Edit & beta : Ong MD
Cung thứ ba của Thánh nữ cung chính là cung điện lửa đỏ.
Nhiệt độ không khí cực nóng như nướng chín đỏ khuôn mặt người
ta, cả người ướt đẫm mồ hôi, giống như đi vào trung tâm núi lửa. Nóng như vậy
thật sự không người nào có thể chịu được.
Độc Cô Tuyệt bị Vân Khinh ôm thẳng tới đây, cả người lạnh lẽo
như muốn đóng băng. Nhưng vừa vào cung thứ ba này, hơi nóng đã làm người hắn đổ
mồ hôi như mưa, cảm giác lạnh lẽo từ từ giảm xuống, thân thể cứng ngắc bắt đầu ấm
lại, linh hoạt, co giãn được. Khuôn mặt trắng xanh dần dần có sắc hồng, thân thể
đang co rút, run run không ngừng cũng dần bình ổn.
Vân Khinh thấy vậy bèn ôm chặt đầu Độc Cô Tuyệt, vùi mặt
mình thật sâu trong cổ hắn, không gào khóc, cũng không vui mừng, ngay cả một âm
thanh nhỏ cũng không có, chỉ nhìn thấy lưng cô hơi run run, hơi thở nhè nhẹ,
nhè nhẹ.
Đám người Phi Lâm, Đinh Phi Tình, Mộ Ải, Mặc Ngân vừa vọt tới
thấy vậy chợt thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời nhìn bộ dáng của Vân
Khinh, lại cùng thở dài, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng sâu sắc.
Tĩnh lặng, không một tiếng động, trong cung điện cực nóng,
chỉ có tiếng Độc Cô Tuyệt thở dồn dập rồi từ từ bình ổn lại.
Sau một lúc lâu, Độc Cô Tuyệt mở mắt ra đưa tay ôm đầu Vân
Khinh đang gục vào cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, khàn giọng nói: “Không phải sợ.”
Không có tiếng trả lời, thứ duy nhất đáp lại là Vân Khinh
càng ôm chặt lấy hắn hơn. Độc Cô Tuyệt để mặc Vân Khinh ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt
vuốt tóc cô.
“Bây giờ phải làm sao?” Trong yên lặng, Mộ Ải đột nhiên cất
tiếng hỏi, y vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng tình huống trước mắt khiến
y không thể tiếp tục im lặng được nữa.
“Ta không sao.” Độc Cô Tuyệt nhìn Mộ Ải, khàn giọng nói.
“Không, ngài có vấn đề rất lớn.” Không ngờ Độc Cô Tuyệt vừa
dứt lời, Thượng Quan Kính đỡ Tuyết Cơ và Tuyết Lê đi đến, Tuyết Cơ nhíu mày
nhìn Độc Cô Tuyệt
“Chưa từng có người nào trúng độc Thiên Mạch mà sống quá ba
ngày, hiện tại ngài là người đầu tiên. Nhưng con có thể sống được hoàn toàn là
dựa vào dòng nham thạch nóng chảy trong lòng đất bao quanh người ngài. Hơi nóng
của nham thạch làm cho máu ngài không đông đặc, một khi rời khỏi đây, chỉ sợ
cũng là ngày chết của ngài.” Tuyết Cơ cắn răng nói thẳng một hơi.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy sắc mặt chợt trở nên u ám, Vân Khinh
càng ôm chặt hắn hơn nữa.
Tuyết Lê đưa mắt nhìn xung quanh, đây là lần lần đầu tiên bà
vào Thánh nữ cung, cuối cùng cũng biết Thánh nữ cung như thế nào. Nhưng lúc này
cũng không rảnh bận tâm khung cảnh trước mắt, cúi đầu nhìn hai người đang ôm
nhau nói: “Chúng ta đến chính là thử kéo dài thời gian đông máu của ngươi, xem
thử có thể giảm bớt độc tố của Thiên Mạch để ngươi có thể ra ngoài được hay
không, nếu ngươi không chịu phối hợp với chúng ta, cố ý đi ra ngoài thì chúng
ta cũng không ngăn cản ngươi làm gì.”
Lời nói lạnh lùng vang vọng trong cung thứ ba, cũng là phán
án tử hình cho Độc Cô Tuyệt.
Bà và Tuyết Cơ thuở nhỏ sinh sống ở Nam Vực, cho dù là độc tố
gì, cho dù không có khả năng tuyệt đỉnh như Thánh Tông nhưng cũng không phải hạng
tầm thường vô dụng. Nếu cho hai người thời gian nghiên cứu thì dù không giải được
độc, chắc chắn cũng có thể kìm hãm được.
Hai mắt Độc Cô Tuyệt nhíu lại, cắn chặt răng, đưa tay ôm lấy
Vân Khinh định ngồi dậy, không ngờ hắn chưa kịp làm gì, Vân Khinh đột nhiên ôm
chặt hắn hơn nữa, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đầy kiên quyết:
“Không được rời khỏi đây, chàng phải ở lại.”
“Không được.” Độc Cô Tuyệt không thèm suy nghĩ, kiên quyết
đòi trở về.
Trên mặt Vân Khinh hiện lên sự kiên quyết và cương nghị chưa
từng có, cô nhìn thật sâu vào mắt Độc Cô Tuyệt gằn từng chữ: “Ta sẽ bảo vệ tốt
bản thân. Trước đây ta dễ dàng tha thứ, là bởi vì bọn chúng chưa đụng đến những
thứ quý báu của ta. Nhưng bây giờ bọn chúng lại làm tổn thương người ta yêu nhất,
ta tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Tuyệt, trước kia đều là chàng che chở ta,
bây giờ đến ta lượt che chở cho chàng, bạn đồng hành của chim ưng, tuyệt đối
không phải loài hoàng oanh.”
Lời nói của cô, không phải dõng dạc tuyên bố, không có sầu
não triền miên, mà chỉ có giọng nói khí phách, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà
kiên quyết vang vọng ở trong cung thứ ba, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Độc Cô Tuyệt bình tĩnh nhìn Vân Khinh, trên mặt Vân Khinh là
một sự kiên nghị chưa từng có. Không phải hờ hững không tranh đoạt với đời,
cũng không phải trong lành, lạnh nhạt như nước, mà là sự kiên quyết cao quý,
trong đôi mắt kia phát ra ánh sáng rạng ngời như muốn chiếu rõ đôi mắt hắn.
Đám người Phi Lâm nghe vậy không chỉ cảm thấy chấn động mà đột
nhiên cảm thấy Vân Khinh như trưởng thành hẳn lên. Vẫn tấm lưng đứng thẳng ấy,
vẫn là đôi vai gầy nhỏ nhắn ấy, nhưng lúc này dường như có thể chống được cả trời.
Mọi người chợt nhìn nhau, thứ Vân Khing thật sự coi trọng có lẽ chính là đây.
Hai mặt đối diện nhau, Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh thật lâu,
bốn mắt chạm vào nhau, những cảm xúc đan xen, quay cuồng trong đó. Chỉ có hai
người mới biết nó chứa đựng những tình cảm gì.
“Được.” Một lúc sau, Độc Cô Tuyệt hung hăng cắn răng, gật đầu.
“Bạn đồng hành của chim ưng, tuyệt đối không phải loài hoàng
oanh.”
“Đúng, tuyệt đối không phải.”
“Bảo vệ nàng thật tốt.” Không nói một lời dư thừa nào, Độc
Cô Tuyệt quay đầu nhìn Phi Lâm, Mộ Ải và Đinh Phi Tình, trầm giọng nói.
“Nhất định.” Cả ba người không hề do dự, đồng thanh trả lời.
Vân Khinh nhìn thật kỹ Độc Cô Tuyệt một lần nữa rồi xoay người
bước ra khỏi cung thứ ba, bóng lưng kia vô cùng kiên cường và cứng rắn.
Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình lập tức đi theo, đám người Mặc
Ngân, Thượng Quan Kính, Tuyết Cơ, Tuyết Lê ở lại làm bạn với Độc Cô Tuyệt.
Binh chia làm hai đường, rốt cuộc chính Vân Khinh phải
giương đôi cánh vượt qua bức tường cao kia.
Gió xuân thổi khắp đất trời, mùa đông giá rét đã sớm trôi
qua, mùa xuân tràn đến làm cho vạn vật sống lại, khắp nơi sinh khí dạt dào.
Ba ngày sau, tại tế đàn của Thánh miếu, đại điển đăng cơ của
Thánh nữ.
Dàn tế hình tròn dựng giữa quảng trường rộng lớn, bậc thềm
ngọc thạch chín tầng tôn quý, đứng cao ngất ở giữa đất trời, ngạo nghễ trước
chúng sinh.
Trên chín bậc thềm bạch ngọc đều có người của Thánh Tông mặc
áo bào trắng đứng ở trên đó. Tầng thứ nhất có tám người của Thánh Tông đứng
theo tám hướng, tầng thứ hai giảm xuống còn bảy người, tầng thứ ba giảm dần
theo thứ tự. Mãi cho đến tầng thứ tám, Thánh tử Thánh Thiên Vực đang đứng trên
đó, trên người khoác áo bào trắng thuần khiết, nhẹ nhàng bay trong gió, tôn quý
đến dị thường.
Lúc này quanh dàn tế bạch ngọc, người dân vây chật kín, tất
cả mọi người đều quỳ xuống cúi đầu phủ phục trên mặt đất, hướng về phía đỉnh tế
đàn bái lạy, vô cùng chân thành mà cuồng nhiệt, đó là Thánh nữ thống trị Nam Vực.
Dòng người kéo dài miên man, ngước mắt nhìn xuống như không
thể thấy được điểm cuối, chỉ thấy một mảng đông nghìn nghịt. Nhưng lại hoàn
toàn tĩnh lặng, trong ngàn vạn dân chúng không ai nói chuyện, cũng không ai có
hành động gì, yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua nhè nhẹ, vô
cùng cung kính và nghiêm trang.
Bầu trời trong sáng đến lạ thường, ánh vàng bao phủ khắp mặt
đất, chiếu rọi phía dưới tế đàn càng làm tăng thêm sự trang nghiêm và thần
thánh.
“Đã đến giờ.” Cùng với tiếng chuông vang xa, một giọng nói
già dặn kinh nghiệm tuyên bố khắp thiên hạ, đại điển đăng cơ của Thánh nữ đã bắt
đầu.
Cùng với lời tuyên bố nối tiếp nhau lan truyền ra xa, Vân
Khinh khoác áo choàng màu trắng, bên dưới góc áo thêu một vòng màu vàng, đầu đội
vương miện nữ vương hình hoa Bà Sa song thụ bằng ngọc lưu ly bảy màu. Ánh mặt
trời vàng rực chiếu rọi xuống tỏa ra ánh sáng như ngọc khiến người ta lóa mắt.
Bước đi trên tấm thảm màu trắng, từng bước hướng về trung tâm nơi dân chúng
đang vây quanh, chính là tế đàn của Thánh miếu kia.
Lần trước cô được sắc phong là Tần vương hậu, là vợ của Độc
Cô Tuyệt. Còn lúc này cô không phải là vương hậu, cô là nữ vương của nơi này,
là quân vương thống trị một nửa thế lực Nam Vực.
Bước chân kiên định, bờ lưng thẳng tắp, lúc này đây cô phải
vì Độc Cô Tuyệt mà tranh đoạt, vì chính mình mà tranh đấu. Trong đất trời này,
cô tuyệt đối không cho phép kẻ nào ức hiếp, đè đầu cưỡi cổ mình.
Đám người đông nghìn nghịt phủ phục xuống, nơi nào Vân Khinh
đi qua nơi ấy vội vàng dập đầu bái lạy nhưng không hề gây nên một tiếng động
nào.
Một bước, hai bước, ba bước, từng bước tiến lên dàn tế cao
cao, Vân Khinh chắp tay sau lưng, kiên định bước lên từng bước. Những gã đàn
ông của Thánh tông đứng giữ dàn tế sừng sững không ai không khom người bái lạy,
ngay cả Thánh Thiên Vực đứng ở tầng thứ tám, cũng mỉm cười tràn đầy thản nhiên
khom người hành lễ với Vân Khinh.
“Đại điển sắc phong Thánh nữ bắt đầu.” Giọng nói cao vút
vang lên, Tuyết Lê khoác áo choàng màu tím nhạt, tay cầm hổ phù tượng trưng cho
quyền lực tối cao, khom người bước lên quỳ trước người Vân Khinh, dâng hổ phù
trong tay lên cao. Đó là binh phù có thể điều động một nửa thế lực của Nam Vực.
Khắc hình một đóa hoa Bà Sa song thụ, tinh mỹ mà cao quý, đó
là biểu tượng cho sự thay đổi quyền lực. Nhưng chỉ có Vân Khinh và đám người
Tuyết Lê biết, thứ này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, một thứ không có thực,
tất cả chỉ là vật trang trí mà thôi.
“Nay đại Thánh nữ đời thứ một trăm ba mươi bảy của Nam Vực
ta lên ngôi, sửa niên hiệu thành Vị Trinh, đại xá thiên hạ.” Một giọng nói già
nua vang lên, đó là một ông lão lớn tuổi nhất – khoác áo choàng màu trắng, góc
áo thêu hình mặt trăng khuyết – từ từ đứng lên, chậm rãi mà thận trọng đỡ lấy hổ
phù trong tay Tuyết Lê, quỳ nửa người xuống, hai tay cung kính dâng lên cho Vân
Khinh, trầm giọng tuyên bố.
Đây là Tông chủ của Thánh Tông, trước khi Thánh nữ lên ngôi,
thì đây là người đức cao vọng trọng nhất nắm giữ toàn bộ thế lực của Thánh nữ
Nam vực.
Vân Khinh nhìn lướt qua ngàn vạn người dân Nam Vực đang quỳ
phủ phục dưới mặt đất, khuôn mặt bình thản, lạnh nhạt đưa tay tiếp nhận hổ phù,
giơ lên cao.
“Thánh nữ bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Trong phút
chốc, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên như sấm gầm, trong khoảnh khắc phá tan
bầu không khí đang cực kỳ tĩnh lặng.
Tiếng tung hô như sóng thần ập tới, tầng tầng lớp lớp vang vọng
trong trời đất, tràn ngập cuồng nhiệt tín ngưỡng và sự sùng bái tuyệt đối.
Trong tiếng hô vạn tuế đinh tai nhức óc, ba người Phi Lâm, Mộ
Ải, Đinh Phi Tình đứng ở một góc xa xa nhìn nhau rồi nhìn về phía tế đàn cao
cao. Nơi đó Vân Khinh thật lãnh đạm mà cao quý, khóe miệng đều nở một nụ cười
tươi khen ngợi.
Ba ngày này Vân Khinh không hề chợp mắt, chuyên tâm tìm hiểu
về lịch sử của Nam Vực. Trong triều có văn võ quần thần nào, chia ra phe phái
ra sao, tình hình hiện tại ở các khu vực của Nam Vực, quân binh, nội bộ, cùng với
sở trường hàng đầu của Nam Vực là pha chế độc dược. Tóm lại, nếu muốn tìm kiếm
dược liệu để chế thuốc giải cho Độc Cô Tuyệt thì điều đầu tiên cần làm là lật đổ
Thánh Thiên Vực. Nếu không, chỉ cần y còn ở đây ngày nào thì dù bọn họ có biết
dược liệu ở đâu, cũng khó rời khỏi Nam Vực nửa bước. Chính vì không thể tự do
hành động nên chỉ còn cách chủ động tấn công để giành lợi thế. Nhưng muốn lật đổ
Thánh Thiên Vực mà chỉ dựa vào vũ lực thì không thể được, phải diệt tận gốc rễ
của y thì mới có thể xong xuôi hết mọi chuyện. Tuy Thánh nữ chỉ là thứ hữu danh
vô thực, nhưng bọn họ sẽ biến nó thành hữu thực.
Chín tiếng chuông ngân vang, Đại Thánh nữ Nam Vực đời thứ một
trăm ba mươi bảy, Tuyết Nhan đăng cơ lên ngôi.
Giơ cao hổ phù trong tay, tiếng tung hô rền vang lập tức lặng
dần xuống. Vân Khinh nhìn thần dân Nam Vực đang ngước mắt lên nhìn mình, khuôn
mặt chợt trở nên sắc bén.
“Xóa bỏ trọng tội khi quân phạm thượng cho chín đời Tuyết tộc,
phạt bổng lộc một năm, trừng phạt để làm gương.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh
lùng từ trên dàn tế cao cao tung bay xuống phía dưới, nhẹ nhàng mà tràn ngập uy
nghiêm.
“Bệ hạ có chỉ, xóa bỏ trọng tội khi quân phạm thượng cho
chín đời Tuyết tộc, phạt bổng lộc một năm, trừng phạt để làm gương, Tuyết tộc
còn không mau tạ ơn.”
Thánh Tông đứng thẳng người bên cạnh Vân Khinh, cao giọng
quát.
Dòng tộc Tuyết thị đang quỳ gối ở một góc tế đàn, nghe truyền
lệnh xuống đồng loạt khóc rống lên, dập đầu tạ ơn không ngừng với Vân Khinh: “Tạ
ơn bệ hạ khai ân không giết.”
Tuyết tộc lấy giả thay thật, vốn là tội chết. Tuy nhiên hiện
tại tân Thánh nữ bệ hạ dù sao vẫn là người của Tuyết tộc. Cho dù đã từng phạm
sai lầm nhưng đã sửa chữa lỗi lầm đúng lúc, làm cho mọi người tâm phục.
“Thánh nữ tiền nhiệm Tuyết Cơ và Tuyết Lê đã phạm tội lớn
nhưng niệm tình hết lòng sửa chữa, nay giáng xuống làm thường dân.”
“Tạ ơn đại ân của bệ hạ.” Tuyết Cơ, Tuyết Lê khom người xuống,
dập đầu quỳ lạy Vân Khinh. Tội lớn như thế mà Vân Khinh chỉ nói hai câu liền miễn
hết, quần thần bên dưới nghe vậy liếc nhau, mấy trọng thần chấp chưởng binh quyền
thấy Thánh Thiên Vực vẫn mỉm cười không phản đối, mặc kệ không lên tiếng, nên
không dám phản bác.
Sau khi ban hai lệnh đặc xá tội, Tông chủ của Thánh Tông đột
nhiên ho khẽ một tiếng rồi cất giọng: “Hôm nay, Nam Vực ta nghênh đón Thánh nữ
bệ hạ thực sự trở về, đây là việc đại hỉ đầu tiên. Thánh nữ bệ hạ và Thánh tử
điện hạ đại hôn, là việc đại hỉ thứ hai.”
Vừa mới dứt lời, dân chúng bên dưới đồng loạt tung hô.
“Chúc mừng đại hôn của thánh nữ bệ hạ.” Tiếng hô hưng phấn ầm
ĩ lan truyền rất xa, giống như những con sóng lớn quay cuồng, chỉ trong khoảnh
khắc đã nhập thành biển cả rộng lớn, tiếng chúc mừng chấn đồng cả đất trời.
“Để sau.” Chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ, mang theo sự chân
thực và kiên quyết vô cùng.
Tông chủ Thánh Tông đứng gần Vân Khinh nhất ngạc nhiên chau
mày, trầm giọng nói: “Bệ hạ, việc này Thánh tử điện hạ sớm đã dặn dò chuẩn bị,
không thể sửa đổi.”
Vân Khinh cũng không thèm nhìn mặt Tông chủ Thánh Tông bên cạnh,
mặt mày cực kỳ lạnh lùng nhìn xuống bên dưới cô một tầng, Thánh Thiên Vực đang
quay đầu lên xem cô nói chuyện, chỉ nghe cô lạnh lùng nói: “Nam Vực này nghe lời
ngươi, hay nghe lời ta?”
Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng quanh quẩn khắp bốn phía tế
đàn, quần thần đứng gần đó nghe xong đều câm miệng lại, nhìn Vân Khinh và Thánh
Thiên Vực đang đứng trên dàn tế.
“Thánh nữ bệ hạ, người nói vậy là ý gì…”
“Nếu nghe lời ngươi, sao còn muốn ta làm Thánh nữ làm gì. Nếu
nghe ta, ngươi có tư cách gì nói không thể sửa đổi?” Lời nói lạnh lùng cắt
ngang lời Tông chủ Thánh Tông, đôi mắt Vân Khinh chợt trở nên lạnh lùng, sắc
bén.
Thánh Thiên Vực nhìn Vân Khinh, khóe miệng chậm rãi nở ra một
nụ cười tươi, nhíu mày, khom người cung kính với Vân Khinh, nói thực tự nhiên:
“Đương nhiên là nghe lời thánh nữ.”
“Để sau.” Vân Khinh vung tay, cầm hổ phù trong tay, xoay người
đi xuống bên dưới tế đàn, không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Tông chủ
Thánh Tông ở phía sau, và nét mặt như cười như không của Thánh Thiên Vực. Ở cô
chỉ có sự cứng rắn mà kiên cường.
“Rất xinh đẹp.” Đinh Phi Tình vỗ tay, đôi mắt tràn đầy sự
khen ngợi.
“Thế này mới gọi là ra oai phủ đầu chứ.” Mộ Ải xoa xoa cằm,
nhíu mày cười.
“Sư muội của ta mà lại.” Không cần bảo vệ người của Tuyết tộc,
bởi vậy Tiểu Tả và Tiểu Hữu quay lại bên cạnh Phi Lâm, lúc này trong hai mắt đều
là tán thưởng.
Phi Lâm thấy vậy cười cười nói: “Đi thôi, từ hôm nay về sau
phải dựa vào chúng ta thôi.” Dứt lời, liền xoay người đi về phía cung nữ vương.
Không trung vạn dặm, từ hôm nay trở đi quân vương trên danh
nghĩa của một nửa thế lực Nam Vực, là Vân Khinh.
Thánh nữ hoàng cung.
“Hôm nay hắn thế nào?” Đinh Phi Tình đang cúi nhìn bản đồ
Nam Vực chợt ngẩng đầu lên, nhìn Vân Khinh vừa đi thăm Độc Cô Tuyệt trở về cất
giọng hỏi.
“Tốt lắm.” Chỉ cần Độc Cô Tuyệt không ra khỏi cung thứ ba
thì sẽ không có chuyện gì, chất độc cũng không phát tác, nhưng không thể để Độc
Cô Tuyệt sống quãng đời còn lại ở trong đó. Hiện tại, Thánh Thiên Vực không ra
tay với hắn nhưng sau này thì không thể nói trước được. Bọn họ muốn thừa dịp
này, cố gắng khuếch trương thế lực của mình, pha chế thuốc giải mới là chuyện
nên làm.
“Sư phụ đâu?” Vân Khinh ngồi bên cạnh Đinh Phi Tình, vừa lấy
ghi chép những vấn đề quan trọng mà Độc Cô Tuyệt đã ghi lại vừa hỏi. Độc Cô Tuyệt
lên ngôi lâu như vậy, thủ đoạn của hắn lợi hại hơn nhiều so với bọn họ. Cho dù
hắn không có ở đây nhưng chỉ cần một câu cũng có thể chỉ điểm cho họ rất nhiều.
“Một người đến quân trường, một người đi ngự thư phòng.”
Vân Khinh nghe vậy gật đầu, chỉ ngón tay vào một chỗ trên bản
đồ: “Đến sông Cửu long thì đi đường này là gần nhất, nhưng địa thế quá hiểm yếu.”
Đinh Phi Tình ừ một tiếng nói: “Con sông này xuyên qua toàn
bộ phía đông Nam Vực, chảy qua……”
“Chảy qua bảy thành trấn, kéo dài khoảng một ngàn dặm trên
lãnh thổ, chính là vùng đất phì nhiêu nhất của Nam Vực ta.” Đinh Phi Tình chưa
nói dứt lời, một giọng nam đột ngột cắt ngang, Thánh Thiên Vực chắp hai tay sau
lưng thản nhiên bước vào.
“Không biết Thánh tử điện hạ đại giá quang lâm có chuyện
gì?” Đinh Phi Tình quay đầu nhìn Thánh Thiên Vực trầm giọng hỏi.
Thánh Thiên Vực nhìn vẻ mặt đề phòng của Đinh Phi Tình, lại
nhìn vẻ mặt không chút thay đổi, cũng không ngẩng đầu lên của Vân Khinh, cười
nói: “Ta không phải là kẻ ăn thịt người. Vừa nói vừa bước lại gần, đứng bên cạnh
Vân Khinh, chậm rãi cúi sát xuống hai má Vân Khinh.
Không ngờ còn chưa kịp lại gần, trên cổ Vân Khinh chợt lóe
ánh sáng màu đen. Điêu nhi ngước đầu nhe răng nanh nhọn hoắt, giương nanh múa
vuốt sắp cào lên mặt Thánh Thiên Vực.
Bên dưới mấy cái án, tiểu Xuyên Sơn Giáp cũng nhe răng nanh
dày đặc trắng hếu, nhào tới táp lên người y, bên cạnh Bạch Hổ vương cũng đứng dậy,
như hổ rình mồi.
Thánh Thiên Vực thấy vậy nhất thời cười ha hả, lắc mình
tránh sang một bên, vọt đến phía trước Vân Khinh: “Thú vị, thú vị.”
Từ đầu đến cuối, Vân Khinh cũng không thèm ngẩng đầu nhìn.
Khóe miệng Thánh Thiên Vực mang theo nụ cười, chỉ tay vào một
điểm trên bản đồ ở trước mặt Vân Khinh, chậm rãi nói: “Muốn đi sông Cửu long
thì đi từ nơi này mới là con đường nhanh nhất, mau lẹ nhất.”
Đinh Phi Tình nghe vậy mặt mày chợt trở nên đen thui, người
này có ý gì? Cô nhìn không ra!
“Đa tạ.” Vân Khinh thản nhiên cất lời.
“Muốn cảm ơn ta……”
“Điện hạ.” Thánh Thiên Vực vừa mới mở miệng, bên ngoài đột
nhiên có giọng nói vang lên, mang theo lo lắng và khiếp sợ.
Thánh Thiên Vực nghe vậy xoay người sang chỗ khác, nhìn người
đứng ngoài điện, là quan truyền lệnh. Có điều sắc mặt y thật khó coi, cúi đầu
liếc Thánh Thiên Vực một cái, rồi lại nhìn sang Vân Khinh. Bộ dáng kia đã tố
cáo suy nghĩ trong lòng y, không muốn nói cho Vân Khinh nghe.
“Ngươi là quan truyền lệnh của Thánh nữ? Hay là Thánh tử ?”
Đinh Phi Tình thấy vậy sắc mặt trầm xuống, Vân Khinh chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Nói đi.” Thánh Thiên Vực thấy vậy thong thả mở miệng, không
để ý chút nào.
Quan truyền lệnh kia thấy Thánh Thiên Vực mở miệng, lập tức
run run nói: “Có tin đồn thổi chuyện giật gân, đồn rằng thánh nữ bệ hạ thân ngọc
không còn nguyên vẹn, đã gả cho người
khác, người được gả chính là Tần vương ở phương bắc.”
Vân Khinh vừa nghe thấy vậy chỉ nhìn Đinh Phi Tình, tin tức
này ngoại trừ Thánh Thiên Vực và Tuyết Lê ra không có kẻ nào biết. Thánh Thiên
Vực đương nhiên không làm chuyện này, nếu y muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi,
còn tạo ra lời đồn này làm gì, như vậy thì là ai?
Sắc mặt Thánh Thiên Vực hơi trầm xuống, thản nhiên nói: “Ai
đồn?”
“Bẩm, thần không biết, trước đó vài ngày đã bắt đầu đồn thổi,
chỉ là chưa lan truyền đến U thành. Hôm nay, thần mới nghe nói, đã được truyền
đến toàn bộ lãnh thổ của chúng ta rồi.”
Đôi mắt Thánh Thiên Vực sâu thẳm, nét mặt chợt trở nên tàn nhẫn:
“Truyền lệnh xuống, ta nói nàng là Thánh nữ thì chính là Thánh nữ, ai dám ăn
nói xằng bậy, tru di tam tộc!”
Quan truyền lệnh vừa nghe xong liền nghiêm mặt đáp lại rất
nhanh: “Rõ, hạ quan tuân mệnh!”
“Lui xuống.” Thánh Thiên Vực phất tay, quan truyền lệnh quên
luôn cả lễ tiết với Vân Khinh, xoay người chạy ra ngoài.
“Quay lại.” Mới vừa chạy được mấy bước, đột nhiên Thánh
Thiên Vực lạnh lùng quát lên, quan truyền lệnh vội dừng bước, xoay người quay
trở lại.
“Điện hạ……”
“Thật xin lỗi.” Quan truyền lệnh còn chưa kịp hỏi hết câu,
Thánh Thiên Vực đột nhiên hướng về phía Vân Khinh khẽ gật đầu, nói xin lỗi,
quan truyền lệnh kia thấy vậy sửng sốt.
“Thánh nữ bệ hạ mới là vua của các ngươi.” Giọng nói thanh
nhã vang lên, làm cho quan truyền lệnh trán đổ mồ hôi hột, không chút nghĩ ngợi
liền xoay người về phía Vân Khinh quỳ xuống dập đầu liên tục: “Ty chức đáng chết,
ty chức đáng chết, xin bệ hạ thứ tội.”
Vân Khinh thấy vậy nhìn Thánh Thiên Vực rồi thản nhiên nói:
“Lui xuống đi.”
Chờ quan truyền lệnh đi xuống, Vân Khinh nhìn Thánh Thiên Vực
lạnh lùng nói: “Ta…”
Mới nói được một chữ, Thánh Thiên Vực nhìn Vân Khinh xua
tay, thoáng cười như không nói tiếp: “Nền tảng của nàng không đủ, muốn xoay
chuyển lòng người, nếu không có chỗ dựa, nàng rất khó có cơ hội.”
Vân Khinh vừa nghe chợt nhíu mày, Đinh Phi Tình ở bên cạnh
cũng tràn đầy kinh ngạc. Gã này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
“Ra đây.” Không đợi hai người suy nghĩ, Thánh Thiên Vực đột
nhiên trầm giọng quát lên.
Vừa quát xong, một gã mặc áo bào trắng, góc biên thêu màu
lam trấn thủ cung thứ tám bước ra, cực kỳ lạnh lùng.
“Lời đồn đại này truyền ra từ chỗ Nam Vực vương, đang lan
truyền rất nhanh chóng, hiện tại dân chúng của chúng ta đều bắt đầu dao động và
hỗn loạn. Một khi trở nên hỗn loạn cũng không dễ dàng sắp xếp trở lại.” Tuy rằng
nơi này thế lực Thánh nữ là do Thánh tử định đoạt, nhưng về phía đối ngoại đều
là do Thánh nữ thống trị tất cả. Thánh nữ chính biểu tượng thần thánh của thần
dân Nam Vực, nếu đức hạnh bị tổn hại thì không thể tiếp tục làm Thánh nữ, cũng
chính là không còn tồn tại tín ngưỡng dành cho họ, điều này cũng không có gì kỳ
lạ.
Dứt lời, y liền quay đầu nhìn Vân Khinh, trầm giọng nói: “Dường
như phía Nam Vực vương có người nắm rất rõ chuyện của mọi người ở Tần quốc, còn
vẽ hình của bệ hạ và Tần vương, bởi vậy rất có sức thuyết phục.”
Vân Khinh vừa nghe xong chợt chấn động trong lòng. Ở chỗ Nam
Vực vương có người biết rõ cô và Độc Cô Tuyệt, kẻ nào chứ, đây rõ ràng là nhắm
vào cô mà.
“Có người không muốn cho nàng làm Thánh nữ!” Thánh Thiên Vực
nghe thế quay đầu nhìn Vân Khinh, khoanh tay trước ngực chậm rãi nói.
Phá hỏng thanh danh của Vân Khinh, đây chẳng phải không muốn
cô làm Thánh nữ, không thể thống trị một nửa thế lực của Nam Vực sao.
“Chẳng lẽ là bọn chúng?” Đinh Phi Tình đột nhiên gõ gõ tay
trên bàn, nhíu mày nhìn Vân Khinh trầm giọng nói.