Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Xung quanh không ngừng có binh sĩ cưỡi ngựa chạy qua, nhìn
thì giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng lại dày đặc đến mức không có một khe hở
nào, chạy tới chạy lui liên tục, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí đã tuốt ra
khỏi vỏ. Mỗi một đội binh lính tuần tra đều đem theo đuốc sáng rực, bất kỳ một
hành động dị thường nào cũng bị phát hiện.
Tuần tra cẩn mật và chặt chẽ như thế, đây vốn là một đội tân
binh áp giải lương thảo, nên khó tránh khỏi phải hết sức thận trọng. Nhưng áp
giải lương thảo vốn là một chuyện trọng đại, đáng lý phải âm thầm tiến hành, vậy
mà lại chiếu rọi đèn đuốc sáng trưng thế này, giống như muốn công bố cho tất cả
mọi người biết vậy, kỳ lạ.
Vân Khinh và Phi Lâm liếc nhìn nhau, đáy mắt đầy ẩn ý. Rõ
ràng không phải tuần tra, vẻ mặt, hành động này rõ ràng là đang giám sát bọn họ.
“Giám sát?” Hai người lại nhìn nhau một lần nữa, đúng rồi,
không phải trông coi lương thảo, mà là giám sát người, quả nhiên là có vấn đề.
Phi Lâm thấy vậy nhẹ nhàng nắm tay Vân Khinh một cái, khẽ ra
dấu. Vân Khinh thấy trong mắt Phi Lâm hiện lên một tia thích thú, cô biết việc
kỳ lạ này đã khơi lên hứng thú của Phi Lâm.
Cô không khỏi len lén lắc đầu, Phi Lâm thích náo nhiệt quá đi.
Nhưng mà dù sao bọn họ cũng phải đi theo hướng này, nếu tiếp tục đi sẽ quang
minh chính đại tới gần sông Cửu Khúc Long, tính ra so với việc cô và Phi Lâm
lén lút cải trang để đi đến đó, thì đi bằng cách này ổn hơn nhiều. Huống chi
nơi này cho dù có gì kỳ lạ, thì dựa vào năng lực của hai người bọn họ muốn
thoát thân cũng không phải quá khó khăn, nếu đã vậy thì cứ làm theo ý của Phi
Lâm mà tiếp tục đi theo thôi.
Trong lòng đã quyết nên Vân Khinh và Phi Lâm không nghĩ tới
việc ‘đào ngũ’ nữa, yên ổn bắt đầu làm tân binh của Nam Vực vương.
Đoàn người tiến về hướng bắc, tốc độ rất nhanh, không hề giống
đang áp tải lương thảo, mà giống như là đang xung phong hành quân vậy.
Đám thanh niên trai tráng ở Bạch thành chưa hề làm binh sĩ
bao giờ, ngay cả những người vốn là nông dân, tuy rằng ngày thường vẫn lao động
vất vả, nhưng trên đường ăn uống cực khổ lại đi ngày đêm liên tục không ngừng
nghỉ như vậy, thì cả đám người kia cũng không nhịn nổi bắt đầu chửi chó mắng
mèo, thời gian dài bắt đầu có không ít người muốn rút lui.
Nhưng ở phía sau, tướng quân vẫn chẳng thèm thúc giục tân
binh đi tiếp mà là thẳng thừng động thủ. Không nói một lời, trực tiếp chém vài
người cứng đầu nhất đang cố tình trì trệ không chịu đi kia, rồi ném một câu lạnh
lẽo, muốn sống thì bước, muốn chết cứ dừng lại.
Thủ đoạn đầy máu tanh này vừa được sử dụng, chỉ với một mệnh
lệnh, các tân binh vốn không hiểu biết về quân đội lập tức bị dọa chết khiếp,
không dám cứng đầu nữa, vì sợ sệt nên tốc độ lại càng nhanh hơn.
Vân Khinh và Phi Lâm cái gì cũng thấy nhưng không nói gì cả,
chỉ quy củ đi theo đội ngũ. Vân Khinh được Phi Lâm giúp đỡ trên đường đi, tuy rằng
tốc độ có hơi nhanh, nhưng mà vẫn còn nằm trong khả năng của cô. Năm đó chỉ hơn
mười ngày mà chạy như điên đến vạn dặm, hiện tại một ngày đi mười mấy hai mươi
dặm đường thì đã đáng gì.
Đi qua vài ngọn núi lớn, lại vội vã ngày đêm đi thêm mấy chục
dặm nữa, bây giờ Vân Khinh cùng đám tân binh kia đang đứng dưới chân núi Vân,
nơi này đã ra khỏi Lý thành, tính ra cách sông Cửu Khúc Long khoảng trăm dặm nữa
thôi.
Một vạn tân binh quây quần dưới chân núi, vừa tán gẫu vừa
nghỉ ngơi.
“Mệt không?” Phi Lâm ngồi bên cạnh Vân Khinh, thuận tay đưa
cho Vân Khinh bình nước.
Vân Khinh khẽ lắc đầu, vừa đưa tay nhận lấy bình nước vừa
nói: “Không sao.” Chừng ấy khoảng cách đối với cô không thành vấn đề, huống chi
dọc đường còn có Phi Lâm dùng khinh công đỡ cô đi.
Phi Lâm nhìn thoáng qua khí sắc của Vân Khinh, rồi bắt mạch
cho Vân Khinh, khẽ gật đầu rồi ngả ngớn tựa vào gốc cây to ở phía sau, nhìn đám
binh sĩ trước mắt khuân vác lương thảo không ngừng, rồi lại nhìn sang một hướng
xa xa khác, nơi có một đám người đang di chuyển tới đây, cũng là một đội ngũ áp
tải lương thảo.
Vân Khinh uống một ngụm nước, nhìn nương theo ánh mắt Phi
Lâm, khẽ nhíu mày nói nhỏ: “Đây cũng là tân binh sao?” Nhìn đám người kia đầy bụi
bặm mệt mỏi, vẻ mặt phờ phạc, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của người
bình thường, nào thấy chút kinh nghiệm xa trường, nào thấy tố chất binh sĩ đã
trải qua huấn luyện.
Phi Lâm ừ một tiếng, y cũng nhìn ra được điều này.
“Nam Vực vương không thiếu người đến mức độ này.” Phi Lâm hạ
thấp giọng ghé vào bên tai Vân Khinh.
Nếu chỉ có một đội tân binh bọn họ, thì mặc kệ có phát hiện
ra vấn đề gì hay không thì hai người vẫn đi tiếp. Nhưng bây giờ lại có thêm một
đội tân binh áp giải lương thảo với số lượng tương đương thế này nữa, điều này
không thể không khiến người ta nảy sinh nghi ngờ được. Nam Vực vương quả thật
không thiếu người đến mức này.
Tuy rằng trên chiến trường Nam Vực vương đang thất thế,
nhưng mà tổn thất cũng chỉ là một phần nhỏ, không hề động đến gốc rễ của quốc
gia. Nếu chỉ có một chút tổn thất như vậy, mà đã phải làm đến mức này thì Nam Vực
vương cũng không thể ở Nam Vực xưng vương xưng bá lâu đến thế.
Vân Khinh gật đầu nhìn thoáng qua đám tân binh ở bên cạnh mệt
mỏi đến độ muốn lê chân trên mặt đất, nhìn qua một chút thì quả nhiên không phải
binh sĩ chính quy. Cái gì mà lương thảo hai nơi hợp lại tiện cho việc vận chuyển
hơn, có quỷ mới tin. Chiêu này hoàn toàn có thể lừa được đám tân binh không có
một chút khái niệm về chiến trường kia, chứ làm sao có thể lừa được bọn họ.
Lương thảo nếu như càng nhiều thì càng phải áp giải cẩn thận,
những kẻ đầu lĩnh còn hận không thể phân tán nó ra thành nhiều phần hơn nữa, chứ
nói gì mà phải tập hợp cùng nhau. Nhưng đám binh lính này lại không có một chút
hiểu biết nào.
“Đi tới phía trước là trấn Quất.” Đưa mắt về phía trước quan
sát động tĩnh, Vân Khinh nhỏ giọng nói.
Phi Lâm nghe vậy khẽ cười, thốt ra một chữ chẳng liên quan
gì: “Được.”
Vân Khinh nghe vậy, không nói gì nữa mà cũng tựa vào gốc cây
to phía sau, bắt đầu nghỉ ngơi.
Đi thêm mười dặm đường nữa thì chính là trấn Quất, mà phía
trước trấn Quất hơn mười dặm chính là nơi mà binh mã của Thánh Thiên Vực đóng
quân. Bọn họ phải rời khỏi đội ngũ áp tải lương thảo này trước khi đoàn người
này đến nơi đóng quân của binh lính Nam Vực vương ở trấn Quất, không thể phủ nhận,
việc rời đi này hơi phiền toái.
Nếu cứ thẳng đường mà đi, thì sẽ mất thêm một ngày nữa. Tuy
rằng mọi việc đều có vẻ rất kỳ lạ nhưng vẫn chưa có gì bất thường xảy ra, cho
dù hai người có ý định muốn làm cho rõ ràng, thì cũng không có nhiều thời gian
và cơ hội nữa, vả lại chuyện của bọn họ còn quan trọng hơn.
Gió xuân ấm áp thổi qua thôn xóm dưới chân núi, cảnh vật khẽ
lay động, cực kỳ ấm áp.
Nghỉ ngơi một lát đám binh lính dẫn đầu lại tiếp tục lên đường,
Vân Khinh và Phi Lâm do trong đội phụ trách lương thảo nên đi sau cùng đội ngũ,
dường như chỉ có một vạn người bọn họ một mình ở trên đường, bên trong đội ngũ
cũng không có xe ngựa hay trâu bò gì cả, trong tay mỗi người chỉ có một thanh
đao ngắn.
Đám tân binh lúc này đã nghỉ ngơi đầy đủ cho nên lên đường
nhanh chóng, so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa cũng đã sắp đi tới
đích, ăn ngon ngủ say đang chờ bọn họ, nên lúc này cả người dường như nhẹ đi mấy
phần, trên đường đi tâm tư rất thoải mái.
Vân Khinh và Phi Lâm thấy vậy cũng không quan tâm nữa, dù
sao thì khi đi về phía trước một chút nữa thôi, bọn họ sẽ tìm cơ hội rời đi,
nên mọi chuyện ở nơi này bọn họ cũng không quản.
Đi thật vội vàng, nhìn mây bay qua trên ngọn núi cao, trên
lưng chừng núi, Vân Khinh theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh rừng
phía sau. Đó là ngọn núi Vân xanh biếc liền mạch như một mảng màu xanh dạt dào,
mà tại đây trong sắc xanh rì đó, một ánh màu gỉ sét chợt lóe lên trong vùng núi
hẻo lánh mang theo một bầu không khí thật âm u.
Vân Khinh thấy vậy không khỏi nhíu đôi chân mày, lại tiếp tục
nhìn chăm chú xuống phía dưới, trong vùng núi hẻo lánh này làm sao có thể có
cái gì mang màu gỉ sét giữa một dãy rừng núi xanh tươi như vậy được.
“Nhìn gì đó.” Một tiếng quát lạnh vang lên, cùng với tiếng
quát đó là tiếng roi quất xé gió mãnh liệt, hướng về phía Vân Khinh. Những
thanh âm này phát ra từ tên binh lính tuần tra ở bên.
Phi Lâm thấy vậy động tác cũng mau lẹ, cổ tay khẽ động một
cái kéo cả người của Vân Khinh qua, còn khuôn mặt thì giống như do hoảng sợ quá
độ nên vô tình nhảy lên hướng về phía tên lính kia mà tiếp một roi của y vụt tới,
sắc mặt tái nhợt hét lớn: “Không dám, không dám, huynh đệ thảo dân ngu dốt, xin
trưởng quan tha mạng, chúng thảo dân không dám nhìn lung tung nữa.” Tiếng kêu đầy
bối rối, ngón tay lại âm thầm động thủ, một đầu ngón tay nhẹ nhàng hướng về
phía tên binh lính kia bắn qua.
Chiếc roi được kết thật rắn chắc đánh lên phía sau lưng Phi
Lâm khiến một mảnh áo của y bị xé rách, nhìn qua thì giống như thủ đoạn của bọn
chúng thật hung mãnh, và quả thật là đã làm khó cho Phi Lâm. Nhưng nếu như bỏ
qua việc Phi Lâm cố ý để cho bọn chúng làm rách vạt áo của y, thì ở bên trong
ngay cả một miếng da giấy cũng không hề bị tổn hại.
Binh lính kia thấy vậy hừ lạnh một tiếng quát: “Nếu còn có lần
sau, dám làm loạn nữa ta đánh chết ngươi”. Dứt lời, y kéo cương ngựa đi về phía
trước, cùng với một đội binh lính phía sau tiếp tục tuần tra, không biết về sau
y có dễ chịu hay không.
Vân Khinh bị Phi Lâm kéo cả người qua giờ mới đứng vững vàng
lại, khẽ nhíu mày. Phi Lâm nhéo cánh tay Vân Khinh cách dưới lớp quần áo một
cái, hai ánh mắt lại giao nhau phát ra tia nhìn chỉ có hai người mới hiểu.
Chung quanh đám tân binh còn lại thấy hai người không ai lên
tiếng, đều nghĩ là họ bị dọa đến chết khiếp rồi, nhưng sau giây phút đồng tình
thì tất cả bọn họ đều âm thầm nghĩ rằng vị trưởng quan này quả thực quá hẹp
hòi, nhìn về một hướng khác cũng không cho nữa.
Lại một chặng đường vội vàng gấp rút, nhưng mà chỉ còn một
canh giờ nữa thôi sẽ đến mười dặm bên ngoài trấn Quất. Chung quanh cũng không
còn đường núi nhỏ hẹp nữa, mà hầu hết đều là đường lớn bằng phẳng.
Ánh chiều tà từ phương tây xa xa chiếu rọi, màu cam nổi bật
trong không gian, chiếu rọi trên đường lớn, màu sắc hơi sẫm, có cảm giác như
màu máu.
Phi Lâm và Vân Khinh thấy vậy nhìn nhau trao đổi một ánh mắt
thâm sâu, cả hai bắt đầu bước chậm lại từ từ lùi về phía sau. Tốc độ của binh
lính tuần tra chung quanh lẫn thời gian, bọn họ đã sớm âm thầm tính toán với
nhau rồi, dựa vào khinh công của hai người, muốn tránh con đường bằng mà tiến
vào trong đồi núi, quả thực là rất dễ dàng.
Khẽ vặn vẹo thắt lưng, Phi Lâm nhíu mày, trong mắt hiện lên
một tia thất vọng. Y vốn tưởng rằng dọc theo đường đi sẽ có cái gì đó xảy ra, kết
quả lại thần thần bí bí chẳng có gì xảy ra cả, thực không thú vị chút nào.
Vân Khinh thấy ánh mắt của Phi Lâm, không khỏi bật cười, khẽ
lắc đầu.
Phi Lâm đưa tay giữ chặt tay Vân Khinh, chỉ cần phát hiện ra
một lối rẽ nhỏ, cả hai người sẽ thừa dịp tuần tra bên cạnh lui tới tạo ra lỗ hổng
sẽ lén hướng vào đồi núi bên cạnh trốn ngay.
Không ngờ hai người còn chưa kịp nhúc nhích, phía sau đột
nhiên vang lên một trận vó ngựa chạy điên cuồng. Toàn bộ đội ngũ áp tải lương
thảo ở phía sau giống như thủy triều dâng lên xô đẩy nhau chạy về phía trước. Từ
rất xa ở phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi chen lẫn mệnh lệnh quát tháo khiến
cho Vân Khinh và Phi Lâm không khỏi đồng thời giương mi lên.
Tuy nhiên cùng lúc này, ở phía trước cũng nhanh chóng truyền
đến tiếng kèn và tiếng thiết kỵ chạy điên cuồng, nhìn về phía trước đã thấy
loáng thoáng tro bụi bay lên, tràn ngập cả con đường.
Chuyện này có ý nghĩa gì? Tới đón lương thảo mà phải khua
binh động tướng nhiều đến mức này sao.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Vân Khinh nhanh nhìn thấy ở
phía trước tro bụi nổi lên khắp bốn phía. Binh đoàn thiết kỵ chen chúc nhau lao
vào đội ngũ áp tải lương thảo đi đầu, một ngọn cờ màu xanh thêu hình hoa Bà Sa
song thụ đang đón gió phấp phới, vô cùng chói mắt dưới màu đỏ của ánh hoàng
hôn, nhìn qua hết sức tiên diễm.
“Bà Sa song thụ, Thánh Thiên Vực.” Phi Lâm đồng thời cũng
nhìn thấy, hai mắt không khỏi trợn lên. Các trấn ở phía Nam không phải là còn nằm
trong tay Nam Vực vương hay sao, tại sao phía trước lại là binh mã của Thánh
Thiên Vực được, chuyện này….
“Giết”
Những bóng người mặc giáp sắt sáng choang dưới ánh mặt trời
đỏ chói, phản chiếu lại những tia sáng màu đỏ chói lọi khiến người đối diện phải
nhức mắt. Tiếng hét điên cuồng đinh tai nhức óc vang lên chấn động cả một vùng
đất trời, hết sức lạnh lẽo mà ngập tràn sát khí.
“Thùng…thùng…” Tiếng trống trận ầm vang từ phía sau đội ngũ
binh lính vang lên như bão táp, nhịp trống rắn rỏi mà hết sức ngoan cuồng, điên
cuồng đối nghịch lại âm thanh kia, làm cho âm thanh đinh tai nhức óc đó dường
như yếu đi.
Tiếng trống tấn công, hiện tại là đang ở trên chiến trường
không thể rút lui được nữa, trường hợp như thế này là đã sớm có âm mưu.
“Giết, các huynh đệ, theo ta xông lên.” Tướng lĩnh dẫn đầu đội
quân áp tải lương thảo, vung trường đao trong tay lên, phóng ngựa thẳng về hướng
đội quân thiết kỵ của Thánh Thiên Vực, phía sau mấy trăm kỵ binh cũng điên cuồng
vọt lên.
Mà lúc này từ phía sau đội ngũ áp tải lương thảo truyền đến một
mệnh lệnh lạnh đến thấu xương: “Lâm trận bỏ chạy, giết không tha.”
“Lâm trận bỏ chạy, giết không tha.” Binh lính tuần tra chung
quanh không ngừng theo sát phía sau cao giọng hét lên. Bọn chúng không đi theo
tướng lĩnh dẫn đầu kia hướng về phía trước đối phó với quân đội của Thánh Thiên
Vực, mà ngược lại vung trường đao như hổ rình mồi nhắm ngay vào các tân binh
còn chưa kịp phản ứng, trên khuôn mặt họ vẫn còn đang hiện lên một vẻ kinh sợ.
Đội ngũ phía sau càng lúc càng dồn ép, cả đội ngũ giống như
thủy triều dâng lên áp về phía trước, dường như ở sau có cái gì đó đang áp chế,
nên phải dồn ép lên đội ngũ đi trước. Những người ở phía sau bị xô đẩy nên lại
vội vàng đẩy những người phía trước. Trong khoảnh khắc, nơi đây trở thành một
đám hỗn loạn.
Vân Khinh nhanh chóng nhìn Phi Lâm, trong mắt hai người đều
là một mảnh thâm trầm. Bọn họ bị lừa, cái này làm sao gọi là đội ngũ áp tải
lương thảo được chứ, đây là đội ngũ đến để thí mạng thì đúng hơn. Lại còn nói
cái gì trấn Quất vẫn nằm trong tay Nam Vực vương. Chó má, tên Nam Vực vương khốn
kiếp kia khẳng định là đã sớm biết trấn Quất thất thủ, nếu không, hiện tại sao
lại đối phó theo kiểu này.
Nhưng vì sao lại muốn bọn họ đến để thí mạng? Là vì muốn vội
vàng đưa người tới để cho binh sĩ của Thánh Thiên Vực giết sao? Không, Nam Vực
vương tuyệt đối sẽ không có ý đồ này. Nhưng ý đồ hiện tại là gì đây? Trong mắt
hai người chợt lóe sáng nhưng lại nhất thời vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân
gì.
Thiết kỵ kéo đến từng trận, điên cuồng mạnh mẽ và đằng đằng
sát khí.
Mười vạn đại quân thủ hạ của Thánh Thiên Vực, chính là những
người đã được huấn luyện kỹ càng, có tố chất của tinh binh cường tướng. Lúc này
đội quân thiết kỵ tung hoành tiến đến, vừa tấn mãnh mà lại mau lẹ, chỉ vài trận
công kích điên cuồng đã muốn vọt vào ngay giữa trung tâm của đội ngũ tân binh
áp tải lương thảo.
Mỗi khi giơ tay chém xuống, máu tươi văng ra khắp nơi.
Đội quân thiết kỵ kia đi đến chỗ nào, đao kiếm bén nhọn sáng
lóa vung lên đến đó, và máu đỏ vỡ toang bắn tung tóe cũng lan tràn trên mặt đất,
giống như lưỡi hái của tử thần càn quét.
Máu, từ cổ từ ngực của những tân binh bắn ra, khuôn mặt của
họ đang sạch sẽ trong nháy mắt liền bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, ánh trời
chiều bóng xế mang theo màu đỏ của máu lại càng thêm kiều diễm, sắc đỏ, bầu trời
nhiễm đầy một màu đỏ yêu diễm.
Trong khoảnh khắc, đội ngũ tân binh vốn đang hưng phấn nghĩ
rằng sẽ nhanh chóng đến đích rồi có thể nghỉ ngơi. Thế mà trong chớp mắt mọi thứ
lập tức trở thành ảo mộng, trơ mắt nhìn sinh mệnh đang dần tan biến mà chỉ biết
hoảng sợ gào thét, chỉ đành đem sinh mệnh dâng cho kẻ địch, là kẻ địch.
Phản kháng, chém giết, tất cả là theo bản năng vì mạng sống
mà liều mạng, đao kiếm trong tay vung lên, máu đỏ nở rộ từ bốn phía. Các tân
binh vì mạng sống của mình, trong sự kinh sợ quá độ, mặc kệ bọn họ căn bản chưa
từng có kinh nghiệm trên chiến trường, chỉ biết vì mạng sống mà phản kháng, tất
cả mọi thứ lúc này chỉ vì mạng sống mà thôi.
Trên mặt mang theo sự hoảng sợ cực độ, trên tay nhuốm đầy
máu tươi, thanh đao trong tay vung lên dưới ánh mặt trời đỏ chói, như muốn vỡ
toang tạo thành một luồng sáng lạnh lẽo.
Tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ lại mang theo sự thê thảm,
tuyệt vọng, quanh quẩn khắp bầu trời nơi này, vô cùng thê lương.
“Giết, đoạt lại trấn Quất, đoạt lại trấn Quất.” Tiếng kêu
cao vút vang vọng trong đội ngũ tân binh, muốn thôi thúc lòng người.
Nhưng mà, hai vạn tân binh có thể làm được gì chứ, bởi ai
cũng như ai, không hiểu bất cứ thứ gì, chỉ vì mạng sống của mình nên mới có động
lực mà chém giết lung tung. Chỉ dựa vào điều này thì làm sao có thể là đối thủ
của đội tinh binh Thánh Thiên Vực. Trong khoảnh khắc, trên mặt đất của con đường
phía trước những thi thể binh sĩ ngã xuống nằm ngổn ngang khắp nơi. Thiết kỵ giẫm
lên trên thi thể của tân binh, điên cuồng mạnh mẽ hướng về phía trước mà tấn
công, một màu đỏ rực rỡ nở rộ, trên mặt đất thi thể chất chồng lên nhau, máu đỏ
thấm đẫm tràn ngập khắp một vùng đất rộng lớn, màu đỏ đẹp đẽ như vậy đấy, nhưng
cũng kinh hoàng như vậy đấy.
Vân Khinh được Phi Lâm bảo vệ sát bên người. Mỗi lần Phi Lâm
vung trường đaolên, ánh đao lướt qua, máu đỏ vỡ toang, chiến mã và binh lính của
Thánh Thiên Vực ở trước mặt bọn họ từng người từng người lần lượt ngã xuống.
Bảo vệ cho Vân Khinh,
vừa đánh vừa lui khiến Phi Lâm không khỏi nhíu mày, nhăn mặt. Ở phía trước,
binh lính của Thánh Thiên Vực càng ngày càng nhiều, trong khi người của bọn họ
càng ngày càng ít đi, nếu như cứ tiếp tục như thế, hậu quả này…
Tay Vân Khinh đặt tại trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, những âm tiết
đơn lẻ từ đầu ngón tay từng tiếng từng tiếng cực kỳ trầm thấp được đánh ra, âm
nhận bắn ra đến đâu thắng đến đó không gì cản nổi. Đồng thời phối hợp với bước
chân Phi Lâm, lui nhanh về phía sau.
Kẻ địch bên cạnh hai người tiến đến càng ngày càng nhiều, dần
dần những tân binh khốn khổ kia cũng tụ tập ở bên cạnh bọn họ ngày một nhiều để
tìm kiếm sự bảo vệ, dựa vào Vân Khinh và Phi Lâm, đi theo hai người cùng nhanh
chóng lui về phía sau.
Chưa từng nghĩ đến việc bộc lộ thân phận của mình, chuyện gì
sẽ xảy ra sau đó không thể biết được. Hơn nữa, cho dù có biết được thì cũng chỉ
là rơi vào trong tay của Thánh Thiên Vực thôi. Nhưng việc này thật sự cũng chẳng
phải điều mà họ mong muốn.
Càng ngày càng nhiều người vây quanh Vân Khinh và Phi Lâm, dần
dần hình thành một nhóm nhỏ túm tụm vào nhau, tụ tập lại vì mạng sống.
Đao kiếm của Phi Lâm không thể bảo vệ cho nhiều người đến vậy,
nhưng âm công của Vân Khinh lại có thể, những âm tiết đơn lẻ bắn ra tàn sát tất
cả những kẻ chạm tới nó. Đám người được Vân Khinh bảo vệ tuy không hiểu được sự
bảo vệ này ở đâu ra, nhưng những người này nhìn thấy mạng sống còn có hy vọng
nên càng vội vã liều chết tập trung đến bên cạnh Vân Khinh và Phi Lâm.
Mười mấy người, rồi số lượng tăng lên hơn cả trăm người,
càng ngày càng nhiều.
Không được, bọn họ phải rút lui. Vân Khinh nhìn đám tân binh
tụ tập bên cạnh càng ngày càng nhiều, lại đưa mắt nhìn về hướng binh lính của
Thánh Thiên Vực ở phía trước. Một đội quân đông đúc không thấy điểm cuối, đang
tràn tới nơi này. Bọn họ có thể phản kháng được một lúc, nhưng không thể phản
kháng cả đời. Ở trên chiến trường, mặc kệ bạn có năng lực mạnh mẽ đến mữa nào
cũng không thể đối phó nổi một vạn, thậm chí mười vạn người. Chiến trường,
không phải là thiên hạ của một người.
Tiếng đàn của Vân Khinh vẫn chưa ngừng lại, ở phía sau đột
nhiên truyền đến âm thanh điên cuồng hét rút lui. Cùng lúc với đội ngũ ở phía sau
đang lui xuống lúc này đã khiến cho áp lực ở phía trước lập tức giảm dần, các
tân binh sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, vừa thấy có cơ hội sống còn,
lập tức liều mạng thối lui.
“Đi.” Phi Lâm mang theo Vân Khinh xoay người một cái ngồi
trên con chiến mã cướp được từ một tên lính của Thánh Thiên Vực, thúc mạnh ngựa
liền hướng về phía sau điên cuồng lui xuống. Phía trước toàn là người của Thánh
Thiên Vực, lúc này chỉ có thể lựa chọn con đường lui về phía sau mà thôi.
“Mau lui lại.” Vân Khinh thấy vậy quay đầu hướng tới đám tân
binh tụ tập ở bên cạnh cô quát lớn. Những người này tuy rằng không quen biết
gì, nhưng bây giờ đã là người trên cùng một trận tuyến, cô không thể nhìn bọn họ
bỏ mình nơi đây.
Trên chiến trường chém giết cô sẽ không mềm lòng, bởi dù sao
đó cũng là kẻ địch, ngàn vạn lần không thể mềm lòng. Nhưng hôm nay không giống
như mọi khi, tuy rằng về hình thức mà nói đám người này là người của Nam Vực
vương, là kẻ địch. Nhưng thực ra họ chỉ là dân chúng bình thường, đều là những
người bị lừa gạt mang đi thí mạng. Cho nên ở đây chỉ có những kẻ đồng bệnh
tương liên (*), không có khái niệm kẻ địch, ít nhất là không phải vào giờ khắc
này.
* Đồng bệnh tương liên (Đồng bệnh tương lân) 同病相憐 : (Nghĩa
đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một
hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Đám người đi theo bọn họ, thấy vậy liền đoạt lấy chiến mã
không có chủ bên ở cạnh, từng người một điên cuồng liền hướng theo Vân Khinh và
Phi Lâm mà rút đi, về sau này, mạnh hay yếu là dựa vào bọn họ.
Thấy Vân Khinh điên cuồng rút lui, phía sau binh lính của
Thánh Thiên Vực cũng phóng vọt lên. Tiếng chiến mã hí vang, truy đuổi đám người
của Vân Khinh như bão táp nổi dậy.
Chém giết, lui ra phía sau, lui ra phía sau, lại chém giết.
Máu đỏ bung nở suốt đường lui, nhìn qua như những đóa hoa
màu đỏ tươi. Đánh nhau tơi bời, lúc này không có việc gì quan trọng hơn việc
này, rồi lại chật vật chạy trốn, mọi việc cứ tiếp diễn như vậy. Ánh mặt trời
đang dần khuất bóng mang một màu đỏ chậm rãi chiếu rọi từ phía chân trời, màu đỏ
yêu diễm của ánh hoàng hôn kia thật chói mắt, khiến mặt đất này bao phủ toàn một
màu đỏ chói lọi. Các tân binh từng người từng người ngã xuống, tiếng kêu thảm
thiết từng tiếng từng tiếng một liên tiếp vang lên, Vân Khinh nghe mà nắm tay
siết chặt.
Tranh!!! Tiếng đàn xé tan bầu không khí đánh thẳng ra phía
sau, một đường chém giết.
“Mau, tiến vào trong núi Vân ngay.” Không biết đã chạy bao
lâu, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên ở phía sau. Tên tướng lĩnh
áp giải tân binh đi phía sau, lúc này lại phóng ngựa chạy lên phía trước, vừa
chạy vừa điên cuồng hét lớn, dẫn dắt Vân Khinh và đám tân binh hướng về phía
núi Vân. Phía trước chính là dãy núi quanh co, chập chùng, chính là núi Vân mà
bọn họ phải mất hai canh giờ trước đó để đi qua.
Núi Vân này, Vân Khinh liếc mắt nhìn qua núi, đột nhiên cảm thấy cả người chấn động,
trong vùng núi hẻo lánh kia có những lá cờ màu gỉ sét như ẩn như hiện. Không ổn,
rõ ràng đang dẫn cả đội quân vào cạm bẫy.
Tâm tư biến đổi thật nhanh, Vân Khinh đột nhiên hiểu ra mọi
việc. Sai rồi, lầm rồi, thì ra bọn họ là mồi, là mồi nhử để dẫn dụ người của
Thánh Thiên Vực vào đây.
Đánh nhau tơi bời rồi điên cuồng chạy trốn, không còn một
chút sức lực để tiếp tục chiến đấu. Nam Vực vương muốn hành động của bọn họ phải
là như vậy, làm cho tướng lĩnh của Thánh Thiên Vực nghĩ rằng binh lính ở đây vốn
không còn sức để chiến đấu, cứ vậy mà lấn tới. Nhưng ở trong núi Vân sơn, chắc
chắc Nam Vực vương đã bố trí binh lực và đang chờ sẵn, đang đợi bọn họ đem người
của Thánh Thiên Vực tiến sâu vào trong cạm bẫy này.
Bởi vì chúng tiếc hai vạn quân tinh nhuệ, cho nên mới lừa gạt
bọn họ lấy danh nghĩa đi áp tải lương thảo, kì thực là dùng bọn họ làm mồi nhử,
quả nhiên là một con người ngoan độc, loại người mà cô căm ghét nhất.
“Dừng lại, không thể vào đường đó.” Một khi đã hiểu, Vân
Khinh đột nhiên giật lấy sợi dây cương trong tay Phi Lâm, rồi vừa ghìm ngựa lại
vừa cao giọng quát.
Nếu Nam Vực vương thực sự muốn lấy bọn họ làm mồi nhử, liều
mạng lui về kiểu này chắc chắn không có đường sống. Bọn chúng sẽ phải tiêu diệt
những người biết được việc này, vì làm sao có thể tưởng tượng được một vị vương
lại lấy dân chúng của chính mình làm mồi nhử, có thể mặc kệ của tánh mạng của
con dân như vậy được. Tiếng xấu này Nam Vực Vương không thể gánh vác nổi. Cho
nên thứ chờ đợi bọn họ ở phía trước chắc chắn chỉ là đường chết, duy nhất một
con đường chết mà thôi.
Phi Lâm ngẩn người, nhíu mày nhìn Vân Khinh, sau đó gì cũng
không hỏi, nói thẳng: “Tiếp theo?”
Vân Khinh thúc mạnh vào hông ngựa xoay người hướng tới một
hướng khác trong núi Vân phóng đi, vừa chạy đi vừa thét: “Nếu tin thì mau đi
theo ta.”
Đám người đi theo bên cạnh cô nghe thấy vậy, không hề nghĩ
ngợi nhiều liền xoay người đi theo Vân Khinh, chạy về một hướng khác. Họ chỉ biết
cô có thể liều chết xông ra từ giữa sự bao vây của binh lính Thánh Thiên Vực,
thì nhất định có khả năng đảm bảo cho mạng sống của họ.
Những người khác không biết Vân Khinh và Phi Lâm lợi hại đến
mức nào, cứ vậy đi theo tướng lĩnh kia hướng về phía trước.
“Vút vút.” Tiếng của Vân Khinh vừa dứt, từ mặt chính diện của
núi Vân ở ngay phía trước của đội ngũ tân binh, đột nhiên hiện ra một đội quân
chỉnh tề, mang theo những mũi tên nhọn đến rùng mình nhắm ngay vào bọn họ. Tiếng
vút vút xé gió vang lên, những mũi tên nhọn bằng sắt xé tan không khí, đâm thật
sâu vào tận trái tim và tấm lòng của các tân binh vốn nghĩ đã có thể giữ được mạng
sống, đã tìm được quân đội của mình.
Máu, những bông hoa máu phá tan không trung, nhìn tận mắt mà
không thể tin – sinh mệnh, giờ này phút này chỉ như một cọng rơm ngọn cỏ.
A… tiếng thét thê lương, thảm thiết, xé tan không gian nơi
này, bao trùm sự oán hận và không cam lòng. Cho đến chết, bọn họ cũng không hiểu
được vì sao người của mình lại đối xử với mình như vậy.
“Đi theo ta.” Tiếng kêu thảm thiết như đâm sâu vào tai, Vân
Khinh cắn chặt răng, trái tim cô như muốn rỉ máu.
Đám tân binh chạy theo cô, không kịp hoảng sợ, không kịp rơi
lệ, quay đầu ngựa lại liền đuổi theo Vân Khinh. Sống! Không vì bất cứ thứ gì
khác, lúc này chỉ có thể vì mạng sống của chính mình.
Những mũi tên dài rợn người nhắm về hướng đám người Vân
Khinh đang chạy, những binh lính đã sớm ẩn thân của Nam Vực vương nay đường đường
chính chính hiện ra, vẻ mặt lạnh lùng đem những mũi tên nhắm ngay vào hương
thân phụ lão của chính mình mà bắn.
Tiếng đàn lẫn tiếng sáo vang lên, như thuồng luồng ra biển,
nổi lên như bão táp.
Đó là âm thanh của chém giết, toàn lực đánh ra như mãnh hổ
giữa rừng, đánh đến đâu thắng đến đó không gì ngăn cản nổi, Vân Khinh thật sự nổi
giận rồi.
Dưới ánh tà dương đỏ máu, một bên là quân đội của Thánh
Thiên Vực, một bên là quân đội của Nam Vực vương, lúc này mới chính thức là đại
chiến, hết sức căng thẳng.