Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Lời này cũng không phải là vô lý, lấy thắng thua của chủ
soái hai quân để phân định kết quả, đó cũng là truyền thống trong binh pháp được
kế thừa từ xưa đến nay, vô cùng hợp lý.
Độc Cô Tuyệt nghe Mộ Ải nói, lập tức sắc mặt trở nên xanh
mét một màu. Nếu không phải hiện tại trước mặt còn có một tên Thánh Thiên Vực
đang rình rập như hổ rình mồi, hắn nhất định phải phanh thây Mộ Ải ra mới hả giận.
Vân Khinh vốn là của hắn, dựa vào cái gì mà phải phân định
thắng thua chứ, bộ Vân Khinh là chiến lợi phẩm sao. Hắn giận.
Cảm giác được cơn phẫn nộ cùng cực của Độc Cô Tuyệt, Vân
Khinh không dám buông tay ra, ngược lại càng nắm chặt lấy bàn tay của Độc Cô
Tuyệt hơn. Hắn lại muốn buông tay cô ra, xem ra Độc Cô Tuyệt thật sự muốn giết
người mất rồi.
Lập tức Vân Khinh vừa túm chặt lấy tay của Độc Cô Tuyệt, vừa
nhìn sang Phi Lâm và Mộ Ải đang bày ra một vẻ mặt hết sức hớn hở, lắc đầu bất đắc
dĩ: “Hai người thật là.” Rõ ràng hai người này muốn xem náo nhiệt đây mà.
“Muốn chiến hay muốn đánh?” Mộ Ải và Phi Lâm cười tủm tỉm nhìn
Vân Khinh, vẫn còn chưa kịp trả lời thì Thánh Thiên Vực đang khoanh tay trước
ngực đứng một bên, đột nhiên ném ra một câu hỏi đầy khiêu khích.
Lời này mang ý tứ thật rõ ràng, chiến chính là chuẩn bị khai
chiến, hai mươi vạn quân đối đầu với sáu mươi vạn quân, cho dù không thắng thì
cũng sẽ khiến người ta đau đầu đến chết. Còn đánh thì thật đơn giản, có thể bắt
đầu ngay, một đấu một.
Lần này Thánh Thiên Vực đem quyền lựa chọn giao lại cho Độc
Cô Tuyệt. Độc Cô Tuyệt vốn là người tính tình cực kỳ càn rỡ, lúc này lửa giận
đã bốc lên tận trời luôn rồi, nếu không phải Vân Khinh túm chặt lấy tay thì hắn
đã sớm động thủ đánh người. Bây giờ lại thấy Thánh Thiên Vực tự nhiên nói
khích, Độc Cô Tuyệt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, một tay đưa sang bên
hông nhấn một cái, tuốt nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Thánh Thiên Vực,
giận dữ gầm lên: “Ngươi nghĩ là ta sợ ngươi ư?”
Nhưng trong cơn lửa giận ngập trời, hắn vẫn không quên nhẹ
nhàng đẩy Vân Khinh ra phía sau, lực tay cực kỳ mềm nhẹ.
Vân Khinh vừa thấy vậy không khỏi khẽ nhíu mày: “Tuyệt…”
Không chờ cô nói tiếp, bên cạnh Tiểu Tả và Tiểu Hữu lập tức
song song xoay người một cái phóng qua, mỗi người một bên giữ chặt lấy tay Vân
Khinh, hớn hở tươi cười hướng về phía Độc Cô Tuyệt nói: “Nhanh đi nhanh đi, chúng
ta sẽ chăm sóc cho tiểu sư muội.” Thế là hai tên mỗi tên một bên giữ chặt lấy
Vân Khinh, không cho cô tiến lên.
Quyết đấu phấn khích như thế này thực sự chỉ có thể gặp mà
không thể cầu, huống chi một cái là máu chảy thành sông thề sống chết quyết chiến,
một cái là chỉ có hai người giao đấu để phân định thắng thua. Mặt lợi hại của
việc hai người giao chiến hoặc là hai mươi vạn quân đối đầu với sáu mươi vạn
quân ra sao, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Rõ ràng khác nhau một
trời một vực, bất kể là ai thì tất nhiên đều phải lựa chọn phương án sau rồi.
Trong lòng Vân Khinh cũng hiểu được mức độ nặng nhẹ, tuy Phi
Lâm và Mộ Ải có thích ồn ào, náo nhiệt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ
không vì vậy mà không tính đến cục diện chung của cả hai bên, theo tình huống
trước mắt có lẽ đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nhẹ nhàng thở dài một
hơi, Vân Khinh nhìn khuôn mặt đen thui của Độc Cô Tuyệt, khóe miệng khẽ mỉm cười,
thấp giọng nói: “Chú ý an toàn một chút.”
Cô không lo đến việc Độc Cô Tuyệt thắng hay thua, hắn thắng
cô là của hắn, nếu hắn thua thì hai người bọn họ cũng chẳng có bất kỳ sự thay đổi
nào.
Đưa lưng về phía Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy những
lời thân thiết của Vân Khinh thì ngọn lửa giận bừng bừng kia lập tức dịu hẳn xuống,
chuyển hóa thành ngọt ngào.
Hắn không quay đầu, chỉ khẽ giơ tay lên ra hiệu cho Vân
Khinh an tâm, sắc mặt cuồng nộ lập tức trầm ổn lại, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh
lùng, tàn khốc. Để đối đầu với một cao thủ như Thánh Thiên Vực, thì mọi sơ hở
dù là nhỏ nhất cũng đều có thể trở thành đòn trí mạng.
Thánh Thiên Vực nhìn Độc Cô Tuyệt vốn đang bị kích động, thế
mà chỉ sau một câu nói của Vân Khinh thì lập tức khôi phục lại sự trầm ổn và
bình tĩnh, không khỏi giương mày lên, xoay người lập tức nhảy xuống theo, mười
ngón tay đan vào nhau vặn vẹo nghe răng rắc, trên mặt y tràn đầy vẻ tươi cười rạng
rỡ, nhưng cặp mắt kia lại sắc bén hẳn lên.
Thánh Thiên Vực và Độc Cô Tuyệt còn chưa chính thức giao đấu,
thế mà sự hưng phấn đã nổi lên như bão táp tràn ngập khắp nơi. Một người hào
hoa phong nhã hàng đầu, một người yêu diễm lạnh lùng bậc nhất. Thân hình hai
người không hề nhúc nhích, thế mà dường như gió lốc tại nơi này đã bắt đầu nổi
lên, cuốn khắp cả đất trời.
Cổ tay vung lên, một sợi roi dài màu trắng bung ra, dừng trước
người Thánh Thiên Vực, đồng thời biến thành một đường thẳng tắp nhắm ngay về
phía Độc Cô Tuyệt. Chưa từng thấy Thánh Thiên Vực dùng binh khí, hôm nay sợi
dây vẫn cột trên cổ tay lại được rút ra, thì ắt hẳn nó phải là vũ khí của y.
Phi Lâm và Mộ Ải vừa thấy, trên mặt lại hiện lên sự hưng phấn
vô cùng tận. Roi vốn là loại binh khí khó luyện nhất trong tất cả các loại binh
khí, thế mà Thánh Thiên Vực lại dùng roi.
Gió quanh hai người bắt đầu nổi lên như bão táp.
Đội ngũ binh mã của hai bên bắt đầu lui về phía sau, để lộ
ra một không gian rộng lớn, trên vùng đất trống trải kia hiện giờ chỉ có hai
người Độc Cô Tuyệt và Thánh Thiên Vực.
Trong chớp nhoáng, bụi đất bay lên mịt mù, dưới ánh nắng
vàng chói lọi, đột nhiên một luồng ánh sáng trắng lạnh lẽo lóe lên, mọi người
còn chưa kịp phản ứng lại thì tại nơi đó Độc Cô Tuyệt và Thánh Thiên Vực đã
cùng lúc ra tay.
Chỉ thấy sợi roi dài màu trắng như thuồng luồng ra biển xoay
quanh mấy vòng rồi gào thét phóng vào không trung, giống như bị con người giam
cầm đã lâu hôm nay rốt cục cũng đã được tự do bay nhảy. Con thuồng luồng màu trắng
kia xoay quanh một vòng rồi bay vụt lên, va đập, ra sức tàn phá hết tất cả mọi
thứ trên đường đi của nó.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian trước mắt chỉ nhìn thấy
những luồng sáng trắng, dưới ánh nắng vàng rực kia những hình ảnh chồng chất đó
lại càng thêm huyền ảo, nếu nói rằng có cả trăm, cả ngàn hình ảnh hư ảo cũng
không sai, nó giống như một quả cầu màu trắng bao phủ xung quanh không gian của
hai người đó.
Cao thủ vừa ra tay thì liền biết được có thực lực thật sự
hay không. Phi Lâm và Mộ Ải nhìn thấy như vậy, nhịn không được vỗ tay một cái,
trong mắt ánh lên sự hưng phấn tột độ, khẽ hô một tiếng: “Hay.”
Đòn nặng ngàn cân, nhưng đường đi lại nhẹ nhàng như nước chảy,
chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ngay thủ pháp dùng roi thuộc hàng cực phẩm.
Trước đây đã biết Thánh Thiên Vực này là một cao thủ dùng lá cây làm ám khí, nội
lực cũng rất cao cường, không thể ngờ rằng hôm nay mới biết y có một thân võ học
uyên thâm đến vậy.
Phi Lâm và Mộ Ải nhìn thấy thứ mà mình thích thú nên không
khỏi nổi lên cảm giác thèm thuồng, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người
phía trước.
Trong ảo ảnh mạnh mẽ của luồng sáng trắng kia, một bóng dáng
mặc khôi giáp đỏ rực nhưng lại lạnh lùng và tàn nhẫn, xung quanh bóng dáng đó
có những ảo ảnh màu đen tung hoành đang bắt đầu cắt xuống như muốn phá tan quả
cầu màu trắng kia. Nó không bằng cái bóng trắng với sức tấn công rào rạt như muốn
che cả trời đất lẫn ngày đêm kia, mà ngược lại nó lặng lẽ, nhỏ yếu, chỉ phát ra
quanh người hắn trong vòng một tấc. Kiếm khí màu đen nửa ẩn nửa hiện, tỏa ra những
luồng sáng sắc nhọn bao phủ bốn phía xung quanh thân mình.
Phi Lâm thấy thế giương mi lên nhìn rồi khẽ gật đầu, nhìn
tình hình này thì khí thế của Độc Cô Tuyệt không những không chiếm ưu thế gì,
mà ngược lại còn có cảm giác bị Thánh Thiên Vực lấn áp. Nhưng mà, những nơi mà
luồng sáng màu đen kia đánh tới đều là những chỗ khiến Thánh Thiên Vực không thể
không hồi chiêu để phòng thủ, thoạt nhìn thì luồng sáng ấy chỉ chạy xung quanh
thân thể hắn, vô cùng ảm đạm, nhưng đó cũng chính là cách công kích sắc bén nhất
mà lại ít tốn công sức nhất.
Không có âm thanh va chạm, thậm chí còn không có âm thanh của
binh khí phát ra, chỉ nghe thấy tiếng rít vù vù cắt qua không khí thật bén nhọn,
vọng vào trong không trung nghe mà rợn người.
Binh lính của hai bên đều ngóng cổ lên nhìn, trên mặt mang
theo sự lo lắng, khó hiểu, kinh ngạc, nghi vấn, và rất nhiều cảm xúc khác nữa.
Mấy chục vạn đại quân tập trung tại một chỗ mà lại tĩnh lặng không phát ra một
tiếng động nào, chỉ còn có tiếng sóng vỗ rì rào của sông Cửu Khúc Long ở phía
sau vọng tới làm nhạc đệm.
Đương nhiên là những người khác không nhìn thấy rõ lắm,
nhưng Phi Lâm và Mộ Ải lại nhìn thấy rất rõ ràng từng động tác của Thánh Thiên
Vực và Độc Cô Tuyệt. Hai người này một roi một kiếm cầm chặt trong tay, từ lúc
bắt đầu đến bây giờ, tuy rằng binh khí của hai người chưa từng chạm vào nhau lấy
một lần, tấn công, phòng thủ chuyển hoán cực nhanh, làm cho người ta hoa cả mắt.
Nhưng mà mỗi chiêu đều là sát chiêu, nếu như có một chiêu mà không đỡ được thì
không chết cũng tàn phế, hai người này không phải đang đùa giỡn, mà thật sự là
liều chết đó.
Bóng người màu trắng và màu đen di chuyển không ngừng, vừa hợp
lại rồi ngay lập tức lại tách ra, tan hợp hợp tan, tốc độ càng lúc càng nhanh,
càng lúc càng mãnh liệt, dần dần đã không còn nhìn thấy rõ lắm thân ảnh của cả
hai người đó nữa, nhìn lên bãi đất trống trải, chỉ thấy màu trắng và màu đen quấn
quít vào nhau xoay chuyển không ngừng.
“A”.
“A”.
Một tiếng hét cao vút vang lên, rồi ngay sau đó một tiếng
hét khác tương đối trầm thấp truyền đến. Bên cạnh Vân Khinh, Tiểu Tả và Tiểu Hữu
đã sớm buông tay cô ra, hai mắt mở to nhìn trừng trừng về phía trước, nhìn những
hình ảnh trắng đen biến đổi không ngừng, rồi bất giác phát ra những âm thanh
đơn độc vô nghĩa kia, ánh mắt cả hai đều lộ ra sự căng thẳng.
Vân Khinh nghe thấy tiếng hét kia thì toàn bộ tâm can của cô
như bị treo ngược lên. Lúc bắt đầu cô còn có thể nhìn thấy rõ, nhưng bây giờ
cũng chỉ thấy được những bóng dáng mờ ảo. Tốc độ như vậy, cô không có đủ bản
lĩnh để theo kịp thì làm sao còn có thể nhìn thấy ai là ai kia chứ? Rốt cuộc hiện
tại ai đã chiếm thượng phong? Ai đã bị thương? Ai sắp thua? Trong lòng cô không
khỏi hơi hoảng sợ. Thánh Thiên Vực bản lĩnh như thế nào cô còn chưa biết hết,
nhưng y tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
“Thế nào rồi? Tuyệt có làm sao hay không?” Vân Khinh loạng
choạng túm lấy Tiểu Hữu gấp rút hỏi, cô không quan tâm đến thắng thua, chỉ quan
tâm đến sự an toàn của Độc Cô Tuyệt.
“Không ổn, không ổn.” Tiểu Hữu không hề quay đầu lại trầm giọng
nói.
Vân Khinh vừa nghe thấy Tiểu Hữu nói như thế trong lòng lại
càng căng thẳng hơn nữa, bất giác bám chặt lấy bả vai của Tiểu Tả.
Tiểu Tả chợt nghĩ đến câu hỏi của Vân Khinh, lập tức quay đầu
sang nhìn thoáng qua Tiểu Hữu đang trợn hai mắt lên nhìn về phía trước, đáy mắt
hơi chuyển động, sắc mặt nhìn có vẻ không được tốt lắm, cất lời: “Xem ra Độc Cô
Tuyệt sắp thua rồi.”
Vân Khinh nghe thế tâm cam lại càng hoảng hơn, đưa mắt nhìn
về phía những hình ảnh trắng đen ở xa xa. Thật sự là cô không thể thấy rõ tình
hình rốt cuộc là như thế nào, lập tức hít vào một hơi thật sâu rồi xoay người
bước đến bên cạnh Phi Lâm và Mộ Ải, cô phải hỏi sư phụ coi cụ thể là như thế
nào?
Tiểu Tả thấy Vân Khinh đi về phía Phi Lâm, nên cũng không hỏi
mà nhìn sang bên cạnh, thấy Tiểu Hữu đang nhìn trận chiến đến nỗi mắt cũng
không chớp, lập tức cũng quay đầu lại trợn tròn hai mắt nhìn những hình ảnh hư ảo
ở phía trước.
Thật sự là nếu như dựa vào công phu của cậu thì làm sao có
thể thấy rõ tình hình chiến đấu như thế nào được, nhưng mà thấy Tiểu Hữu đứng
bên cạnh mình nói như thế, cậu không thể thua kém Tiểu Hữu được, tất nhiên phải
chứng tỏ bản thân hiểu biết hơn Tiểu Hữu chứ, nên phải nói cụ thể hơn. Nhưng cậu
làm sao biết được Tiểu Hữu nhìn như đang bình tĩnh chăm chú quan sát những hình
ảnh như ảo ảnh đó, nhưng thực ra trong đầu Tiểu Hữu lúc này chỉ muốn biết khởi
điểm của mấy chiêu kia, những chiêu thức biến hóa khôn lường như vậy thì phải
làm sao mới phát huy ra được? Làm cách nào mới có thể phát ra chiêu thức kỳ ảo
và xinh đẹp như thế? Tiến công từ chỗ nào? Cho nên câu hỏi của Vân Khinh căn bản
là Tiểu Hữu không nghe thấy, mà là bản thân cậu đang tự cân nhắc, ‘ai da, mình
đánh như vậy không ổn chút nào’, thuận miệng thốt ra luôn.
Mà lúc này Phi Lâm và Mộ Ải đang ngồi trên lưng ngựa quan
sát trận đấu, trên mặt hai người là vẻ mặt nghiêm túc, không còn nét đùa giỡn,
chọc cười như trước nữa, sắc mặt thận trọng thấy rõ.
“Nếu tiếp tục đánh như vậy, cho dù không chết thì cũng bị trọng
thương.” Mộ Ải trầm giọng nói.
Độc Cô Tuyệt và Thánh Thiên Vực đã hoàn toàn dùng những tuyệt
chiêu hàng đầu cho cuộc đấu này, trong lúc gay cấn nhất này chỉ cần có một chút
sai lầm nhỏ nhất thì đó chính là không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Ngay
cả khi hai người đều không chủ tâm giết hại đối phương, nhưng mà cao thủ so
chiêu, chỉ cần kém tay hơn một chút xíu thì chính là đứng bên bờ vực sống chết,
trong khi hai người đã đánh tới mức độ này mà muốn dừng tay lại, thực là nói dễ
hơn làm rồi.
Phi Lâm nghe vậy lắc đầu nói: “Chú ý một chút, nếu như có
chuyện gì không hay thì lập tức ra tay.”
Mộ Ải gật đầu thấp giọng nói: “Không ngờ tên Thánh Thiên Vực
này lại là một kẻ có võ công cao cường đến vậy. Nếu như đấu đến cùng với Độc Cô
Tuyệt thì cả hai người đều không có kết quả tốt.”
Giọng nói bị đè thấp lại đứt quãng, chữ có chữ không theo
gió bay đến đây, vừa vặn rơi vào trong tai Vân Khinh: “…Độc Cô Tuyệt… không có
kết quả tốt…” Mấy lời theo gió thoảng qua, làm cho Vân Khinh chấn động kịch liệt
‘…không có kết quả tốt… Độc Cô Tuyệt…’
Mặt Vân Khinh trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch, tái nhợt
như một tờ giấy, thân hình lung lay như sắp đổ. Không được, không được, làm sao
có thể như thế được…
Chân mềm nhũn đi, Vân Khinh gần như đứng không nổi nữa, vô
thức lui ra sau từng bước một, túm phải đuôi một con ngựa ở bên cạnh. Độc Cô
Tuyệt của cô sẽ không sao, không sao đâu mà. Phải tin tưởng Độc Cô Tuyệt, phải
tin tưởng chàng, không thể gục ngã được, không thể làm cho Độc Cô Tuyệt bị phân
tâm một giây một phút nào, tuyệt đối không thể hoảng loạn được.
Cắn chặt răng, Vân
Khinh dùng sức thuận tay nắm lấy đuôi ngựa mượn lực để giữ cho thân hình đứng vững
vàng, cô không thể hoảng loạn được.
Nhưng đuôi ngựa là thứ không thể dùng sức mà túm được, do
tâm tư đang hoảng loạn nên Vân Khinh căn bản không hề để ý tới điều này, chỉ ra
sức kéo mạnh một cái, con tuấn mã kia bị giật mình hoảng sợ, hí dài một tiếng,
sau đó đá đạp lung tung, đá mạnh về phía sau rồi nhảy dựng lên.
“Linh Đang!!!” Đinh Phi Tình lúc này đã thu thập xong tàn
binh của Nam Vực vương, liền cưỡi ngựa chạy xuyên qua đám binh sĩ đến đây, cuộc
giao đấu có một không hai như vậy cô cũng phải nhìn qua mới được. Không ngờ còn
chưa kịp liếc mắt nhìn Độc Cô Tuyệt và Thánh Thiên Vực giao thủ, thì đã chứng
kiến một màn đầy hoảng sợ của Vân Khinh ở bên này, tâm can của Đinh Phi Tình
như muốn nhảy dựng lên. Một tiếng hét sắc nhọn vang lên như một thanh kiếm rạch
ngang bầu trời, Đinh Phi Tình giơ roi lên cao, hướng về phía Vân Khinh phóng hết
sức lao đến.
Tiếng kêu cực kỳ kinh hoàng truyền qua không gian, Phi Lâm
và Mộ Ải đều sửng sốt, liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Tả và Tiểu Hữu. Mà lúc
này Tiểu Tả, Tiểu Hữu cũng kinh hãi nhìn về phía bọn họ, tám ánh mắt giao nhau
lập tức hiện lên thần sắc kinh hoàng, vội vàng quay đầu lại.
Khi Đinh Phi Tình hét lên cũng đã đánh thức được tâm trí
đang mờ mịt của Vân Khinh.
Tiếng ngựa hí tràn ngập ở bên tai cô, vó ngựa đã sắp đạp vào
người cô. Vân Khinh quá sợ hãi, không kịp suy nghĩ gì xoay người một cái ngã về
phía sau.
Vó ngựa tung lên lướt sát qua bụng Vân Khinh, gần như dính
sát vào quần áo cô. Vân Khinh ngã một cái thật mạnh trên mặt đất, cả người quay
cuồng vội vàng lăn mấy vòng, tránh khỏi vó ngựa đang từ không trung hạ xuống,
nhưng mà kế bên cô cũng có một con ngựa khác nữa.
Phi Lâm và Mộ Ải vừa mới quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy cảnh
tượng này, hai người nháy mắt kinh hãi. Không kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, Phi
Lâm xoay người một cái bay lên hướng về phía Vân Khinh đang ngã nhào xuống mà
chộp tới, còn Mộ Ải vung tay tung ra một chưởng, giã thật mạnh lên người con ngựa
đang điên cuồng kia.
Nhưng chưởng lực của y quả thực rất mạnh, không những chỉ
con ngựa kia, mà còn đem toàn bộ bảy con ngựa cùng với người ngồi trên đó đánh
bay ra ngoài, rơi thẳng xuống đoàn ngựa ở bên dưới, trong phút chốc nơi này trở
nên hơi hỗn loạn.
Giữ chặt thân thể Vân Khinh đang lăn tròn trên mặt đất, Phi
Lâm khoác tay một cái bế Vân Khinh đứng lên, gấp giọng hỏi: “Sao rồi? Ngươi cảm
thấy thế nào?”
Bên cạnh bọn họ, đám binh sĩ kia thấy vậy cũng nhanh chóng
kéo ngựa tránh ra xa, khống chế những con chiến mã bị hoảng sợ, kéo ra một
không gian nho nhỏ.
“Có sao không?” Mộ Ải cũng vọt lên, vội vã hỏi.
Vân Khinh đã có thai đến tháng thứ chín, không thể để xảy ra
một chút sơ xuất gì. Bao nhiêu gian nan đều đã vượt qua, vào thời điểm này mà
còn để cho người mẹ và đứa bé này gặp chuyện gì không may thì…
Miễn cưỡng nhếch khóe miệng, nhìn Phi Lâm và Mộ Ải mỉm cười
một cái, Vân Khinh tái nhợt nghiêm mặt nói: “Con… không sao… Hai người…”
Miễn cưỡng gắng gượng nói được mấy lời, rốt cuộc Vân Khinh
cũng không chịu nổi nữa, trong bụng bắt đầu dâng lên từng cơn đau đớn.
“Linh Đang, Linh Đang!”
Đinh Phi Tình phóng ngựa như điên, cùng Tiểu Tả và Tiểu Hữu
chạy lại đây. Liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Vân Khinh, trên mặt Đinh Phi Tình hiện
rõ cảm xúc vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, nhảy vọt qua, vừa sờ trên bụng Vân Khinh,
vừa nói liên hồi: “Linh Đang, làm sao rồi, có khó chịu không, nếu khó chịu thì
đừng cố gắng chịu đựng, nhanh chóng nói cho mọi người biết, muội sao rồi.” Đã mang
thai đến tháng thứ chín mà lại bị ngã một cái mạnh như vậy, còn lăn mấy vòng nữa
chứ.
“Bụng đau quá.”
Bàn tay bám chặt lấy cánh tay của Đinh Phi Tình, cả người
Vân Khinh bắt đầu đau đớn đến phát run.
“Chết tiệt. Chết tiệt.”
Phi Lâm vừa nghe thấy thế thần sắc trở nên cực kỳ khó coi.
Thai nhi đã lớn như vậy, nếu hiện tại mà bị sảy thai thì sẽ không đơn giản chỉ
là thai chết lưu, cả người mẹ và đứa bé đều có khả năng sẽ chết.
“Chảy máu rồi, sư phụ nhanh lên.” Đã từng trải qua hai lần
như vậy nên Tiểu Hữu đã có kinh nghiệm, cậu liền chú ý trên người Vân Khinh, nếu
như không chảy máu thì coi như may mắn, không có chuyện gì xảy ra, ngược lại nếu
như có chảy máu thì khẳng định là không xong rồi. Bởi vậy vừa mới phát hiện ra
trên người Vân Khinh có vết máu thì lập tức gào lên.
“Về lều, gọi bà đỡ, mau.” Đinh Phi Tình cũng cúi đầu, vừa
nhìn thấy như thế, lập tức biến sắc quay đầu về phía binh sĩ ở sau lưng điên cuồng
hét lên một tiếng. Lúc Độc Cô Tuyệt đến lãnh thổ của Nam Vực vương thì không
mang theo bà đỡ lẫn thuốc dưỡng thai, nhưng sau khi đến tận đây thì đi đâu cũng
mang theo, bây giờ vừa vặn có chỗ dùng rồi.
Không có chần chờ cũng không hề do dự, Y Thủy đứng từ xa xa
nhìn thấy tình hình không ổn liền chạy tới ngay, mang theo cả bà đỡ lại. Y Thủy
liên tục vẫy tay cho thủ hạ của cô, cũng chính là những người dân Nam Vực đã đi
theo Vân Khinh trước đây, nhanh chóng đi lên, hạ trại ngay tại chỗ.
Mà lúc này trên chiến trường, Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy
Đinh Phi Tình thét lên một tiếng chói tai ở phía sau, chợt cảm thấy căng thẳng.
Đinh Phi Tình đâu phải là người dễ dàng biểu lộ ra sự sợ hãi thế chứ, tiếng
thét chói tai như vậy tất nhiên là không tốt rồi, là Vân Khinh đã xảy ra chuyện.
Nhuyễn kiếm trong tay vung lên, một chiêu miễn cưỡng chống lại
sợi roi dài của Thánh Thiên Vực. Kiếm trong tay Độc Cô Tuyệt cũng vốn là bậc
vương giả trong các loại binh khí, nhưng tầm sát thương không xa bằng roi dài
cương mãnh. Nếu đối thủ có công lực bằng mình, thì người bất lợi, bị ăn đòn nhiều
hơn là người sử dụng kiếm.
Một tiếng va chạm nặng nề chợt vang vọng giữa không trung,
ngực Độc Cô Tuyệt tê rần, một vị tanh ngọt trào lên trong cổ họng.
Cắn chặt răng lại không để máu tươi trào ra, nuốt tất cả xuống
dưới, Độc Cô Tuyệt liền mượn lực để trợ lực, theo một roi kia của Thánh Thiên Vực
nhảy lên không trung,vội vàng hướng về phía sau phóng ra ngoài.
Thánh Thiên Vực thấy vậy nhướng mày, đột nhiên lui ra phía
sau như thế, Độc Cô Tuyệt muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nếu
không có chuyện gì thì Độc Cô Tuyệt tuyệt đối sẽ không tự mình hại mình lui ra
phía sau như thế.
Lập tức cổ tay vung lên, cây roi dài trong tay vốn đang liên
tục đánh tới liền hướng sang bên cạnh, hơi tránh ra một chút, trong nháy mắt nện
ầm một tiếng trên mặt cỏ, mặt cỏ dày kia hứng trọn một roi của y, lập tức bị xẻ
ra thành một cái rãnh lớn để lộ ra tảng đá ở bên dưới.
“Chờ.” Giọng nói lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự sốt ruột
trong đó. Sau khi ném ra một chữ phiêu đãnggiữa không trung, chớp mắt một cái Độc
Cô Tuyệt cũng đã bỏ đi xa. Thánh Thiên Vực cau mày giương mắt hướng về nơi Độc
Cô Tuyệt đang chạy đến, tầm mắt đụng trúng một chiếc lều vừa được dựng lên. Lúc
này tự dưng lại dựng lều trại làm gì, chẳng lẽ Vân Khinh xảy ra chuyện?
Đang suy tư, hai mắt Thánh Thiên Vực khẽ rung động, nhìn Độc
Cô Tuyệt vô cùng mạnh mẽ vọt về phía đó, trong mắt hiện lên một tia thâm sắc.
“Thiếu gia, hình như Vân Khinh đã xảy ra chuyện, có lẽ sắp
sinh đó.” Cung Bát thấy vậy nhanh chóng phóng ngựa tiến lên gần Thánh Thiên Vực
nói, bọn họ đứng cách đó khá xa nên không thấy rõ. Nhưng mà tự dưng dựng lều trại
như vậy, thì ngoại trừ việc Vân Khinh sắp sinh cũng không thể nghĩ ra được thứ
gì khác nữa.
Thánh Thiên Vực nghe thấy vậy nhíu mày, cái gì y cũng chưa
nghe thấy, Độc Cô Tuyệt này làm sao mà biết được chứ? Day day mày, Thánh Thiên
Vực chớp mắt vài cái rồi nói: “Đi, đi xem thử nào, nói như thế nào thì cũng là
vị hôn thê của ta sinh con. Vị hôn phu danh chính ngôn thuận như ta đây cũng phải
quan tâm tới nàng một chút chứ.” Dứt lời liền vẫy vẫy tay, nghênh ngang đi thẳng
về phía binh mã của Độc Cô Tuyệt đi.
Đám người trấn thủ Cửu cung thấy vậy, sắp xếp binh mã phía
sau bọn họ rồi cũng đi theo lại.
“Sao lại thế này?” Độc Cô Tuyệt điên cuồng chạy về, liếc mắt
một cái nhìn thấy tình hình như vậy thì sắc mặt cực kỳ khó coi, vén cửa lều
chui vào.
“Sắp sinh, mau chuẩn bị.” Ở bên trong lều, ba bà đỡ đang chuẩn
bị, liền nói cùng một lúc.
Đinh Phi Tình vừa nghe thấy, không nói một lời, liền xoay
người hướng về Phi Lâm, Mộ Ải và Độc Cô Tuyệt đang phóng vào, đẩy cả đám ra:
“Đi ra ngoài.”
“Ngươi tránh ra cho ta.” Độc Cô Tuyệt vừa nghe sắp sinh,
trên mặt vừa vui lại vừa sợ. Không phải là còn mấy ngày nữa sao, làm sao lại đột
nhiên trở dạ sinh sớm thế này.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta, nếu có chuyện gì thì đừng trách
ta không khách khí, cút ra ngoài.” Đinh Phi Tình lúc này tức giận đến bốc hỏa,
phùng mang trợn mắt định ra tay luôn với Độc Cô Tuyệt.
Bên cạnh, Phi Lâm và Mộ Ải thấy vậy, mỗi người một tay, tóm
lấy Độc Cô Tuyệt kéo ra ngoài. Chỗ chị em sinh con, hắn ở trong này náo loạn lỡ
quấy rầy đến Vân Khinh thì sao.
“Buông tay, cút!”
“A”. Một tiếng rên rất nhỏ nhưng lại đau đớn vang lên, lập tức
chặn ngang lời rống giận của Độc Cô Tuyệt. Đây là giọng của Vân Khinh mà.
Vân Khinh không phải là loại người không chịu được đau, thế
mà lúc này lại kêu lên đau đớn như thế, nghĩ đến đây, tâm can Độc Cô Tuyệt lại
càng căng thẳng.
“Để cho Vân Khinh an tâm sinh nở, ngươi ở ngoài này cho ta.”
Phi Lâm phát hỏa hét lên một câu, mặt đầy lo lắng, không thể để cho Vân Khinh xảy
ra vấn đề gì được. Trong lòng Độc Cô Tuyệt vừa lo lắng lại vừa vui sướng, nhưng
khi nghe Phi Lâm nói như thế, lập tức dừng chân lại không hề bước tới nữa, an
tâm để sinh con, chuyện này rất quan trọng.
“Nước ấm…”
Từng chậu từng chậu nước bưng vào trong rồi liền bị đổi
thành từng chậu từng chậu máu loãng mang ra ngoài. Phía sau có sông Cửu Khúc
Long trấn thủ vô cùng vững chắc, ở bên ngoài có Độc Cô Tuyệt, Phi Lâm và Mộ Ải,
ai nấy mỗi lần nhìn thấy từng chậu máu loãng bưng ra là sắc mặt lại càng ngày
càng trầm lắng, càng ngày càng trắng bệch ra, ngay cả Thánh Thiên Vực cũng
không khỏi căng thẳng.
“Rặn.”
“Mau rặn đi.”
“Aaa.”
Một giọng nói thúc giục vang lên, đổi lấy là một tiếng kêu
đau đớn như muốn áp chế cơn đau nhưng lại không áp chế được đành bật ra, bên
ngoài lều trại cả đám đàn ông nghe thấy không khỏi cả người mồ hôi lạnh ứa ra,
sắc mặt co rút.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ đi qua, lại một canh giờ
nữa trôi qua, sắc trời dần ảm đạm, ánh dương khuất xuống chân trời rồi biến mắt
hẳn. Trong phút chốc, bóng đêm lại tràn ngập khắp mọi nơi, vô số đèn đuốc được
đốt lên, chiếu rọi nơi này sáng rực như ban ngày.
Máu loãng hết chậu này đến chậu khác được mang ra, tiếng kêu
đau đớn càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không có động tĩnh gì khác nữa.
“Sao vẫn chưa sinh thế này. Vân Khinh, Vân Khinh.” Cả người
ghé sát vào trước lều trại, nhìn qua khe hở của lều, Độc Cô Tuyệt không ngừng
giậm chân, hết sức lo lắng và đau lòng, làm gì còn chút dáng vẻ nào của bậc
quân vương nữa.
“Aaaaaaa.” Một tiếng hét chói tai nữa lại vang lên, Độc Cô
Tuyệt kinh hãi, cả người toát mồ hôi lạnh, đã định phóng vào bên trong.
“Là song thai, không nhanh như vậy đâu.” Phi Lâm sắc mặt trắng
bệch túm lấy Độc Cô Tuyệt nói, câu này như một tiếng sấm vang bên tai Độc Cô
Tuyệt.
Giữa đêm đen, trước lều trại, Phi Lâm vẫn túm chặt lấy tay Độc
Cô Tuyệt, còn Mộ Ải thì đang đi vòng vòng chung quanh lều trại. Tiểu Tả cũng
không ngừng xoay quanh rồi chịu không nổi nữa lấy tay bịt lỗ tai lại ngồi xuống
đất đếm kiến. Tiểu Hữu vẫn lạnh lùng, chỉ là trên mặt gân xanh không ngừng co
giật. Thánh Thiên Vực chậm rãi ngồi chơi cờ cùng với đám cao thủ Cửu cung,
nhưng mà sắc mặt của y lại trắng bệch, dưới ánh đuốc sáng rọi không được mấy tự
nhiên.
Mấy chục vạn đại quân giữ nguyên sự tĩnh lặng, trong bóng
đêm nơi này chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết kia quanh quẩn tận phía chân trời.
Tám mươi vạn đại quân canh giữ cho một nữ tử sinh con, từ
xưa đến nay đây là lần đầu tiên diễn ra.