tuyệt đi đằng trước đen cỡ nào rồi.
Thánh Thiên Vực nghiêng nghiêng dựa vào chiếc bàn dài, trưng
ra bộ mặt ta đây kiếm tìm vất vả công cao nghìn trùng, y lớn giọng: “Thật mệt
chết ta, bao nhiêu năm qua chưa từng làm những việc thế này. Hôm nay vì nể mặt
vị hôn thê của ta cho ngươi thể diện lớn, không cần khách sáo, cũng khỏi phải cảm
ơn.” Dứt lời, rất phong độ phất phất tay với Độc Cô Tuyệt mặt đang đen xì xì.
Đinh Phi Tình ngồi ngay bên cạnh sắp bật cười thành tiếng.
Phi Lâm tựa lên trên ghế gật gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị
nói: “Làm chút chuyện cho đồ tế, không cần báo đáp đâu, con người ta luôn rất rộng
lượng mà.”
Mộ Ải tựa người trên cột trong đại điện nét mặt tươi cười tiếp
lời Phi Lâm: “Đúng vậy, chúng ta đều rất hào phóng.” Dứt lời duỗi cái thắt lưng
lười biếng: “Muốn tập hợp tất cả đồ vật trong thiên hạ, thật sự là chuyện gian
nan, khổ sở, lần tới nhất định phải lấy thù lao, không thể làm công không được.”
“Đúng, chẳng thể làm không công được, làm không công thì
không còn là thương nhân nữa.” Đinh Phi Tình tới lúc này không thể nhẫn nhịn
thêm nữa, phì một tiếng bật cười to, nhìn ba kẻ đang đang giả vờ giả vịt trong
đại điện lên tiếng trêu chọc.
“Đúng rồi, chính là ý này.” Mộ Ải vỗ tay, hoàn toàn đồng ý
đáp. Vừa dứt lời, Thượng Quan Lăng Thiên và Tuyết Cơ đang ngồi bên nhất thời cười
ha ha. Ba tên này, rõ ràng đang cố tình trêu chọc Độc Cô Tuyệt. Thế mà họ cũng
nghĩ ra được, đến cả bát xin cơm của ăn mày cũng đem tới, toàn bộ thiên hạ này
đều là của dòng họ Độc Cô, cho dù có khó khăn cũng sẽ không nghèo túng đến độ
đi làm ăn xin, thật là đám người coi trời bằng vung mà.
Độc Cô Hành đưa tay cầm tấm lưới đánh cá với vẻ cười rối rắm
nói: “Quả thật là vẫn chưa làm tới cùng, xem ra vẫn còn nương tay.”
“Biết là tốt rồi.” Thánh Thiên Vực và Phi Lâm đồng loạt cất
tiếng, đưa mắt nhìn nhau cùng cười lớn.
“Này, tiểu sư muội, muội phu mau thả mấy đứa bé lên bàn, qua
mất giờ lành không tốt đâu.” Nụ cười của Tiểu Hữu hệt như Phật Di Lặc, nghiêng
khuôn mặt không chút tức giận nhìn Độc Cô Tuyệt sắc mặt đang xanh mét, vẫn nhất
quyết không thả Độc Cô Dạ lên dãy bàn dài kia.
“Đúng rồi, đúng rồi, mau thả bọn trẻ xuống đi, để chúng chọn
đồ vật đoán tương lai đi, chẳng phải lễ trảo chu là để bọn trẻ tự chọn đồ vật
đoán tương lai hay sao? Chúng ta đã thu gom hết tất cả đồ vật trong thiên hạ,
là muốn cho ba đứa nhỏ một thế giới trọn vẹn, không thể quá câu nệ tiểu tiết, tục
ngữ nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên, muốn nhìn xa phải
mở rộng tầm mắt.” Nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, Cung Ngũ bồi thêm một câu.
Ngay lập tức đổi được một trận cười vang dội, ngay cả đám
người Sở Vân, Mặc Tiền đứng trong điện, gương mặt cũng cứng ngắc, nụ cười méo
mó trên mặt. Độc Cô Tuyệt sắc mặt tối đen, càng ôm chặt Độc Cô Dạ và Độc Cô Vũ
nhất định không buông, hung tợn nói: “Con ta chẳng thèm gì cái vị Trạng
Nguyên.”
“Nhanh, nhanh đi, ngươi không thèm, nhưng chúng thèm là được.”
Tiểu Tả bước vài bước xông tới, to gan cướp lấy Độc Cô Dạ trong lòng Độc Cô Tuyệt.
Thượng Quan Kính đứng một bên vẫn chưa từng lên tiếng, giờ cũng cười gian tà
nhào qua cướp lấy Độc Cô Vũ trong tay Độc Cô Tuyệt, hai cậu ôm hai đứa trẻ ngay
lập tức thả chúng lên bàn.
Vân Khinh đứng bên cạnh cười khẽ, dứt khoát đặt Độc Cô Lăng
đang ôm lên bàn. Dù bọn trẻ có lựa chọn con đường nào cô cũng không can thiệp,
chỉ cần chúng thích là được.
“Tiểu sư muội cũng thả xuống rồi, ngươi mau buông tay đi.” Vừa
cướp được Độc Cô Dạ trong tay Độc Cô Tuyệt, Tiểu Tả vô cùng đắc ý đặt Độc Cô Dạ
lên bàn. Độc Cô Dạ bị cướp lấy mang qua, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng
trước mặt, cậu bé thật sự không sợ hãi mà ngược lại còn cười khanh khách, bắt đầu
bò trên bàn.
Độc Cô Tuyệt tức đến méo mũi, cắn chặt răng nghe răng rắc,
giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng tới cướp bọn trẻ về. Vân Khinh bèn
cười khẽ quay đầu nắm tay Độc Cô Tuyệt, nụ cười dịu dàng như những loài cây
vươn mình đón gió xuân. Độc Cô Tuyệt nắm tay Vân Khinh, trừng mắt nhìn đám người
Thánh Thiên Vực hừ lớn một tiếng, tỏ rõ bất mãn trong lòng hắn.
Mà lúc này, đám người Thánh Thiên Vực căn bản không thèm để
ý sự bất mãn của Độc Cô Tuyệt, đồng loạt đứng vây quanh cái bàn, nhìn ba đứa bé
con.
“Đại bảo bối, chọn cái này nè.” Đinh Phi Tình có ý tốt đưa
cái ấn nắm giữ binh mã thiên hạ cho Độc Cô Dạ, bé đặt mông ngồi xuống bên cô,
có được mã ấn nắm trọn thiên hạ.
Độc Cô Tuyệt vừa nhìn lập tức khuôn mặt vốn đang quét lớp
sơn đen lập tức cười như hoa nở, Đinh Phi Tình đưa cho Độc Cô Dạ thứ biểu tượng
cho quyền lực đế vương. Tốt, tốt lắm, vẫn là người trong nhà tốt hơn đám Thánh
Thiên Vực kia.
“Phi Tình, nàng bậy quá.” Thánh Thiên Vực tựa người cạnh bên
Đinh Phi Tình cười cười nhìn cô.
Đinh Phi Tình nhướng mày, cười như không cười nhìn Thành
Thiên Vực cũng không nói gì. Độc Cô Dạ xoay xoay cái ấn thao túng binh mã thiên
hạ trong tay một lát, rồi bàn tay nhỏ bé quẳng phắt, cái ấn binh mã thiên hạ bị
ném ra ngoài, sau đó bé xoay người bò tới chỗ đồ vật khác.
“Ha ha.” Đinh Phi Tình há hốc miệng cười lớn, sắc mặt Độc Cô
Tuyệt càng đen hơn, những người bên cạnh không chút khách khí bật tiếng cười ồn
ã khắp điện.
“Bé cưng, đến đây, chọn cái này nè.” Sở Vân đưa cái ấn tể tướng
cho Độc Cô Vũ.
“Tiểu Lăng nhi, đến đây, cái này hay nè.” Tiểu Tả đưa tới một
bông hoa bằng phỉ thúy.
“Cái này mới tốt nè.” Cung Tam chìa lưỡi cày nông dân tới.
“Cái này…”
“Cái này…”
Trong nhất thời, một đám người đứng vây quanh cái bàn chứa đầy
đồ kia, lập tức mỗi người vươn tay đưa ra một món, đem đủ thứ đồ vật quái đản
lên. Độc Cô Tuyệt nhìn đồ vật trên mỗi cánh tay mặt mày tái mét.
Trong đó có trường kiếm của thích khách, có bàn tính của
thương nhân, có lưới đánh cá của ngư dân, có dụng cụ của thợ mộc, có con thoi của
thợ dệt, có dụng cụ đong rượu. Mụ nội nó, tên Cung Bát còn mang theo vẻ mặt vô
cùng nghiêm trang đưa một tấm thẻ nhỏ tên là ‘lầu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ’. Mẹ
nó, bảng hiệu kỹ viện cũng đưa vào lễ trảo chu, chẳng lẽ muốn con hắn sau này mở
một cái kỹ viện đệ nhất thiên hạ hay sao.
Độc Cô Tuyệt nhìn những thứ đó, gân xanh nổi đầy trên mặt,
toàn thân sắp bùng nổ.
Vân Khinh đứng bên nhìn cảnh này, vừa tức giận lại vừa buồn
cười, đành đưa hai tay ôm chặt Độc Cô Tuyệt sắp xông lên giết người, không ngừng
bảo Độc Cô Tuyệt bình tĩnh, bình tĩnh.
Từng cánh tay dài đưa ra trước mặt Độc Cô Dạ, Độc Cô Vũ, Độc
Cô Lăng nhìn đám người trước mặt ai nấy cũng khoe khoang những thứ trong tay,
cái này tốt ra sao, hay thế nào, nổ to đến mức cái cày nông phu còn cao quý hơn
cả ngôi vị hoàng đế.
Một trong ba nhóc đang bò khắp bàn, dường như nhìn thấy thứ
gì rất thú vị liền dừng lại sờ sờ, đưa mắt nhìn qua. Độc Cô Lăng đang ôm tấm biển
nho nhỏ đề dòng chữ ‘lầu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ’, gương mặt đám người Độc Cô
Tuyệt, Sở Vân, Mặc Ly ai nấy đều co rút.
Còn đám Thánh Thiên Vực, Phi Lâm, Mộ Ải, Độc Cô Hành tên nào
tên nấy cười ngả nghiêng không dừng lại được.
Nhìn Độc Cô Dạ trong tay đang cầm tứ thư, Mặc Chi, Mặc Tiềm,
Mặc Đình, cảm thấy trong lòng thoải mái một chút. Nhưng ngược lại Tiểu Tả, Tiểu
Hữu, và đám cao thủ Cửu cung không hài lòng cứ lắc đầu mãi.
Trong nhất thời những người đứng vây quanh bàn chia làm hai
phe, trái tim mỗi người đều theo từng cử động của ba đứa trẻ mà treo lên rồi hạ
xuống, tiếp tục hạ xuống rồi lại treo lên, còn làm người ta sốt ruột hơn cả
đánh giặc trên chiến trường.
“Thấy chưa, vẫn là thứ ta chọn khiến tiểu Lăng nhi thích nhất.”
Mộ Ải nở nụ cười sáng lạn, híp mắt cười đến độ chẳng còn thấy tổ quốc đâu.
Vân Khinh quay đầu thấy trong tay Độc Cô Lăng đang ôm thứ gì
đó, đó là một khối bạch ngọc nho nhỏ, trên đó khắc hai chữ rất rõ ràng, ‘đậu hủ’,
trong nháy mắt khiến cô chẳng biết nên khóc hay cười.
Những nghề gian khổ nhất trong thiên hạ là đưa đò, thợ rèn,
bán đậu hủ. Mộ Ải lại đem thứ này nhét vào tay Độc Cô Lăng, nhưng khổ nỗi Độc
Cô Lăng có vẻ rất thích mới chết chứ, bé lập tức đặt mông ngồi xuống cười tủm tỉm
nghịch mảnh ngọc.
“Đồ ta chọn Tiểu Vũ cũng rất thích đó thôi.” Phi Lâm chống
hai tay lên bàn, khuôn mặt cười cười nhìn Độc Cô Vũ trước mặt đang đùa chơi thứ
cầm trong tay.
Nhìn qua món đồ Độc Cô Vũ đang nghịch ngợm xoay xoay nó trên
bốn ngón tay, là một cái búa nhỏ bằng đồng trên có khắc hai chữ, ‘thợ rèn’, vừa
nhỏ nhắn vừa đáng yêu, nhìn rất đẹp.
Sắc xanh trên mặt Độc Cô Tuyệt đã biến thành màu đen, hai
tên Mộ Ải và Phi Lâm là cá mè một lứa, dám để con gái hắn bán đậu hủ còn con
trai hắn làm thợ rèn.
“Ha ha.”
Nhưng mặt của hắn còn chưa kịp đen hết, Thánh Thiên Vực đứng
bên kia đột nhiên cười to thành tiếng. Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh theo tiếng cười
nhìn lại, thấy đứa con lớn nhất của mình, Độc Cô Dạ đang cầm bát xin cơm mà
Thánh Thiên Vực đưa cho bé, mà rõ ràng Độc Cô Dạ cực kỳ hứng thú với thứ này.
Cười hì hì dường như rất thích thú thứ rách nát đó, bé chớp chớp đôi mắt to
tròn, trong veo như hai viên bi, nở nụ cười sáng lạn.
Còn khuôn mặt Độc Cô Tuyệt đã hoàn toàn đen thui, còn đen
hơn cả đít nồi.
“Bệ hạ…”
Đám người Sở Vân, Mặc Tiềm không nói nên lời, nhưng cũng chẳng
biết làm sao, chỉ cười khổ nhìn Độc Cô Tuyệt. Ba tiểu tổ tông chẳng có mắt thẩm
mỹ, lại không thèm để ý tới những thứ bọn họ đưa lên. Ba đứa đều chọn những thứ
kỳ dị quái đản bọn Thánh Thiên Vực đưa tới.
Giờ thì hay rồi, Hoàng đế tương lai của Đại Tần quốc lại chọn
cái bát xin cơm trong lễ trảo chu, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng biết
người ta sẽ cười đến rụng bao nhiêu răng.
“Ha ha…”
Khi thấy rõ thứ Độc Cô Dạ cầm trong tay là gì, toàn bộ đại
điện lập tức ngập trong tiếng cười bão táp chấn động đất trời của đám cao thủ Cửu
cung, phút chốc cả đám cười ngặt nghẽo sắp đứt hơi.
Thượng Quan Lăng Thiên, Tuyết Cơ, Độc Cô Hành, Đinh Phi Tình
đứng bên không nói gì chỉ biết lắc đầu cười to.
Chẳng muốn tốn hơi thừa lời, mà muốn giết người, Độc Cô Tuyệt
muốn giết người. Mặc kệ Vân Khinh đang ôm mình, Độc Cô Tuyệt dứt khoát vòng tay
ôm trọn Vân Khinh, toàn thân tỏa sát khí bừng bừng bước đến chỗ ba nhóc con
đang ngồi chính giữa cái bàn kia, chúng dám cầm mấy thứ này, tạo phản mà.
Đám Thánh Thiên Vực đứng bên cạnh lại cười càng thêm thích
chí.
Đúng lúc này, trong tiếng cười điên cuồng, Độc Cô Dạ, Độc Cô
Vũ, Độc Cô Lăng, đột nhiên như đã bàn bạc kỹ, cực kỳ ăn ý ngoảnh đầu lại, đồng
loạt đưa những thứ trong tay cho Thánh Thiên Vực, Phi Lâm, Mộ Ải, bi bô nói: “Tặng,
tặng…”
Trầm mặc, trong nháy mắt không gian chỉ còn lại sự trầm mặc.
Nụ cười trên mặt Thánh Thiên Vực trở nên rối bời, chẳng biết nên khóc hay nên
cười, nhìn cái bát xin cơm Độc Cô Dạ đưa cho y, mặt nhăn thành một đống.
Bên kia, nụ cười đắc chí của Phi Lâm và Mộ Ải cứng ngắc trên
mặt, trong nháy mắt khuôn mặt nghẹn lại méo mó hết lại, thoạt nhìn hết sức buồn
cười.
“Ha ha đây mới là con trai, con gái ngoan của ta.” Một tiếng
cười lớn cực kỳ càn rỡ vang lên phá tan sự tĩnh lặng, Độc Cô Tuyệt mặt mày đang
đen thui như đít nồi trong nháy mắt bỗng sáng chói, rực rỡ như cầu vồng sau
mưa, ngửa mặt lên trời cười to, thân hình run run, thoạt nhìn hắn đang cực kỳ
hài lòng.
Vân Khinh cũng không nhẫn nhịn được nữa, ngả đầu lên người Độc
Cô Tuyệt, cười không thở nổi.
“Ha ha, tặng hay lắm, tặng hay lắm.” Đinh Phi Tình cười rũ
rượi mãi mới tiếp một câu, người gục lên bàn, nước mắt nước mũi cứ thi nhau
tuôn như bão táp, không ngừng đập tay lên bàn, cười đến mức thở hỗn hà hổn hển.
“Trời đất ơi, ba nhóc này, ha ha…”
Thượng Quan Lăng Thiên chợt ngẩn người, sau đó cười điên cuồng.
Bên cạnh ông, Tuyết Cơ đang nhấp một ngụm trà bình ổn lại tâm
tình vì Độc Cô Dạ lựa chọn đồ vật như vậy. Lúc này bà như không tin nổi vào mắt
mình, phụt một tiếng, nước trà bắn ra như mũi tên nhọn văng tung tóe khắp người
Độc Cô Hành, vừa cười vừa ho khụ khụ ngã vào lòng Thượng Quan Lăng Thiên, cả
người run rẩy.
Đưa tay chỉ thẳng ba người Thánh Thiên Vực, Độc Cô Hành cũng
không màng nước trà dính khắp người, cười to nói: “Quả báo, quả báo mà.”
Chợt nghe phịch một tiếng, Tiểu Tả trượt xuống bàn, ôm chân
bàn cười nấc nghẹn.
“Aiiii, cái gọi là quả báo nhãn tiền, báo ứng đến ngay tức
khắc, chắc là cái này hở Sở Vân?” Trong tiếng cười ầm ầm, Mặc Tiềm cố giữ sắc
bình tĩnh, vẻ mặt hiếu học, thái độ khiêm nhường như đệ tử thỉnh giáo sư phụ Sở
Vân.
Sở Vân ho khan một tiếng gật gật đầu, thong dong nói: “Đúng
vậy, đúng vậy, Mặc Tiềm, ngươi giải thích đúng rồi đó.”
“Đó đó, lão Mặc thấy chưa, không thể khinh thường trẻ nhỏ,
biết đâu chừng tuổi tuy nhỏ nhưng cũng chẳng phải kẻ thiện lương gì đâu.” Mặc
Chi đứng bên cạnh Sở Vân chậm rãi mở miệng.
Mặc Đình nghe vậy cũng ừ một tiếng nói: “Ấy thế mà lại có
người nhìn nhầm tính sai, nhìn con hổ lại hóa thành mèo con.”
“Có lý, có lý, đến khi bị con hổ cào hai phát chỉ đành tự
trách mình xui xẻo.” Mặc Ly khoanh tay trước ngực, cười chỉ hơn chứ không kém.
Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp đang đùa nghịch bên cạnh
bàn, chẳng biết là nghe hiểu hay là chỉ muốn có người có tiếng, ngửa đầu gầm một
tiếng, thật là oai phong.
Đám người Đinh Phi Tình càng cười thêm ầm ĩ.
“Bệ hạ, nếu Hoàng tử và Công chúa đã mở miệng ban thưởng,
chúng ta tuyệt đối không thể keo kiệt, vi thần thấy nên đem ba thứ này ban cho
ba vị thật hậu hĩnh, để tránh người khác nói chúng ta không hào phóng.” Sắc mặt
Mặc Ngân vô cùng nghiêm túc đề nghị Độc Cô Tuyệt.
“Chuẩn tấu, ban cho mỗi người một trăm cái.” Độc Cô Tuyệt
vung tay lên, nhìn ba người Thánh Thiên Vực, Phi Lâm, Mộ Ải mặt mày đang xanh
mét, ban lệnh thật hùng dũng, oai vệ, khí thế bừng bừng.
Nghe lệnh Độc Cô Tuyệt ban, Thánh Thiên Vực cười khổ liếc nửa
con mắt nhìn trời, xoay xoay cái chén bể trong tay, y cần nhiều bát xin cơm vậy
làm gì chứ.
Tầm mắt giao nhau trong không trung, sắc mặt Thánh Thiên Vực,
Phi Lâm và Mộ Ải vô cùng bất đắc dĩ nhìn nhau cười khổ. Ăn xin, thợ rèn, bán đậu
hủ với những nghề nghiệp này họ thật sự chẳng thể cảm động nổi.
Trong tiếng cười ầm ĩ, Độc Cô Dạ, Độc Cô Lăng, Độc Cô Vũ ba
đứa trẻ cùng chung tay nắm chiếc khăn trải trên bàn kéo ra gói lại, lập tức
ngay giữa cái bàn to lớn xuất hiện một cái bọc thật to.
Ba nhóc tỳ mệt nhọc thở hổn hển bò lên trên cái bọc to, ba
đôi tay nhỏ bé nắm chặt nhau, nở một nụ cười tinh ranh, nghịch ngợm, sáng lạn
như ánh mặt trời ngày hè.
Đưa mắt nhìn từng đứa nhóc ở giữa chiếc bàn to, Thượng Quan
Lăng Thiên cười lớn: “Nhìn thấy không, toàn thiên hạ này đều là của chúng nó.”
Ngọn gió trong lành ùa tới, hoa quế thoang thoảng đưa hương,
cất lời khen mùa thu thật tuyệt vời.
Thái tử đầy năm, khắp chốn tưng bừng.
Dưới bầu trời pháo hoa nổ tung, trong màn đêm tối tăm nở ra
từng đóa từng đóa với muôn hình vạn trạng, những đóa hoa cực kỳ rực rỡ loá mắt,
càng làm cả đất trời thêm sáng bừng khác lạ.
Đứng ở trên lầu thành cao cao, Vân Khinh nhìn xuống dưới,
trong kinh thành người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, các sạp hàng lớn nhỏ
bày bán khắp phố lớn ngõ nhỏ, những chiếc đèn lồng đủ màu treo dưới bầu trời
đêm chiếu rọi kinh đô nước Tần ngập tràn màu sắc lung linh.
Trên đường tiếng nói chuyện không ngừng nghỉ. Người già, trẻ
con, thanh niên, phụ nữ, ai nấy đều mang vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, không còn
nét kinh hoàng, cẩn thận và thê lương ngày xưa nữa.
Gió thu thổi tới từ chân trời, thật mát lành, làm lòng người
ấm áp hẳn.
“Ta sẽ sáng lập một thiên hạ thật sự thanh bình.” Cánh tay Độc
Cô Tuyệt vòng qua ôm lấy Vân Khinh từ phía sau, như hiểu rõ Vân Khinh đang nghĩ
gì, giọng nói hắn trầm thấp nhưng vô cùng kiên quyết.
“Ưm.” Không cần nhiều lời, chỉ gật mạnh đầu. Một thế giới
thanh bình, tất cả mọi người đều hạnh phúc, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của
cô.
“Bùm.” Một chùm pháo hoa bay lên như sao băng xuất hiện từ
phía chân trời, cả bầu trời lập tức sáng bừng khiến nhiều người thét lớn, khắp
nơi ngập tràn niềm vui.
“Hê, ta nói này, hai người có phải khinh bỉ chúng ta đều là
kẻ cô đơn, nên mới cố ý làm vậy hả.” Giọng nói giễu cợt vang lên phía sau,
chính là Đinh Phi Tình.
Độc Cô Tuyệt mặc kệ Vân Khinh đang giãy dụa, thong thả ôm
Vân Khinh xoay người lại, nhìn Đinh Phi Tình đang ngồi tựa lên ghế vẻ mặt giễu
cợt ở sau lưng, hắn nhướng mày thách thức: “Sao, không phục hả, tự mình tìm
đi.” Vừa nói vừa nhìn lướt Thánh Thiên Vực đang ngồi cạnh Đinh Phi Tình.
Hiếm khi Độc Cô Tuyệt lại nói đùa như thế, có thể thấy tâm
trạng hắn lúc này thực sự rất vui vẻ thoải mái.
Đinh Phi Tình nhếch mắt đầy vẻ trêu chọc, mân mê ly rượu
trong tay cười cười nói: “Tìm thì tìm, chỉ sợ đến lúc đó có người không dám kêu
hai tiếng tỷ phu thôi.”
Độc Cô Tuyệt lập tức tỏ vẻ ngạo mạn vô cùng nói với Đinh Phi
Tình: “Vậy phải xem y có xứng không đã.”
“Ta tin ta rất xứng với nàng. Tiểu Tuyệt, đến đây nào, kêu một
tiếng tỷ phu trước coi.” Xoay xoay cây quạt trong tay, Thánh Thiên Vực cười không
chút đứng đắn nhìn Độc Cô Tuyệt bảo.
“Cút.”
“Giỏi lắm Thánh Thiên Vực, ngài (ngươi) định đùa giỡn ta đấy
à.”
Đinh Phi Tình và Độc Cô Tuyệt đồng loạt gào thét.
Thánh Thiên Vực không màng đến Độc Cô Tuyệt, chỉ mỉm cười
nhìn Đinh Phi Tình, có tia sáng chợt lóe qua khuôn mặt, y tiến đến trước mặt
Đinh Phi Tình nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (*), nàng chạy không
thoát đâu, chẳng qua ta chỉ muốn nghe hắn gọi một tiếng trước thôi.”
* Trích trong bài Quan Thư 1 (Khổng Tử). Có nghĩa là “Cô gái
nết na xinh đẹp, thật xứng đôi với chàng trai hiền đức”.
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Quan Thư 1
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.
Thánh Thiên Vực nói trắng ra lời to gan như thế không chút
kiêng dè hay ngại ngùng. Dù Đinh Phi Tình có độc miệng, chua ngoa, hào phóng đến
đâu, cũng không nén được đỏ bừng hai má.
Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt ôm lấy thấy cảnh này, khẽ nở nụ cười.
Tỷ tỷ bôn ba nhiều năm như vậy vì cô, đã chậm trễ hạnh phúc đời mình, có điều
Thánh Thiên Vực này chắc chắn là người tốt nhất. Một nhân vật kỳ tài thế này nếu
thật lòng yêu thương tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ nhất định sẽ vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Hơn nữa nếu tỷ tỷ thật không thích y thì sao cứ nhắm mãi vào
Thánh Thiên Vực chứ, bởi vậy cũng không cần nói nhiều nữa, chỉ cần nhìn bằng
thái độ vui vẻ và lạc quan, nữ tử giang hồ, không cần màng đến tiểu tiết.
Trong khoảng khắc đỏ ửng hai má, Đinh Phi Tình lập tức hít
sâu một hơi trấn áp hơi nóng trên má, ngước mặt nhìn thẳng Thánh Thiên Vực nói:
“Cũng chưa chắc đâu, nam tử tốt đầy rẫy thiên hạ, ngài hả …”, dứt lời cô đảo mắt
nhìn Thánh Thiên Vực từ trên xuống dưới, chỉ cười không nói.
“Hở, có người hoàn hảo hơn ta sao?” Thánh Thiên Vực cũng
không kích động, cười cười gian tà, đánh rắn tùy gậy.
Phi Lâm và Mộ Ải ngồi bên kia, vốn đang uống rượu, nghe
Thánh Thiên Vực nói vậy, hai người lập tức ho một tiếng đứng dậy.
“Phi Tình à, nàng thấy ta thế nào, vừa có tiền, vừa có quyền,
lại có địa vị không kém y đâu.” Mộ Ải phất ống tay áo, bưng chén rượu đi đến
bên Đinh Phi Tình, dứt khoát đẩy Thánh Thiên Vực ra.
“Ta cũng không tệ, chẳng hề kém ai.” Phi Lâm cười hớ hớ cũng
bưng chén rượu đi tới, hai người một trái một phải đặt Đinh Phi Tình vào vị trí
trung tâm, xô Thánh Thiên Vực sang một bên.
Đinh Phi Tình sảng khoái cười to nói: “Ta cũng nghĩ thế.” Vừa
nói vừa khẽ chạm chén với Mộ Ải và Phi Lâm ba người cùng nhau uống rượu.
“Thiếu gia tới luôn đi, cướp người lại.” Giọng Cung Tam vang
lên áp đảo.
“Thiếu gia, lên đi.” Cung Lục cũng không tha.
“Thiếu gia, vịt vào nồi đừng để bay mất.” Cung Tứ còn chưa dứt
lời, tiếng cười ầm ĩ đã vang lên xung quanh.
Khuôn mặt Đinh Phi Tình tỏa sát khí bừng bừng, thế này…
Trong đám người này ai chẳng phải là cao thủ, dù có thấp giọng đến đâu cũng có
thể nghe rất rõ ràng.
Đinh Phi Tình nghe Cung Tứ so cô với con vịt, không khỏi tức
vỡ mật, vỗ một tiếng, quay đầu tức giận mắng Thánh Thiên Vực: “Tên khốn kiếp
nhà ngươi, ngươi nói rõ cho ta, um…”, cô còn chưa dứt lời đã bị một đôi môi nuốt
trọn tất cả âm thanh.
Trước mắt mình, là một gương mặt tươi cười cực kỳ tà ác kề
sát, sức nóng trên môi như thiêu như đốt, đun cho máu toàn thân sôi trào, Đinh
Phi Tình nháy mắt đỏ bừng mặt.
Ôm chặt lấy Đinh Phi Tình, Thánh Thiên Vực phi thân phóng ra
xa, nhoáng người vài cái đã ở phía xa xa, trong gió thoảng tới vài tiếng.
“Văn không được, chỉ đành dùng võ.”
“Đồ khốn, ngươi buông ra cho ta.”
“Ha ha.” Đám người Phi Lâm, Mộ Ải, Độc Cô Hành, Thượng Quan
Lăng Thiên, Tuyết Cơ, Sở Vân đồng loạt cười ầm ầm, tiếng cười truyền đi rất xa.
“Bùm”, trên bầu trời những luồng sáng đầy màu sắc lan tỏa ngập
tràn, pháo hoa nổ tung sa dần xuống, như ngàn vạn ngôi sao băng.
Quay đầu nhìn nhau, sau lưng ánh sao lung linh chiếu rọi
khuôn mặt Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, một vẻ đẹp yêu nghiệt tuyệt đỉnh thiên hạ,
một thanh thoát không vướng bụi trần. Hai người nhìn nhau cười, Độc Cô Tuyệt
cúi đầu, vô cùng thâm tình hôn lên đôi môi mềm mại, mười ngón đan nhau tay kết
chặt, trọn đời trọn kiếp chẳng lìa xa.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm sau lưng hai người,
đẹp đẽ, chói chang như thế.
Thiên hạ thanh bình, bắt nguồn từ nơi này;
Hạnh phúc, cũng bắt đầu từ đây.
———– KẾT THÚC ———–