Thú Phi

Chương 145: Chương 145: Gặp lại




Edit & beta : Vô Phương

Cờ trận bay phấp phới, gót sắt cuốn theo từng lớp bụi dày đặc che phủ cả không gian, thế tấn công ào ạt như thác đổ.

Độc Cô Tuyệt thấy thế tấn công của Bình quận vương quá nhanh, tiếng vó ngựa chỉnh tề, đồng loạt, quả là những tinh binh có tố chất đã được huấn luyện nhuần nhuyễn, lập tức nghiêm sắc mặt, nhanh chóng giương tay đưa ra vài dấu hiệu, ghì cương ngựa lại, không tiến vào thành nữa mà quay đầu ngựa đi ra phía ngoài thành. Tất cả người ngựa bọn họ không thể vào trong thành lúc này, vậy thì đành hạ quân ở bãi ngoài thành vậy.

Vân Khinh thấy vậy giơ tay lên, dừng chiến xa lại, định quay đầu đi cùng Độc Cô Tuyệt. Độc Cô Tuyệt nghe tiếng động, có vẻ hiểu được hàm ý của Vân Khinh, không hề quay đầu chỉ trầm giọng quát: “Trong thành giao cho nàng, ngoài thành để cho ta”. Dứt lời, tay vung lên ra hiệu, mang theo mấy vạn binh lính vẫn chưa kịp vào thành, bắt đầu ở ngoài thành triển khai trận thế.

Những mũi tên sắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Bình quận vương đang phóng vội đến.

Vân Khinh nghe vậy khẽ cắn môi, cô hiểu ý Độc Cô Tuyệt, ngoài thành rất nguy hiểm, với tình trạng của cô hiện giờ tới đó đã không giúp được gì, có thể còn trở thành trở ngại. Chiến trường là chiến trường, không phải khu vui chơi, tư tình nhi nữ. Hít sâu một hơi, Vân Khinh cắn răng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh hướng phía trước vung tay lên, dẫn theo mấy vạn binh sĩ còn lại đã vào trong thành, nhanh chóng bắt đầu bố trí trận thế phòng thủ. Nếu ngoài thành Độc Cô Tuyệt không thể chống lại được, thì địa lợi của tòa thành này chính là thứ duy nhất bọn họ có thể dựa vào. Thời gian không còn bao nhiêu nữa, cô không thể lãng phí được.

Phi Lâm vẫn đi bên cạnh Vân Khinh, thấy vậy khẽ gật đầu. Thời điểm mấu chốt thế này mà có thể hiểu được bản thân nên làm gì, và nên làm thế nào, thì đó mới là nền tảng để trở thành bá chủ, mới có thể dẫu ở giữa thời loạn vẫn vững vàng đứng thẳng không nghiêng, không ngã, không cần dựa vào ai, không liên lụy ai cũng không để cho ai liên lụy đến mình.Vân Khinh, càng ngày càng trưởng thành.

“Yên tâm”. Phi Lâm khẽ cười, vẻ mặt trầm tĩnh, thấp giọng nói với Vân Khinh một câu, phóng ngựa dẫn một đội binh mã đi về bên kia tường thành. Tên Độc Cô Tuyệt ấy không phải là kẻ vô dụng, tuy rằng hắn ở Nam Vực thật sự không có danh tiếng gì, cũng không thể tạo thế bức người, nhưng chỉ cần dựa vào năng lực của chính bản thân hắn cũng đủ rồi.

Vân Khinh nghe vậy ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Phi Lâm đang rời đi, giữa nét mặt hiện lên sự kiên định, không nói gì, nhanh chóng bắt đầu bố trí mọi việc.

Ngoài thành, Độc Cô Tuyệt triển khai đội hình xếp thành một hàng dài, một thân áo giáp đen khoác trên người, thêm áo choàng màu đỏ đen bay phần phật trong cơn gió nhẹ đầu hạ, phóng ngựa đứng lên đầu hàng, sắc mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ tỏa ra, thâm hàn mà âm trầm.

Xa xa khói bụi cuồn cuộn bốc lên, một khắc trước còn cách xa mấy dặm, nhưng trong khoảnh khắc đã cách trận thế của Độc Cô Tuyệt không đến một dặm.

Dẫn đầu là một lá cờ phần phật trong gió, trên lá cờ ấy có thêu một con rắn màu hồng nổi bật. Thiết kỵ màu gỉ sét vẫn duy trì được trận doanh ngay ngắn trật tự, trong tình thế vô cùng vội vã mà vẫn không có chút sơ hở nào cả. Quả thực rất hoàn mỹ.

Mà dẫn đầu là một người nhìn qua khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt chữ quốc , tóc bạc rất ít, nét mặt rất minh mẫn, một thân chiến giáp, nhìn qua cực kỳ cường tráng, hẳn chính là Bình quận vương.

*Chữ Quốc: 国, ý chỉ sự vuông vắn, chính trực.

Nhưng lúc này thần sắc trên mặt Bình quận vương lại hết sức khó coi, mặt xanh mét, sát khí tỏa ra như bão táp, chẳng hề thua kém Độc Cô Tuyệt.

Tên sắt đen thui dưới ánh mặt trời tỏa ra khí lạnh lẽo như băng giá, nhắm thẳng vào đội thiết kỵ đang chạy đến như điên của Bình quận vương, trận địa đội tân binh của Độc Cô Tuyệt đã sẵn sàng đón địch.

Mà ở phía sau, Vân Khinh bước lên tường thành trên cao, lạnh lùng nhìn xuống chiến trường, ở trên đầu tường thành là một hàng mũi tên sắc nhọn từ trên cao hướng xuống bên dưới, dưới ánh mặt trời tỏa ra luồng sáng lành lạnh.

Vô số dân thường trong thành vội vàng lui lại phía sau, không ai nói chuyện, không ai kêu gào, không ai khóc lóc ồn ào, im lặng như chốn không người. Tân vương của họ đã ở trong này, người là thần thánh của họ, không ai có thể đủ sức đấu với người, cho nên họ chỉ cần lui ra sau là được, chỉ cần để lại tiền phương cho Vương của họ là được, Vương của họ bách chiến bách thắng.

Vô số dân chúng tin tưởng điều này, cho nên không hề rối loạn. Nhưng chính nhờ sự sùng bái hoang đường như vậy mà trước hết đã chừa lại cho Vân Khinh một con đường trống trải, bởi vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi như này mà đã nhanh chóng hoàn thiện được thế trận phòng ngự trong thành.

Ngoài thành, tay Độc Cô Tuyệt đang đưa lên, chỉ cần người của Bình quận vương ở phía trước tiến thêm một bước thôi thì sẽ vào trong tầm bắn của đội tân binh hắn. Bình Quận vương mang binh một mình tiến vào Bình thành với ý đồ bức cung – chính là tử tội, không cần phải nhiều lời.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời càng trở nên chói mắt, ánh sáng khúc xạ trong không khí, thời tiết thật đẹp. Giữa mênh mang ánh sáng khúc xạ, ngàn vạn người nín thở mở to mắt nhìn chăm chú vào cánh tay đang giơ lên cao của Độc Cô Tuyệt, chỉ cần cánh tay hơi động một chút thôi, họ sẽ biến nơi này thành một biển máu.

“Họ.” Một loạt tiếng ghìm ngựa gấp gáp nổi lên, Bình quận vương vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo ghìm ngựa đứng ở ngoài tầm bắn của đội quân Độc Cô Tuyệt, đôi mắt già nhíu lại, trên mặt mang theo sát khí dào dạt quét mắt qua trận thế của Độc Cô Tuyệt, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Khinh đứng trên tường thành cao cao.

Mà mười vạn binh lính đi theo sau ông ta cũng đồng loạt ghìm cương ngựa lại, không chút hỗn loạn, vô cùng tề chỉnh trật tự.

Độc Cô Tuyệt thu hết mọi thứ vào trong mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sắc lạnh. Đội binh mã này thật mạnh, so với mấy chục vạn binh mã của Nam Vực vương mà hắn đã gặp qua còn mạnh hơn hẳn một bậc, đúng thật không thể coi thường.

“Bình quận vương, nay quốc gia ta đã có Chân Long Thiên Tử thực sự, kẻ con dân như ngươi còn không mau tiến lên lễ bái, nếu không sẽ bị coi như quân phản loạn, tru di cửu tộc.” Cao cao trên tường thành, người đứng đầu trong tam đại tư tế trầm giọng quát to, giọng nói hùng hậu truyền đi rất xa, truyền về bốn phương tám hướng trong khắp đất trời này.

“Tru di cửu tộc.” Lời tư tế vừa dứt, tân binh trong ngoài tường thành đồng loạt rống to, tiếng của hơn mười vạn người đồng loạt vang lên giống như một tiếng sét đánh vào giữa không trung, kinh động tứ phương.

Mũi tên tỏa ánh sáng lạnh, dây cung càng kéo càng căng.

“Không thể ngờ được, Nam Vực Thánh nữ thế mà còn có tài làm vương Nam Vực ta.” Bình quận vương nhìn Vân Khinh một thân cao quý đứng thẳng trên tường thành, nắm tay đặt ở bên người kêu lên răng rắc.

“Chân Long Thiên Tử, bất luận xuất thân”. Độc Cô Tuyệt lạnh mắt đảo qua, hùng hồn thốt ra tám chữ.

Bình quận vương vừa nghe sắc mặt càng thêm trầm như nước, khóe miệng khẽ động định phản bác, lại không biết vì sao đột nhiên nuốt trở lại, hơi khom người về phía trước. Độc Cô Tuyệt thấy cảnh này trong đáy mắt phát ra sự hung hiểm, tay phải của Độc Cô Tuyệt đang định phất xuống.

Ngay tại lúc cánh tay Độc Cô Tuyệt chuẩn bị động, trong nháy mắt lúc Bình quận vương khom người xuống, một người bị ông ta che ở phía sau chợt lộ mặt ra. Độc Cô Tuyệt vừa đảo mắt quét qua, đáy mắt chợt bất động, năm ngón tay nhất thời cứng đờ, dừng ngay hành động phất tay lại. Giáp trụ màu sắt gỉ, trên đầu mũ sắt cắm hai cọng lông đuôi của một loài chim, đó là trang phục phó tướng bên cạnh chủ soái, mà giáp trụ che chỉ hết một nửa gò má, lộ ra hai bên má quen thuộc. Khuôn mặt kia là Đinh Phi Tình, phó tướng thân tín của Bình quận vương lại là Đinh Phi Tình.

Độc Cô Tuyệt liếc mắt thấy vậy, khẽ cau mày.

Đinh Phi Tình khẽ ngẩng đầu, khi nhìn thấy ánh mắt đang trợn trừng nhìn cô của Độc Cô Tuyệt, giữa mặt hiện lên vẻ đắc ý lẫn trêu tức, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy, trong tâm đã khẳng định được, nếu phó tướng của Bình quận vương là Đinh Phi Tình, vậy thì trận này bọn họ thắng chắc rồi.

“Nam Vực ta nay xuất hiện Chân Long Thiên Tử, Bình quận vương chúng tôi nghe được ý trời đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để lễ bái tân vương Nam Vực, biểu đạt tâm ý của chủ nhân đối với Nam Vực vương – một lòng tận trung.” Tiếng hô tràn đầy cung kính vang lên, một người từ giữa đội ngũ binh lính Bình quận vương bước ra, hướng về Vân Khinh dâng lên một bản tấu sớ.

Vân Khinh nương theo ánh nắng chói mắt nhìn xuống phó tướng của Bình quận vương vừa xuất hiện để dâng tấu sớ bên dưới, ai ngờ lại là Mộ Ải mất tích đã lâu tìm đâu cũng không thấy. Trong khoảnh khắc Mộ Ải ngẩng đầu nhìn ngược lại Vân Khinh, khóe miệng lộ ra một nét tươi cười – đúng là Mộ Ải.

“Vi thần Bình quận vương bái kiến tân vương Nam Vực.” Lời Mộ Ải vừa dứt, Bình quận vương sắc mặt rất khó coi đi trước làm gương, xuống ngựa, vung tay áo bào lên, tiến lên trước một bước quỳ một gối hành lễ trước mặt Vân Khinh, cất cao giọng.

Sau một câu này của Bình quận vương, mười vạn đại quân đi theo phía sau ông ta trong khoảnh khắc đồng loạt xuống ngựa, cũng quỳ một gối xuống hành lễ với Vân Khinh.

“Khấu kiến tân vương Nam Vực.” Tiếng hô đồng loạt và chỉnh tề trong khoảnh khắc chấn trời động đất, mười vạn người hô to, theo gió truyền đi rất xa, truyền khắp mọi ngõ ngách nơi chốn này. Tình thế trong nháy mắt xoay ngược hoàn toàn, từ xung đột vũ trang trở thành hòa bình một mối, chiến trường đẫm máu biến thành ngàn dặm ra mắt tân chủ.

“Bình thân! Bình quận vương từ ngàn dặm đến, thành tâm thành ý, bổn vương rất vui”. Sau khi mi sắc có chút dao động, ngay sau đó trên mặt Vân Khinh hiện ra một ý cười lạnh nhạt mà ôn hòa, vươn tay ra tỏ ý như muốn nâng người bên dưới lên.

“Tạ bệ hạ”. Bình quận vương thâm trầm lạnh lẽo lên tiếng, nhanh chóng đứng lên.

“Bình quận vương, mời”. Độc Cô Tuyệt nghe Vân Khinh đáp nhẹ nhàng mà khéo léo, lập tức hướng về phía sau vung tay lên, mấy vạn tân binh ở phía sau ngay lập tức lùi sang hai bên mở ra một con đường rộng lớn.

“Bình quận vương, chúng ta vào hoàng cung cùng nghị sự.” Vân Khinh thấy vậy gật đầu với Bình quận vương ở phía dưới, xoay người xuống tường thành.

Bình quận vương thấy vậy sắc mặt hết sức vặn vẹo, vô cùng dữ tợn bước nhanh vào nội thành.

Chỉ chờ Bình quận vương, Đinh Phi Tình và Mộ Ải vừa qua khỏi, Độc Cô Tuyệt ngay lập tức vung tay lên cản không cho mười vạn đại quân của Bình quận vương vào thành. Tình cảnh trong thành lúc này khá hỗn loạn, không kịp bày bố gì nhiều, nếu để đội binh tinh nhuệ như vậy vào thành, đến lúc chúng có ý đồ làm loạn thì bọn họ lấy gì mà ngăn cản, vẫn là để ở ngoài tốt hơn.

Ánh mặt trời chiếu vào cảnh núi non sông nước, cảnh trí hôm nay thật đẹp.

Hoàng cung Nam Vực vương.

“Ôi trời ơi, Linh Đang, muội mang thai từ khi nào? Trời ạ, nhanh nhanh cho tỷ tỷ xem nào”. Đinh Phi Tình ở bên ngoài còn tràn đầy một vẻ uy nghiêm, vừa bước vào đại điện hoàng cung cái liền cởi bỏ mũ giáp, treo lên một vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm chầm lấy Vân Khinh, không ngừng xoay vòng vòng quanh Vân Khinh, trên mặt là vẻ vô cùng vui sướng.

Vân Khinh bị Đinh Phi Tình vừa ôm vừa lượn quanh người liên tục, tốc độ nhanh đến choáng váng, đành phải vươn tay ra giữ chặt Đinh Phi Tình vốn đang nhìn từ trên xuống dưới từng chút từng chút một đánh giá cô, cười nói: “Tỷ tỷ đừng xoay nữa, đầu muội choáng váng luôn rồi.”

Đinh Phi Tình vừa nghe Vân Khinh nói vậy, lập tức dừng lại không dám xoay quanh Vân Khinh nữa, nhìn chằm chằm vào cái bụng đang nhô lên của Vân Khinh, chăm chú giống như muốn nhìn xuyên thấu xem bên trong là thứ gì luôn vậy, liên tục hỏi: “Mấy tháng? Là trai hay gái? Là thai một hay thai đôi? Đã có tên chưa? Tên gì? …”

Các câu hỏi liên tiếp còn chưa dứt, Vân Khinh đột nhiên đưa tay ôm ngược lại Đinh Phi Tình, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã trở lại.”

Đinh Phi Tình nghe vậy mắt nóng lên, ôm lấy Vân Khinh, cố gắng tránh bụng Vân Khinh, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Vân Khinh, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ khiến muội lo lắng.” Cô hiểu ý Vân Khinh.

“Nhưng lại mang đến cho chúng ta một tin vui rất lớn nha.” Phi Lâm đi theo vào, nâng tay liền cho người cùng tiến vào với y – Mộ Ải – một đấm thật mạnh, đồng thời quay đầu nhìn Tiểu Tả và Đinh Phi Tình nói.

Mấy cái tên mất tích tìm hoài không ra này không biết chạy biến đâu mất, không ngờ mới gặp lại đã cho bọn họ một sự kinh ngạc đến thế này đây – thu phục Bình quận vương, việc này đã làm như thế nào chứ?

Mộ Ải bị Phi Lâm đấm một đấm, nháy mắt khóe miệng cười thật tươi đấm một đấm trả lại Phi Lâm, Phi Lâm đưa tay đỡ lấy, hai người đồng loạt lui về phía sau một bước, liếc nhau cười ha ha.

“Đương nhiên rồi, chúng ta là ai cơ chứ. Sư phụ, lần này công lao con lớn lắm đấy. Sư phụ, con đây so với Tiểu Hữu có bản lãnh hơn đúng không?” Tiểu Tả thích nhất là trêu chọc đùa giỡn, ở trong quân đội đã phải tỏ vẻ thâm trầm quá lâu rồi, lúc này vừa gặp được đám người một nhà Phi Lâm thì tính tình hoạt bát lập tức hồi phục. Vừa nghe Phi Lâm buông lời liền nhảy bắn lên, khoa tay múa chân cười tươi rói, vừa chỉ Tiểu Hữu đứng một bên vừa nói.

Tiểu Hữu nghe vậy lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Tiểu Tả đang vô cùng hưng phấn.

“Có bản lãnh? Có bản lãnh gì nào?” Phi Lâm thấy Tiểu Tả vội vàng khoe thành tích không khỏi bật cười hỏi.

Độc Cô Tuyệt theo vào sau vội vàng bước lại đẩy Đinh Phi Tình ra, kéo Vân Khinh ôm vào trong lòng ngồi ở một bên vương vị, nhìn Mộ Ải và Đinh Phi Tình trầm giọng nói: “Ta muốn nghe tường thuật.”

Đinh Phi Tình thấy Độc Cô Tuyệt vẫn thích ghen tuông vớ vẩn như vậy, không khỏi cười ha hả, tâm trạng vô cùng tốt.

Vân Khinh bất đắc dĩ liếc nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, cũng khẽ cười lên.

Tiểu Tả là tên mồm nhanh miệng nhảu, vừa thấy Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh tỏ thái độ chờ đợi, thế là vội vàng tranh Đinh Phi Tình và Mộ Ải mở miệng trước, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Thì ra ngày đó sau khi bọn họ từ trên Tuyết sơn rớt xuống, lúc rơi xuống đầu Tiểu Tả bị đập vào băng cứng, lập tức hôn mê bất tỉnh. Mộ Ải chỉ biết chút y thuật, không khỏi hoảng hốt, vội vàng cõng cậu chạy xung quanh tìm kiếm đám người Vân Khinh, rồi lại lên Tuyết sơn tìm lần nữa, vẫn không thấy tung tích ba người đâu. Trong lòng đoán là ba người họ đã không có vấn đề gì đáng trở ngại, người cũng không thể vô duyên vô cớ mà bốc hơi biến mất hay bay lên trời được, vẫn còn chuyện nghiêm trọng hơn phải lo, bọn họ nóng vội lo cho thương thế của Tiểu Tả, nên ba người lập tức ngày đêm hành trình ra khỏi Tuyết sơn, tìm đại phu cho Tiểu Tả.

Nói đến cũng thật khéo, đại phu nổi danh nhất ở vùng Tuyết sơn này lại là đại phu riêng của phủ Bình quận vương. Đinh Phi Tình và Mộ Ải lập tức trổ tài trên đường phố Lam thành, nơi ở của Bình Quận Vương. Bình Quận Vương luôn khao khát người tài đương nhiên sẽ mời họ về phủ tham gia đội ngũ. Mộ Ải và Đinh Phi Tình – nữ cải nam trang – thế là vô cùng tự nhiên trở thành người của vương phủ, do đó việc điều trị cho Tiểu Tả cũng trở thành việc vô cùng hợp lý.

Bởi vì Đinh Phi Tình lẫn Mộ Ải chưa từng xuất đầu lộ diện ở Nam Vực, người biết đến cũng không nhiều, do đó khi ở trong phủ Bình quận vương cũng chẳng khiến người ta nghi ngờ lấy một chút.

Thương thế của Tiểu Tả rất nặng, máu tụ trong đầu không tan, đại phu quả thật rất có bản lãnh, chỉ dùng thuốc làm cho máu tụ chậm rãi tan ra.

Đinh Phi Tình và Mộ Ải vì lo lắng cho thương thế của Tiểu Tả, cho nên cho dù biết Vân Khinh và Phi Lâm đại náo kinh thiên động địa trong phạm vi thế lực Nam Vực vương cũng không thể phân thân đi trợ giúp gì được. Ngược lại biết tình hình ba người đã bình an vô sự nên đã có thể bình tâm lại, an tâm ở trong phủ Bình quận vương trị liệu cho Tiểu Tả.

Chạy chữa suốt mấy tháng liền, Tiểu Tả tỉnh lại cũng mới được mấy ngày. Vừa tỉnh lại là đã muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng lại nghe được tin tức Vân Khinh dưới sự giúp đỡ của Độc Cô Tuyệt muốn xưng vương Nam Vực. Bình quận vương vô cùng coi trọng diễn tiến của tin tức này, mà ba người nghe chuyện cũng không vội rời đi, ở lại yên lặng xem xét tình hình. Cứ thế yên lặng xem xét mãi cho đến giai đoạn Vân Khinh tấn công tới U thành, Bình quận vương muốn khởi binh chống lại. Thủ hạ của Bình quận vương toàn là quân tinh nhuệ, Đinh Phi Tình và Mộ Ải đều biết rõ. Xét về binh mã của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt không cần nghĩ cũng biết đó là một đội quân rách nát chắp vá, thời điểm này mà không giúp thì lúc nào mới giúp đây, thế là ba người bắt đầu ra tay.

Bản thân Bình quận vương không có nhược điểm gì, nhược điểm duy nhất chính là con trai của lão, yêu con hơn cả mạng mình, nắm được con lão thì cần lo gì đến chuyện Bình quận vương không nghe lời chứ.

“Đủ thủ đoạn.” Mặc Ngân nghe vậy giơ ngón tay cái lên với Mộ Ải và Phi Lâm, mặt cười tươi rói.

Phi Lâm cười cười nhìn Tiểu Tả nói hết nửa ngày khát nước đang bưng chén trà uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ngươi nói công lao ngươi lớn, nhưng ta nghe nãy giờ thì thấy ngươi có làm gì đâu.”

Tiểu Tả vừa nghe được vài câu đã nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh lớn tiếng nói: “Nếu không phải lúc con ngã xuống bị va vào đầu, làm sao bọn họ có thể tới phủ Bình quận vương được, rồi làm sao có thể bắt chẹt Bình quận vương như vậy được. Tất cả là nhờ con bắt đầu thì các người mới có kết quả này chứ. Tại sao không phải là công lao của con lớn nhất chứ, thiếu gia, người quá bất công”.

Phi Lâm, Vân Khinh, Đinh Phi Tình, Mặc Ngân, Mộ Ải liền phá ra cười, trong khoảnh khắc, chính điện hoàng cung Nam Vực tràn ngập tiếng cười.

“Được, được, công lao ngươi lớn nhất.” Nói xong Phi Lâm bước ra phía trước, xoa xoa đầu Tiểu Tả, trong mắt hiện lên sự ấm áp. May mắn là không sao, nếu có sao nhất định y sẽ tính hết tội lên tên đầu sỏ Thánh Thiên Vực.

Tiểu Tả thấy vậy quay lại khẽ ôm thắt lưng Phi Lâm, cười cợt: “Không sao, không sao sư phụ à, con phúc lớn, mệnh lớn”.

Nhất thời kích động, Tiểu Tả cũng không phân biệt được rõ ràng, lúc thì gọi là thiếu gia lúc thì gọi sư phụ loạn cả lên.

Tiểu Hữu đứng một bên vẫn chưa hề nói một lời, hiếm có khó tìm, lạnh lùng buông một câu: “Chức tướng quân của ta, ta không thèm so đo ban tặng cho ngươi đấy.”

Tiểu Tả vừa nghe vậy lập tức trừng mắt, nhảy dựng lên: “Cái gì mà ban tặng, ta là danh chính ngôn thuận, ta muốn làm Thượng tướng quân.”

Trong chính điện tiếng cười rộn rã, có tên Tiểu Tả dở hơi này thì làm sao mà thiếu được tiếng cười kia chứ.

Trong không khí cười đùa như vậy, chỉ có Độc Cô Tuyệt sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Vân Khinh, Vân Khinh nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, trên mặt là ý cười dào dạt, vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa hai má Độc Cô Tuyệt, trong mắt có xin lỗi, nhiều hơn nữa là sự dịu dàng trìu mến.

Cô không cho Tiểu Hữu nói mọi việc với hắn, là vì sợ hắn lo lắng. Không ngờ rằng hắn vẫn không thèm để ý đến tính mạng mình, lao ra khỏi cung thứ ba chạy đi cứu cô. Nếu nói cho hắn biết tất cả những chuyện cô đã trải qua thì chỉ sợ Độc Cô Tuyệt đã lao ngay ra khỏi nơi đó mà không chờ đợi thêm chút nào nữa hết. Độc Cô Tuyệt hiểu ý của Vân Khinh, nhưng cho dù hiểu thì hiểu đó, khí giận trong lòng vẫn không cách nào trấn áp. Hung hăng nhéo tay Vân Khinh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu để ta phát hiện nàng còn dối gạt ta bất kỳ điều gì nữa, nàng cứ chờ đó cho ta, hừ.”

“Không đâu.” Vân Khinh dịu dàng cười với Độc Cô Tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh nhanh chóng đáp ứng hắn, chỉ đành hừ mạnh một tiếng, khí giận đã tiêu tán bớt, bàn tay lại vỗ vào má Vân Khinh.

Vân Khinh cũng không giãy dụa, nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, quay đầu nhìn Mộ Ải, Đinh Phi Tình và Tiểu Tả: “Làm liên luỵ đến mọi người rồi”.

Không lời nào có thể cảm tạ hết được, dùng lời chỉ bằng thừa, ân tình còn cao hơn cả trời kia, một tiếng cảm ơn làm sao đáp đủ.

“Ngốc nghếch, tỷ tỷ giúp muội thì có gì mà phải kể công.” Đinh Phi Tình nghe vậy cười bước lên phía trước, nựng nựng má Vân Khinh.

Mộ Ải hai tay khoanh trước ngực cười nói: “Ta cũng không phải giúp không công, cô xưng vương ở Nam Vực, việc kinh doanh buôn bán của ta ở nơi này có thể thuận lợi, phát tài lắm nha. Ai cũng có lợi cả.”

“Hám lợi.” Phi Lâm nghe thế quay sang khinh bỉ Mộ Ải một câu.

Mộ Ải ngửa đầu nói: “Như nhau, như nhau”. Dứt lời hai người liếc nhau, lại phá ra cười lần nữa.

Vân Khinh biết Mộ Ải nói như vậy chẳng qua là để cô khỏi nặng lòng chuyện ân nghĩa mà thôi, bất giác nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, trong lòng vô cùng cảm động.

“Đúng rồi, còn Bình quận vương kia xử lý thế nào?” Giữa không khí đang vô cùng vui vẻ, Mặc Ngân đột nhiên lên tiếng.

Đinh Phi Tình nghe vậy khẽ nhíu mày một cái rồi nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Người này, dù sao chúng ta cũng nợ người ta một ân tình, nếu có thể thì cho y một cơ hội đi”.

Tuy rằng là ở hai phe đối lập, nhưng đúng là bọn họ còn nợ Bình quận vương.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy khẽ liếc Đinh Phi Tình một cái, lạnh lùng gật đầu: “Đoạt lại binh quyền của y, chức vị quận vương của y có thể giữ nguyên, chỉ cần y không có tâm làm phản thì vinh hoa phú quý cũng không thiếu của y nửa phần.”

Đinh Phi Tình, Mộ Ải, Tiểu Tả là vì giúp bọn hắn nên mới phải phụ người, tất nhiên bọn họ hẳn còn áy náy.

Đinh Phi Tình và Mộ Ải nghe thế đồng thời gật gật đầu, thế là ổn rồi.

“Có mười vạn tinh binh này của Bình quận vương, và chúng ta cũng hiện có ba mươi vạn tân binh, giờ đã thống nhất được thế lực Nam vực vương, thậm chí sau này dẫn binh đi thâu tóm thế lực của Thánh Thiên Vực, cũng tuyệt không thể thiếu phần của bọn họ được.” Phi Lâm kéo Tiểu Tả ngồi xuống, mặt tươi roi rói nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy cũng chỉ cười. Mười vạn binh mã này đến rất đúng lúc, chỉ có dựa vào quân đội tinh nhuệ mới có thể mang đến sự ổn định căn bản cho đất nước.

“Đinh Phi Tình, Phi Lâm, ta, phụ trách chỉnh đốn tân binh để xáp nhập lại với mười vạn binh mã của Bình quận vương, trong vòng một tháng phải huấn luyện ra được cường binh.” Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt, đột nhiên vẻ mặt đầy nghiêm túc ra mệnh lệnh.

“Mộ Ải, Tiểu Hữu, Mặc Ngân phụ trách trong vòng một tháng thu phục tất cả mọi thế lực còn sót lại của Nam Vực vương tiền nhiệm.”

“Tiểu Tả chăm sóc Vân Khinh, phụ trách điều hành trung gian.”

Mệnh lệnh liên tiếp truyền ra, vang lên khắp chính điện hoàng cung Nam Vực.

Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng lạn, lá cây bay múa nhẹ nhàng trong gió, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt lá, ánh lên sắc lục trong suốt.

Non xanh nước biếc, thế gian vạn lần biến chuyển.

Thời gian nhoáng lên đảo mắt đã qua một tháng, trận quyết chiến giữa thế lực Nam Vực vương và Thánh Tông đã sắp tới hồi kết.

Hai mươi vạn binh lực của Thánh Tông vốn không phải là đối thủ của bốn mươi lăm vạn binh lực của Nam Vực vương, thêm Thánh Thiên Vực ở bên trong làm khó dễ, càng khiến cho Nam Vực vương đi đến đâu thì các thành trấn nơi đó bị thất thủ, thế tấn công như vũ bão, đuổi tận giết tuyệt. Chống đỡ được một tháng, các chiến dịch to nhỏ thường xuyên nổ ra không dưới trăm lầm, nhưng vì thực lực cách biệt quá xa nên không gắng gượng được nữa.

U thành, thất thủ.

Nơi nơi tường đổ, những vách tường đá cháy đen, những vết máu bắn lên đen đúa, những căn nhà sập nát… Vốn là một U thành phồn hoa, sau chiến trận đã trở thành một bãi phế tích, ngay cả Thánh nữ cung sừng sững cả ngàn năm ở Nam Vực cũng biến thành một khoảng hư vô, đại quân lướt qua đã thiêu rụi tất cả, thứ tượng trưng cho thế lực Thánh nữ nơi đây đã không còn gì nữa.

Cất cao ca khúc khải hoàn, Nam Vực vương đưa binh thẳng vào U thành, đứng giữa vùng đất của thế lực Thánh nữ – xưng vương.

Ánh trăng treo ở phía chân trời, từ trên ngọn cây rót từng tia sáng xuyên qua kẻ lá rơi xuống đất, một mảnh trăng tàn.

Trên quảng trường trung tâm U thành, tế đàn thánh miếu. Chín bậc thang màu trắng oai phong dưới ánh trăng chỉ thấy vô cùng nhớp nhúa, trên bậc thang trắng toát giờ nhiễm đặc sắc đỏ và đen, không còn đâu vẻ thần thánh ngàn năm xưa cũ.

Dưới ánh trăng, một người chậm rãi từ dưới các bậc thang bước lên, ánh trăng sáng tỏ nhưng lạnh lẽo chiếu xạ trên mặt người đó, còn ai ngoài Thánh Thiên Vực vốn mất tăm mất tích bấy lâu.

Vẫn chiếc áo bào trắng không nhiễm chút bụi trần, dưới đêm trăng gió nhẹ, chậm rãi bay bay, vẫn vẻ cao quý ngàn ngày như một.

Khóe miệng Thánh Thiên Vực mang theo một nét cười thản nhiên bước lên các bậc cầu thang bạch ngọc, mũi chân chợt ấn nhẹ một chút lên mặt cạnh bậc thang thứ chín, mặt đất bất ngờ nứt ra chia làm hai nửa, lộ ra một dãy cầu thang rất dài hướng sâu vào trong lòng đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.