Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Mọi sự biến đổi chẳng qua chỉ trong nháy mắt.
Độc Cô Tuyệt liếc nhìn qua một cái, hai mắt khép lại, đột ngột
hét lớn: “Lui.” Vừa dứt lời, hắn cũng không bay đến cứu Vân Khinh, ngược lại
vung một kiếm lên chém tới gã áo trắng sử dụng kiếm kia. Thân hình bắn ra nhanh
như ánh chớp.
“Đúng lúc lắm.” Gã sử dụng kiếm thấy vậy khóe miệng hiện lên
một nét cười tà ác, y bay thẳng lên không, vung kiếm đối kháng trực tiếp với một
chiêu cực mạnh của Độc Cô Tuyệt.
Đồng thời, gã áo choàng trắng còn lại nhắm ngay vào Vân
Khinh, ngón tay khẽ lay động, âm sắc vô cùng nhẹ nhàng vang lên, hòa lẫn trong
đó sức mạnh như sấm sét bùng nổ, lao thẳng từ nơi y đang đứng tới chỗ Vân
Khinh, khóe miệng y nở một nụ cười như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Vân Khinh vẫn luôn lãnh đạm, nhìn thẳng vào gã áo
bào trắng đang cười ngạo nghễ đứng đối diện, không hề có một chút e ngại hay bối
rối nào. Những ngón tay lướt nhanh trên từng dây Phượng Ngâm Tiêu vĩ, luồng âm
nhận vô hình không tránh không né mà va thẳng vào những thanh đao âm nhận vô
hình của bên kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng keng lanh lảnh vang lên, luồng âm nhận
của gã áo trắng đánh vỡ vụn đợt âm nhận của Vân Khinh, luồng dư lực vẫn chưa ngừng
lại, mà mang theo tiếng rít gió tấn công chính diện Vân Khinh.
Vân Khinh đang đứng giữa không trung, căn bản không thể tìm
được nơi đặt chân mà phi thân tránh né, gã áo trắng dùng đàn tranh thấy vậy,
nhướng mày một cái, ẩn trong nét mặt hiện rõ vẻ khinh thường.
Thần sắc Vân Khinh vẫn điềm nhiên như trước, ba ngón của bàn
tay phải lướt nhanh vài cái trên những dây đàn, các luồng âm nhận cứ năm âm,
năm âm chồng chất lên nhau bắn ra như tên, mạnh mẽ phóng vào những đạo âm nhận
đang bay tới.
Hai luồng sức mạnh đối đầu nhau, tức thì một nguồn lực vô
cùng lớn ở phía đối diện đánh thẳng vào Vân Khinh, điều Vân Khinh mong đợi
chính là loại sức mạnh này. Ngay lập tức cô mượn lực xoay người nghiêng nghiêng
bay về phía Độc Cô Tuyệt, vội vã rút lui.
Gã áo trắng thấy vậy hơi hơi nhướng đôi chân mày, mượn lực tạo
lực, không tệ đâu, tiếc là lại không mượn đủ lực, sức mạnh đó không đủ để đưa
cô quay về chiếc cọc mai ban đầu.
Cùng lúc đó, Độc Cô Tuyệt và gã áo trắng sử kiếm đang giao
thủ một chiêu với nhau, một tiếng nổ thật lớn ầm ầm chợt vang lên, hai người
đang đối mặt với nhau tức thì tách ra, cả hai đều tự phi thân đáp xuống phía
sau. Độc Cô Tuyệt cũng thuận theo luồng dư lực đánh tới kia, thân thể bay đi
như một mũi tên, lao nhanh về phía Vân Khinh cũng đang rơi xuống.
Không hề nhìn nhau trao đổi, cũng không có lấy một lời bàn bạc,
chỉ nói một chữ lui, nhưng tâm linh hai người lại tương thông đến thế.
Cả thân thể dần rơi xuống, Vân Khinh không biết võ công cũng
không có nội lực để phản kháng, lúc nãy cô thuận thế mượn lực chẳng qua chỉ có
thể miễn cưỡng trốn tránh âm công của gã áo trắng kia mà thôi. Sức lực cô cũng
đang dần cạn kiệt, ngay lập tức thân hình cô bắt đầu rơi thẳng xuống dòng chất
lỏng đỏ rực bên dưới.
Liếc thấy Vân Khinh sắp rơi vào dòng nước đỏ tươi nóng rực
kia, thân hình Độc Cô Tuyệt chợt nhoáng lên một cái dũng mãnh lao tới, năm ngón
tay vươn ra như chiếc móc câu, tóm lấy cổ áo sau gáy Vân Khinh, vung tay ném cô
lên phía trên.
Vân Khinh cũng không liếc mắt nhìn Độc Cô Tuyệt đang bay tới
ở phía sau, chỉ mượn lực xoay người lại, khẽ thu hồi chân lại, cắp lấy cổ Độc
Cô Tuyệt cực kỳ chuẩn xác rồi ngồi trên vai hắn, từng động tác đều cực kỳ gọn
gàng nhanh nhẹn, hệt như cô đã biết trước Độc Cô Tuyệt đang phóng tới.
Cả thân thể vừa đứng vững vàng, Độc Cô Tuyệt khẽ rít lên một
tiếng, cũng không ngoái đầu nhìn lại, hắn vung một kiếm đánh tới gã áo trắng
dùng đàn tranh. Đồng thời, Vân Khinh đang ngồi trên đầu vai Độc Cô Tuyệt cũng
đưa năm ngón tay lướt trên Phượng Ngâm tiêu vĩ, âm nhận bắn ra từng đợt như một
làn mưa tên vô cùng sắc bén.
Những thanh âm nhận không phải nhắm vào gãdùng đàn tranh
kia, mà là bắn vào dòng chất lỏng đỏ rực ánh lửa dưới chân y.
Kiếm khí bay lượn tung hoành ngang dọc, tiếng đàn như con
sóng trào dâng mãnh liệt.
Trong chớp mắt, mọi việc hệt như ném một tảng đá lớn vào
trong nước, chỉ là một viên đá nhỏ mà lại khơi dậy ngàn tầng sóng cao, chất lỏng
trong dòng sông lửa đỏ bên dưới bắn tung tóe khắp nơi, từng giọt tung mình bay
lên không trung phóng vào người gã áo trắng dùng đàn tranh.
Sắc lửa đỏ kia, nhiệt độ cực nóng kia, không những lao tới tấn
công y mà còn cản trở cả gã áo trắng sử kiếm đang phóng về phía họ. Chỉ thấy cả
không gian tràn ngập một màu đỏ rực, những giọt chất lòng vẩy ra tung tóe, hệt
như một tấm màn nước lớn.
Trong màn lửa rực rỡ, Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh không
ngoảnh đầu lại phóng như bay về phía cọc hoa mai bên kia.
“Chết tiệt.” Hai gã áo trắng sử dụng kiếm và đàn tranh nhất
thời biến sắc. Tuy hai người cùng nhau canh giữ cửa ải này nhưng cũng không có
nghĩa là cơ thể bọn họ không sợ sức nóng của dòng nham thạch có thể hòa tan cả
đá tảng này.
Giờ đây, sắc mặt cả hai đồng loạt biến đổi, đôi chân giẫm
liên tiếp, vẫn không thể tấn công được Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh nữa.
Sắc trắng chiếc áo choàng ẩn hiện trong màu đỏ rực của màn lửa,
sáng tươi rực rỡ như vậy, xinh đẹp thuần khiết như thế.
Dòng nham thạch nóng chảy bắn tung tóe lên những chiếc cọc
hoa mai, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên, bề mặt của chiếc cọc hoa mai vốn
trơn nhẵn như gương tức thì biến thành một bề mặt ghồ ghề thô ráp.
Một làn khói xanh bốc lên, mùi khét lẹt do tảng đá bị thiêu
cháy lan tỏa ra, tràn ngập khắp không gian đang bị phong tỏa.
Cúi đầu liếc nhìn chiếc áo choàng trắng rách nát đang mặc trên
người, đó là vì y lùi lại không kịp, những giọt nham thạch nóng chảy bắn tới, vừa
chạm vào chiếc áo lập tức bị lửa khoét một lỗ tròn. Nếu như hai người bọn họ
lùi lại chậm một chút, thì cái lỗ tròn kia không phải nằm trên quần áo mà sẽ nằm
trên người bọn họ. Sắc mặt hai người nhất thời xanh mét, trên vẻ mặt chợt lóe
lên một sự tức giận, hai người quả là rất phẫn nộ.
Tung mình lộn một vòng trên không trung, Độc Cô Tuyệt mang
theo Vân Khinh đạp một cước dừng lại ngay trước chiếc ghế dựa thật lớn mà hai
gã áo trắng ngồi lúc nãy. Độc Cô Tuyệt vung tay áo bào lên, rồi quay mặt lại
nhìn hai gương mặt nghiêm nghị giống hệt nhau của hai gã áo trắng đang dần xanh
mét ra, toàn thân hai người đó tỏa ra luồng sát khí mãnh liệt.
“Hừ.” Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt mang sắc
máu đỏ tươi nhìn chằm chằm hai tên nọ. Hắn đột ngột vung thẳng thanh nhuyễn kiếm
trong tay lên, chém một kiếm vào vị trí
trung tâm của chiếc ghế dựa lớn đỏ rực kia, đường kiếm hung hăng đâm thẳng vào
viên dạ minh châu sáng rực rỡ trang trí trên chiếc ghế.
Thần sắc hai tên nọ vốn rất nghiêm nghị, lúc này cả hai đang
phẫn nộ đến mức muốn bốc hỏa, nhưng vừa thấy vậy sắc thái trên gương mặt lập tức
thay đổi nhanh chóng, đồng thời vừa nhíu mày vừa ngạc nhiên nhìn Độc Cô Tuyệt.
“Cơ quan, dám ở trước mặt ta mà chơi trò cơ quan, hừ.” Độc
Cô Tuyệt lật cổ tay một cái, viên dạ minh châu to cỡ nắm tay lập tức vỡ nát ra.
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm trầm vang lên, cánh cửa lớn
phong bế hậu điện đột ngột chuyển động dần mở rộng ra, ánh trăng sáng tỏ trong
vắt xuyên qua khe cửa chiếu rọi mặt đất, không khí trong lành, tinh khiết nhanh
chóng ùa vào, lan tỏa khắp không gian.
Độc Cô Tuyệt là loại người nào kia chứ, thứ mà đời này hắn
am hiểu nhất chính là cơ quan và bố trận hành quân. Nơi này nhìn qua rất kỳ dị,
thật ra cũng là do các cơ quan được sắp đặt bày trận mà thôi. Vân Khinh không
am tường về cơ quan nên không nhìn thấu được, nhưng hắn sao lại không nhận ra
nơi nào mới là điểm mấu chốt nhất chứ.
Ánh mắt sắc sảo, Độc Cô Tuyệt cất một tiếng cười lạnh, hắn bất
ngờ vung kiếm lên hung hăng chém lật nhào chiếc ghế dựa đỏ. Đồng thời, Vân
Khinh đang ngồi trên vai hắn cũng vuốt nhanh những ngón tay thon dài trên huyền
cầm, vô số âm nhận xé gió bắn ra ngang trời, đập thẳng vào dòng chất lỏng màu đỏ
trước mặt hai gã khoác áo bào trắng kia.
Trong khoảnh khắc, sắc đỏ vờn quanh khắp nơi, chất lỏng bắn
ra tung tóe, lao thẳng đến hai nam tử sắc mặt xanh mét kia.
Sau khi Độc Cô Tuyệt quét một kiếm đánh bật chiếc ghế tựa đỏ
to lớn, toàn bộ những chiếc cọc hoa mai đang không ngừng di động lên xuống
trong khoảnh khắc ngừng lại tức thì, ngay sau đó chúng nó bắt đầu hạ dần, tất cả
đều đồng loạt chìm sâu xuống.
Còn hai nam tử áo bào trắng bị tấm màn nước đỏ rực vây lấy
kia, trong nháy mắt sắc mặt cả hai cực kỳ khó coi.
“Đi.” Trên khóe miệng Đôc Cô Tuyệt thoáng hiện lên một nét
cười tàn khốc, cánh tay trái rảnh rỗi vươn lên khẽ vỗ vào mông Vân Khinh đang
ngồi trên vai hắn, xoay mình về phía sau, phi thân lên không trung rồi đạp trên
những chiếc cọc hoa mai đang chìm dần xuống chạy nhanh ra sau cung điện.
Đồng thời, mũi kiếm khẽ lay động một cái, bổ một kiếm vào
dòng chất lỏng màu đỏ ở sau lưng.
Tiếng đàn, kiếm khí, càng nhuộm đẫm toàn bộ cung điện vốn
mang ánh lửa đỏ tươi này thêm rực rỡ sắc lửa.
Dòng nham thạch bắn ra văng khắp nơi dựng lên một tấm màn nước
đỏ rực cao cao, vây lấy hai gã áo trắng kia. Phía trước có dòng nham thạch nóng
bỏng có thể hòa tan cả đá, dưới chân là những chiếc cọc hoa mai theo nhịp chuyển
động không ngừng dâng lên hạ xuống, vẻ mặt của hai người lúc này trông vô cùng
đặc sắc.
“Boong!” Một tiếng chuông nặng nề vang lên, cung thứ ba,
cũng đã vượt qua.
Thét lên một tiếng thật dài, hai người chạy như điên ra khỏi
cung điện, trên sườn núi Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh thét lên một hơi. Hắn
ôm một bụng tức tối, giờ đây ruốt cuộc cũng có thể trả lại bọn chúng hết rồi.
Vân Khinh ngồi trên vai Độc Cô Tuyệt, thấy vậy đưa tay ôm lấy
đầu hắn, khóe môi cô cũng hơi cong cong lên nở một nụ cười.
Một bước cũng không dừng lại, hai người tiến đi như bão táp,
mục tiêu chính là cung thứ tư.
Tiếng chuông vang lên tỏa ra khắp cả dãy núi, kéo dài liên
miên không dứt.
“Đã vượt qua cung thứ ba, quả là rất nhanh.” Trong cung điện
Trần Bì một nam tử với bộ dáng thư sinh mộc mạc, chậm rãi bước từng bước lên một
chiếc đài bạch ngọc cao cao, y đưa mắt nhìn lên nơi đó, một nam tử mặc một chiếc
áo bào thuần một màu trắng xoay lưng lại với y, rồi y chậm chạp cất tiếng.
Mái tóc dài của chàng thanh niên buông thẳng đến thắt lưng,
cơn gió lặng lẽ thổi tung những sợi tóc lay động trong màn trời đêm. Gã chỉ đứng
đón gió như vậy, nhưng lại gợi lên cho người khác một cảm giác người đó sắp
giang cánh bay lên không trung, thuần khiết, trong sạch không nhiễm chút bụi trần.
Chàng thanh niên không quay đầu lại, cũng không lên tiếng trả
lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía mười hai đài lửa đứng sừng sững cách đó không
xa. Những đài lửa lớn đặt cao cao trên đàn tế, giờ đây ngọn lửa thứ mười một đã
bắt đầu dần tắt ngúm, hai canh giờ sắp trôi qua.
Chàng thanh niên dáng vẻ thư sinh thấy vậy cũng không thèm
quan tâm, chỉ mỉm cười, liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh cũng chính là người
canh giữ cung thứ nhất, rồi y chậm rãi đi về phía đó.
Bóng đêm đang bắt đầu chậm chạp lướt qua không trung, bầu trời
lúc này là một vùng xanh thăm thẳm, bình minh sắp đến.
Hai người chạy đi vội vàng dọc theo dãy núi, Độc Cô Tuyệt và
Vân Khinh không hề dừng lại một khắc nào.
Sự dũng mãnh của Độc Cô Tuyệt là do rèn luyện qua trăm ngàn
thử thách, ngay cả khi vừa xông ra khỏi cung thứ ba, tốc độ cũng không hề chậm
lại một chút, hắn mang theo Vân Khinh phóng đi như bay.
Sắc thái không gian cả dãy núi bắt đầu sáng dần lên, cả bầu
trời ánh lên một màu trắng trong, những tia nắng sớm rực rỡ xuất hiện từ phía
chân trời, ánh bình minh dần thay thế bóng đêm tối tăm, từng tia sáng rọi đến từ
đường chân trời.
Từ lưng chừng núi chạy dọc xuống địa hình nơi này càng ngày
càng trũng hơn, khiến người ta có cảm giác dường như sắp đến chân núi.
Một vùng sương mù mờ mịt mang sắc hồng phấn hiện ra ở cuối
con đường, lớp sương hồng phấn nhàn nhạt kia tựa như một dãy lụa mỏng manh bồng
bềnh uốn lượn, bay phất phơ, tỏa ra che chắn cuối con đường. Màn sương che giấu
tất cả mọi thứ trong một không gian mông lung mờ mịt, như ẩn như hiện. Đưa mắt
nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc màu hồng nhạt, cây cối, hoa cỏ, đền đài lầu
các bên trong giống như tỏa ra một tầng sáng thần thánh thật rực rỡ. Dưới ánh nắng
sớm bước vào nơi này giống như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, đẹp đẽ xuất trần.
“Chướng khí hoa đào.” Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh quét mắt
nhìn qua một cái, cùng cất tiếng, vừa dứt lời hai người đưa mắt nhìn nhau, trên
nét mặt đều hiện lên vẻ nặng nề.
Hoa đào chướng, tên cũng như nghĩa là nó là khí độc, trong
các loại khí độc, hoa đào chướng là loại lợi hại nhất. Nó thường xuất hiện ở những
nơi hoang vắng thâm sơn cùng cốc, nơi ít có dấu chân người qua lại, tại sao nơi
này lại có thứ đó?
Hai người đều là những nhân vật có kiến thức uyên thâm, vừa
nhìn đã lập tức nhận ra, cả hai không nén được đồng loạt nhíu mày lại.
“Cẩn thận một chút.” Độc Cô Tuyệt bịt kín miệng mũi, trầm giọng
dặn dò Vân Khinh.
Vân Khinh gật gật đầu, loại khí độc này rất lợi hại, cô hiểu
rất rõ điều này. Nên lập tức che kín mũi miệng, bước theo Độc Cô Tuyệt chậm chạp
tiến vào trong màn chướng khí hoa đào, với một nơi thế này không thể cứ lao
băng băng qua là được.
Một không gian sương khói tràn ngập sắc phấn hồng, dưới những
tia sáng đầu tiên của ánh bình minh hiện lên một tầng sáng vô cùng rực rỡ. Lướt
mắt nhìn qua lượn lờ khắp xung quanh Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đều là tầng tầng
lớp lớp sắc hồng nhàn nhạt, thật tươi đẹp vô cùng.
Cung điện mang sắc hồng, bên trong đám chướng khí hoa đào có
một tòa cung điện hồng phấn sừng sững hiện lên, hòa làm một thể với sắc hồng nhạt
xung quanh, trông vô cùng đẹp đẽ.
Những cây đào bao bọc khắp xung quanh cung điện, vào thời điểm
này những đóa hoa đào lại có thể nở trên từng cây từng cây một. Những bông hoa
mang sắc hồng phấn kia vốn phải tỏa mùi hương thơm ngát, nhưng lúc này lướt mắt
nhìn qua hoàn cảnh thật là kỳ dị. Mà ở dưới cội hoa đào là những đám cỏ non
xanh biếc dàn trải khắp cả cung điện, trong những bụi cỏ xanh là những đóa hoa
dại bé xíu xiu đang nở thật tươi tắn. Nhìn qua không gian nơi này hệt như thời
tiết đầu xuân, mà căn bản là đã tới tiết xuân tháng ba.
Đặt một chân lên trên nền cỏ tươi, mặt đất tràn ngập sắc
xanh biếc đột nhiên lay động. Trong chớp mắt Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt lại, vung
một kiếm xuống nhanh như chớp, đồng thời rút chân lùi về sau, chỉ thấy một con
rắn lục cỡ một ngón tay bị cắt đứt thành hai đoạn, rơi xuống đám cỏ kia.
Không chờ hai người kịp phản ứng, trong bụi cỏ nhoáng lên một
cái, màu xanh biếc, đen sẫm, vàng rực, các màu sắc bỗng chốc nhoáng lên một cái
phóng tới. Tất cả những màu sắc đó lại là những con rắn nhỏ có kích thước cỡ đầu
ngón tay, rắn hổ mang, rắn lục, rắn Ngũ bộ xà (*), rắn đuôi chuông, ô sao xà
(**)… Tất cả đều là những động vật mang chất kịch độc.
(*) Ngũ bộ xà có tên phổ biến là Rắn viper (hay còn gọi là
Bách bộ xà): Có tên khoa học là Deinagkistrodon.
800px-Sharp-Nosed_Viper_01
(**) Ô sao xà (còn có tên là Hắc hoa xà, hoàng phong xà). Là
một loài rắn có tên khoa học là: Zaocys Dhumnades (Cantor).
Zoocon044
Lúc này có con thì chẳng chút kiêng dè di động trong bụi cỏ,
có con ngóc đầu lên trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, còn có con cuộn
mình trên cây đầu lưỡi cứ thò ra thụt vào, nhe ra hai cái răng nanh nhọn hoắt dữ
tợn, chúng nó dàn trận ra khắp cung điện mang sắc phấn hồng. Thứ nọc độc tanh
hôi kia, dù Vân Khinh đã bị kín mũi miệng cũng bị mùi hương đó xông đến nhíu mày.
Sột soạt, ngay sau khi đàn rắn cực độc trong nháy mắt bò ra
khắp nơi thì trong bụi cỏ lại phát ra tiếng động, Vân Khinh đưa mắt nhìn thật
chăm chú, tức khắc đôi mày cô càng nhíu chặt lại.
Là bò cạp, những con bò cạp to cỡ bàn tay, đen óng ánh như
có thể nhìn thấy những tia sáng lấp lánh vây quanh chúng vậy. Chúng nó chậm rãi
bò ra, xen lẫn vào trong đàn rắn, cái đuôi chứa nọc độc cong lên nhọn hoắt, dưới
ánh bình minh lóe lên những tia sáng lành lạnh sắc bén.
Bò cạp, ở một nơi như thế này làm sao lại có bò cạp chứ.
Vân khinh nhìn đám bò cạp ngay bên chân mình, Độc Cô Tuyệt đột
nhiên tóm lấy cô, Vân Khinh ngẩng đầu nâng mắt nhìn về nơi Độc Cô Tuyệt vừa chỉ
tới, những gì ở trước mặt làm cô không nén được mà sởn cả gai ốc.
Một màu đen thui, cả thân mình dường như được bao bọc một lớp
toàn lông là lông, đó là một con nhện màu đen to bằng nắm tay, nó theo sợi tơ
giăng trên cành đào cao cao mà buông mình xuống treo lững lờ giữa không trung,
nương theo những cơn gió nhẹ thổi tới mà đong đưa, đưa mắt nhìn đến càng làm
người ta thêm ghê tởm kinh hoàng.
Vân Khinh xoa xoa mi tâm, cố sức khống chế tâm trạng của
mình, cô ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.
Sắc mặt Độc Cô Tuyệt vô cùng khó coi, đây mà là cung gì chứ?
Nơi này quả là một cái ổ độc vật mà.
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa (*), hoan nghênh đến ngắm
cảnh.” Trong lúc sắc mặt cả hai đều rất khó coi, một giọng nói ngọt ngào trong
trẻo vang lên. Một người khoác chiếc áo bào trắng, bên góc áo thêu màu hồng phấn
lấp la lấp lánh, bước ra từ dưới những tàng cây đào.
(*) Hai câu thơ nằm trong bài thơ Đào yêu của Khổng Tử. Có
nghĩa là:
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong (1)
Nhưng người đó lại có khuôn mặt của một đứa trẻ, vẻ mặt vẫn
đang nở một nụ cười thật ngọt ngào, thoạt nhìn cậu bé cực kỳ ngoan ngoãn đáng
yêu, vẻ ngoài của cậu còn khiến người ta yêu thích hơn cả Tiểu Tả. Nhưng trong
một hoàn cảnh thế này, cậu ta nói cười tự nhiên, tiêu sái bước ra, thật khiến
người ta rét run cả người.
Cậu ta khoác chiếc áo choàng trắng đứng lại cách chỗ Độc Cô
Tuyệt và Vân Khinh không xa, rồi vươn tay ra vỗ về con nhện đang buông mình từ
trên cành đào xuống, cậu nở một nụ cười tươi như hoa, nhìn hai người nói: “Chỉ
cần vượt qua chúng, xem như các người đã qua khỏi cung này.”
Cậu ta dừng lại một chút nở một nụ cười càng ngọt ngào hơn
nhìn thoáng qua hai người nói: “Đám bé cưng của ta đã lâu chưa được ăn đồ tươi
sống, chúng rất là đói, các ngươi phải chuẩn bị cho tốt đó.” Dứt lời, đột nhiên
thân hình cậu nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng lướt tới ngồi trên thân cây đào ở
bên cạnh. Cành đào khô kia dường như không hề lay động một chút nào, giống như
căn bản nó không chịu ảnh hưởng một chút trọng lượng nào vậy.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy, không nén được mà nhíu chặt đôi mày lại.
Nhìn đàn rắn ở trước mắt, nét mặt Vân Khinh đã khôi phục lại
sự bình tĩnh lúc đầu, cô đưa tay lần tới cây Phượng Ngâm Tiêu vĩ ở bên hông, mười
ngón tay tung bay trên dây đàn, giai điệu Thanh Tâm Chú êm dịu bất chợt vang
lên.
Độc Cô Tuyệt thấy hai tay Vân Khinh lướt trên Phượng Ngâm
Tiêu vĩ, liền hiểu ngay Vân đang muốn làm gì. Hắn thấy Vân Khinh không rảnh tay
để ngăn chất độc xông vào mũi, Độc Cô Tuyệt lập tức vươn tay qua giúp Vân Khinh
bịt kín miệng mũi.
Không ngờ hắn vừa mới buông tay, ngay lập tức một mùi tanh
hôi ập thẳng vào mũi, hắn bị mùi hương đột ngột xông tới làm lảo đảo một cái,
những suy nghĩ trong phút chốc trở nên hỗn độn, hắn đưa tay vịn vào bờ vai Vân Khinh.
Vân Khinh thấy vậy rất hoảng hốt, lập tức ngừng tay đỡ lấy Độc
Cô Tuyệt: “Chàng sao rồi?”
Độc Cô Tuyệt lắc lắc đầu, nhanh chóng bế khí ngừng hô hấp lại,
hắn chau mày. Loại chướng khí này sao lại có thể độc như thế chứ, hắn chẳng qua
chỉ hít một hơi nhỏ mà lại không thể đứng vững được.
Thật ra hai người cũng không biết một việc, tất cả những con
vật trong cung điện hoa đào này đều là những loài độc nhất sống tại Nam Vực,
nhiều độc vật tập trung cùng một chỗ như thế, không nói đến việc tấn công người
khác, mà chỉ bàn đến độc khí tràn ngập mười trượng xung quanh nơi này thì đã có
thể khiến người bình thường tử vong ngay lập tức.
Vân Khinh thấy dáng vẻ của Độc Cô Tuyệt lập tức hiểu ngay, vừa
kinh hãi lại vừa chấn động, vì sao cô…?
“Là quả Trường Sinh, chẳng trách được lại thế.” Không đợi cô
dứt lời, gã thiếu niên ngồi trên cây đào nhếch miệng nói.
Vân Khinh vừa nghe nét mặt lập tức thay đổi, bất ngờ đưa
chân đạp vào trong bụi cỏ, nơi nào chân cô bước đến, đàn rắn chẳng những không
tấn công, mà chúng còn phải lui lại, mở ra một con đường cho Vân Khinh, cô vừa
thấy thế vẻ mặt phút chốc rạng rỡ.
Nếu là thế này, vậy cô sẽ cõng Độc Cô Tuyệt…
“Ta khuyên ngươi đừng có mà vọng tưởng, ngươi có thể qua,
nhưng hắn không thể nào ra khỏi nơi này. Nếu ngươi nghĩ rằng việc ngươi đi ra
khỏi nơi này là xông qua cửa thứ tư, thì cũng chỉ là ngươi xông vào và ta cho
ngươi qua cửa.” Gã thiếu niên ngồi trên cây đong đưa đôi chân, nói một cách nhẹ
nhàng thư thái.
Vân Khinh nghe thấy cõi lòng liền nặng trĩu, không phải cô
không tự tin, nhưng ở những cửa sau nếu không có Độc Cô Tuyệt bên cạnh, một
mình cô…
“Dùng sở trường hàng đầu của nàng.” Độc Cô Tuyệt đột ngột thấp
giọng khẽ nói bên tai Vân Khinh.
Vân Khinh nghe thấy chợt nở nụ cười với Độc Cô Tuyệt, rồi gật
gật đầu, không thèm nhìn đến cậu nhóc đang ngồi trên cây, mười ngón tay lả lướt
trên đàn, Thanh Tâm Chú lại vang lên một lần nữa.
Tiếng đàn du dương lan tỏa trong bán kính một dặm vuông, thật
trong trẻo, thật nhẹ nhàng réo rắt, dịu dàng như nước, tiếng đàn như giọng ai
nhỏ nhẹ trong vắt, giống như đang chào hỏi lũ nhóc kia, lại cùng bọn nó thì thầm
to nhỏ, như một làn gió xuân ấm áp, dịu êm.
Những con rắn trong bụi cỏ ngừng di động, ngóc đầu lên nhìn
về phía Vân Khinh. Đàn bò cạp cũng không hề nhúc nhích, yên yên lặng lặng nằm
trên mặt đất. Những con nhện lớn buông mình giữa không trung, nương theo làn
gió khẽ lắc lư, co mình lại thành một viên tròn tròn, không biết là chúng đang
ngủ hay là đang lắng nghe tiếng đàn.
“Hử?” Trong đáy mắt gã thiếu niên khoác áo trắng ngồi trên
cây hiện lên nét kinh ngạc, cậu chống tay đứng lên nhìn Vân Khinh, rồi nhìn lại
đám độc vật của cậu.
“Để cho chúng ta qua có được không?” Vân Khinh dịu dàng cất
tiếng, mang theo ý cười trong mắt nhìn đám độc vật to lớn, tiếng đàn vang lên
càng thêm tao nhã, dìu dặt.
Mọi thứ chuyển động nhanh chóng, đám rắn độc chiếm giữ lối
đi, giống như có thể hiểu những lời Vân Khinh đang nói, chúng nó chậm rãi lùi lại,
như một làn sóng xanh biếc lướt qua, nhường lại cho Vân Khinh một lối đi.
Mà đám bò cạp, vung càng lên, lập tức đào xuống nền đất xốp ở
bên dưới, rồi chui vào trong.
Những con nhện to lớn buông tơ từ cành đào treo mình giữa
không trung, chậm chạp bò về trên sợi tơ, chừa lại cho Vân Khinh một lối đi
thoáng đãng.
“Cám ơn các ngươi.” Vân Khinh nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ
tươi sáng, trong tiếng đàn mang theo sự vui sướng và thích thú tột bậc, cô mang
tiếng lòng của cô hòa vào tiếng đàn truyền đến đám nhóc kia.
Đám rắn độc màu xanh biếc, đen sẫm, óng ánh vàng nghe thấy
tiếng đàn và lời cảm tạ của Vân Khinh, bỗng nhiên đứng lại tại chỗ lắc lư cái
đuôi, toàn bộ cơ thể của chúng dựng thẳng trên mặt đất, xoay qua trái rồi quay
qua phải, nhìn qua hệt như chúng đang khiêu vũ vậy.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy trên khóe miệng nở một nụ cười cực kỳ
đắc ý, dùng động vật để đối phó Vân Khinh, quả thực là quá ngu ngốc. Trong
thiên hạ này có loài vật nào mà Vân Khinh không thuần phục được chứ, cho dù là
độc vật thì cũng chỉ cần chút tấm lòng mà thôi.
Một người đi trước một người theo sau, Vân Khinh và Độc Cô
Tuyệt bước vào con đường do đám động vật tránh sang một bên dẫn ra khỏi phạm vi
cung điện phấn hồng, hai bên lối đi đàn rắn nhường đường, bò cạp tránh lối, lũ
nhện cho qua.
Tiếng đàn vang lên càng thêm dịu dàng vui sướng, Vân Khinh
dùng cách thức đơn giản như vậy, biểu đạt tất cả tâm trạng của cô, tiếng vui vẻ
như vậy, thân thiết như thế, và thật êm tai.
Đám rắn nghe thấy tiếng đàn, vũ điệu của chúng càng thêm
hăng say.
Rắn nghe được tiếng nhạc sẽ bắt đầu nhảy múa, Độc Cô Tuyệt vẫn
biết như vậy nhưng cho tới giờ vẫn chưa hề gặp qua. Hôm nay thấy được tình cảnh
trước mắt này, không nén lòng được vừa cùng Vân Khinh bước tới vừa nhướng cao
đôi mày.
“Kỳ lạ, kỳ lạ quá.” Cậu nhóc ngồi trên cây đào, vuốt cằm
nhìn Vân Khinh, trong ánh mắt vừa là niềm hưng phấn vừa là sự kinh ngạc.
Cung thứ tư của cậu, không biết đã chôn vùi bao nhiêu người ở
nơi này, chỉ cần đến chỗ của cậu cũng đừng hòng nghĩ sẽ tiến về phía trước thêm
nữa, nhiều bé cưng cậu nuôi ở đây như vậy, cho dù là đại la kim tiên có đến,
cũng phải thua dưới tay cậu.
Không ngờ hôm nay cậu lại gặp được một người như thế, không
tính tới việc ăn được quả Trường Sinh, thứ đó cũng không phải quá hiếm hoi
không thể có được. Mà người này lại có thể trực tiếp sai khiến những cục cưng của
cậu nhường đường, hơn nữa đám bảo vật của cậu lại còn tránh lối thật, điều này
quả không thể hiểu được, không thể hiểu được mà.
“Ngươi lại có thể dùng tiếng đàn chỉ huy đám bé cưng của ta,
chẳng phải là ngươi muốn cướp chén cơm của ta sao?” Trong tiếng chậc chậc đầy bất
mãn, cậu bé áo trắng đột nhiên nhiên lấy ra một cây sáo đưa đến bên miệng thổi
hai tiếng u u.
Đàn rắn chợt ngừng lại một chút, hơi hơi xuất hiện dấu hiệu
hỗn loạn, đó chính là tiếng sáo hằng ngày vẫn chi huy chúng nó.
Vân Khinh thấy vậy tiếng đàn càng thêm giục giã, phát ra sự
dịu dàng và nhờ vả, thành ý trong tiếng đàn càng lúc càng nồng đậm.
Lại thấy đàn rắn hơi hỗn loạn một chút, chúng nó nghiêng đầu
nhìn nơi tiếng sáo truyền đến, rồi quay đầu lắng nghe tiếng đàn. Chúng phân vân
hết nửa ngày, cuối cùng đàn rắn trực tiếp nhoài mình đáp xuống mặt đất, nằm im
bất động.
Cậu bé khoác choàng bào trắng thấy vậy nhảy thẳng từ trên
cây đào xuống, sắc mặt càng lúc càng tím xanh, chỉ tay vào đàn rắn rồi chửi ầm
lên: “Cả lũ các ngươi là đồ ăn cây táo rào cây sung, ngày thường ta nuôi lũ các
ngươi như thế nào. Giỏi, giỏi lắm, bây giờ còn không chịu nghe lời ta, lại còn
nghe lời người dưng, các ngươi chờ đó cho ta, chờ đó đi.”
Độc Cô Tuyệt thấy vậy rất muốn cất tiếng cười to, nhưng cũng
không dám tùy tiện mở miệng, khí độc ở đây thật rất lợi hại. Hắn lập tức đưa một
tay ôm lấy thắt lưng Vân Khinh, nhẹ nhàng như bay mang theo Vân Khinh phóng đến
phía sau cung điện phấn hồng.
Lại nhìn đến những nơi tiếng đàn Vân Khinh đi tới, đàn rắn
nhường lối, nhện tránh đường, chừa lại cho hai người một không gian thoáng
đãng.
Cậu bé khoác áo choàng trắng thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt trẻ
con, tức đến đỏ bừng hai má.
Hai người nhanh như điện xuyên qua cung điện hồng phấn, bước
ra khỏi màn chướng khí hoa đào tràn ngập sắc phấn hồng. Độc Cô Tuyệt thở ra một
hơi thật dài, hắn bế khí đến mức ngực muốn nổ tung, cũng may Vân Khinh còn có
chiêu ấy, nếu không chắc hôm nay hai người không thể nào vượt qua được cung
này.
“Chúng nó là bạn bè, đối xử với chúng bằng cả tấm lòng,
chúng nó tự nhiên sẽ nghe lời ngươi.” Trong tiếng đàn dìu dặt, giọng nói ôn hòa
của Vân Khinh từ rất xa truyền vào bên trong cung điện.
Tiếng đàn hòa thuận vui vẻ, tràn ngập nồng đậm sự chân thành
cảm ơn.
Đám độc vật bên trong cung điện hồng phấn, lay động chiếc
đuôi như đáp lại, giống như chúng không nỡ chia xa.
Cậu bé áo trắng đang đứng giữa đàn độc vật nghe thấy, nhíu
chặt đôi mày, xoa xoa cằm.
“Boong.” Tiếng chuông nặng nề lại vang lên lần nữa, cung thứ
tư, hai người đã xông qua.
Từng tia nắng sớm buông mình rơi xuống, chiếu rọi khắp cõi
nhân gian mênh mông này, từng sợi từng sợi tơ vàng kia, lấp lánh rực rỡ muôn phần.
Cung điện hồng phấn đã ở sau lưng, con đường phía trước càng
ngày càng trũng xuống, lúc trước đi vào còn có cảm giác đang đi giữa lưng chừng
núi, lúc này Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt dường như lại cảm thấy đang đi xuống
lòng đất.
“Rầm.” Đi ra từ cung điện hồng phấn đến nơi đây chưa được
vài bước, tiếng nước chảy đột nhiên truyền
đến, hai người rẽ qua một chỗ ngoặt, cảnh sắc phía trước lập tức thay đổi, trước
mặt hai người là một vùng sóng nước dập dờn, không hề nhìn thấy lối đi.
“Đến cũng không chậm nhỉ.” Giọng nói lãnh đạm vang lên, một
chàng trai ngồi giữa hồ nước mênh mông bên góc áo thêu sắc nước xanh biêng biếc,
chậm chạp cất lời.
Vân Khinh liếc mắt nhìn qua một cái, không nén được hơi ngẩn
người ra, gã này lại đang ngồi trên thân mình một con rùa cực lớn.