Thú Phi

Chương 83: Chương 83: Sinh ly tử biệt




Sắc trời âm u, những tiếng sấm rền vang dưới bầu trời, gió núi gào thét, mùi bụi đất ngày càng nồng nặc hỗn loạn xộc thẳng vào mũi. Trời sắp mưa.

Rẽ sang một nhánh đường, Độc Cô Tuyệt, Mặc Chi, Mặc Ngân đều là những cao thủ lần theo dấu vết, nhìn thấy vó ngựa hỗn độn rẽ sang một con đường khác ngay trước mặt, trái tim mọi người đập như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, thúc ngựa chạy điên cuồng trên đường.

Nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn nữa.

Trong núi rừng, tiếng chém giết vang đến tận trời, ở nơi này binh sĩ của Độc Cô Tuyệt lần lượt ngã xuống, máu tươi tràn ngập nhiễm đỏ cả một cánh đồng rộng lớn đầy những bụi cỏ gai. Bao vây diệt trừ, lúc này chém giết đã nghiêng hẳn về một phía.

Bộ quần áo Độc Cô Hành mặc trên người đã không nhìn ra được màu sắc ban đầu, thanh trường kiếm trong tay vung lên điên cuồng, máu đỏ tươi xuôi theo mũi kiếm chảy xuống người, không còn nhìn rõ sắc mặt nữa.

“Bệ hạ, đi mau, đi mau.” Mặc Tiềm bị ngăn cách bởi một màn chém giết bên kia, quát lớn với Độc Cô Hành.

Ở bên này, Độc Cô Hành lại càng ra sức chém giết.

Đi? Biết chạy hướng nào, bốn phương tám hướng đều là những kẻ mặc áo đen, bên người chỉ còn lại hơn trăm người, thực lực cách xa như thế, đi ư? Nói dễ hơn làm.

“Bệ hạ, đi theo chúng thần, chúng thần nhất định sẽ liều chết mở ra cho người một con đường thoát.” Tiểu đội trưởng che chắn ở trước người Độc Cô Hành, khuôn mặt đẫm máu, lúc này gần như không còn nhìn ra được nét mặt vốn có nữa, đôi mắt đỏ ngầu liều mạng dẫn hơn 100 người còn lại chạy về phía cánh đồng bụi cỏ gai hoang vu, ra sức chém giết quyết mở một con đường thoát.

Từng người từng người một lần lượt ngã xuống. Máu đỏ lan tràn thấm ướt từng mảng từng mảng, Con đường thoát thân từng bước từng bước hiện ra.

Lấy máu trải xuống tạo thành một đường sống, lấy tính mạng làm cái giá phải trả, thề sống chết quyết bảo vệ đến cùng, tình cảnh này thảm thiết đến nhường nào, bi tráng biết bao nhiêu.

Tiếng gió gào rít, tiếng chém giết trong núi rừng hòa theo tiếng gió, lan truyền ra rất xa.

“Nhanh.” Độc Cô Tuyệt mơ hồ nghe thấy tiếng chém giết từ xa vọng lại, khuôn mặt toàn một màu đỏ rực, hai mắt dữ tợn. Tay nắm chặt túm lông cổ của Bạch Hổ vương, gân xanh nổi lên cuồn cuộn như muốn vỡ toang ra, cả người bao trùm trong sát khí điên cuồng, cứ như thế lao như điên đến chỗ phát ra tiếng động.

Sắc mặt Vân Khinh ngày càng tái nhợt, nắm chặt lông của Bạch Hổ vương, mắt nhìn về phía trước, nơi có tiếng chém giết vang đến tận trời, không nhìn rõ cô đang có cảm xúc gì.

Phía sau Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly không ai nói một tiếng nào, chỉ điên cuồng quất ngựa, hận không thể một bước xông thẳng đến nơi đó.

Vó ngựa điên cuồng, giống như sấm sét, kéo dài qua những bụi cỏ gai, như mũi tên nhọn bắn ra khỏi cung.

Một bước, hai bước, Độc Cô Hành và quân thiết kỵ còn lại mở đường máu phá vây dần dần ra bìa cánh đồng hoang vu vừa gian nan lại đầy kiên quyết.

Người bên cạnh Độc Cô Hành từng người một ngã xuống, và không thể đứng lên được nữa, hơn trăm người mà chưa đầy nửa khắc (*) chỉ còn lại mười mấy người.

* Khắc: đơn vị đo thời gian ngày xưa, 1 khắc = 15 phút.

Tiếng chém giết dần nhỏ xuống, người bên cạnh Độc Cô Hành bị thương vong hầu như không còn ai.

Vó ngựa vang lên từng trận, băng núi vượt rừng dồn dập kéo đến. Thiết Báo đứng trên cao nhìn Độc Cô Tuyệt đang điên cuồng vọt lại đây, hai mắt hơi trầm xuống, lấy cây cung sắt đặt trên lưng ngựa ra nhắm ngay vào vùng núi rừng kia, bây giờ y đang rất gần Độc Cô Hành.

“Ngoao…..” Một tiếng hổ gầm vang lên, Bạch Hổ vương nhảy lên cao, bốn vó tung trên không, nhảy lên đỉnh núi cao đang che chắn trước mắt mọi người.

Chỉ trong nháy mắt, tầm nhìn trở nên trống trải, tất cả tình cảnh ở vùng núi rừng bên dưới đều thu hết vào tầm mắt.

Địa ngục chém giết, màu đỏ khắp nơi, một màu tối đen vây quanh toàn bộ núi rừng, mà ở giữa trung tâm vòng vây kia là một bóng người đẫm máu, ra sức vung kiếm chém giết, không phải Độc Cô Hành còn là ai?!

Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy, lập tức tim gan như muốn xé toang ra, bên người Độc Cô Hành chỉ còn vài người.

“Giết …” Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly thấy vậy, ai nấy đều kinh hoàng, hét lớn một tiếng, vung kiếm, suất lĩnh một ngàn thiết kỵ phía sau, từ trên đỉnh núi điên cuồng chạy xuống, lao thẳng tới vào vùng núi rừng đang chém giết kia.

Tiếng chém giết điên cuồng chấn động, vang vọng khắp núi rừng. Độc Cô Hành giữa lúc bận bịu đối phó kẻ địch vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy, từ xa xa Độc Cô Tuyệt đi đầu, dẫn theo quân thiết kỵ, như nước lũ phá tan bờ đê, tốc độ nhanh như sao băng vụt qua, trong lòng chợt mừng như điên, hét lớn: “Vương đệ.”

Độc Cô Tuyệt thấy Độc Cô Hành tự nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không chú ý nguy hiểm bủa vây khắp bốn phía, sắc mặt thay đổi gấp gáp, điên cuồng hét lên: “Chuyên tâm đối địch, chú ý trên đầu, tên trên không trung, chú …”

Một câu còn chưa kịp hét trọn, chỉ thấy ánh sáng bạc chợt loé giữa không trung, bắn thẳng xuống từ đỉnh núi đối diện, mang theo sát khí lạnh như băng, mang theo sự lạnh lùng, hung ác và cả sự thê lương, xẹt qua một đường thật dài như sao băng xuyên qua bầu trời, nhanh chóng bắn về phía Độc Cô Hành.

“Không…” Tiếng hét lớn đến chói tai bùng nổ, vang vọng khắp một phương trời.

Hai mắt Độc Cô Tuyệt nóng rực, lửa hận điên cuồng, không kịp suy nghĩ gì nữa, khoảng cách này quá xa, thanh nhuyễn kiếm với không tới. Hắn rút thanh nhuyễn kiếm quấn quanh người xuống biến nó thành một mũi tên sắc nhọn phóng về phía mũi tên kia. Thanh kiếm xoay vù vù, vẽ ra dưới bầu trời những luồng sáng loá mắt lại lãnh lẽo và vô cùng dũng mãnh phóng vụt đi. Vụt lên như sao băng, thanh kiếm bạc bay lên không trung.

Hai loại vũ khí lợi hại phát ra ánh sáng chiếu rọi xuống khiến người ta phải loá mắt.

“Phập.” Một tiếng vang rất nhỏ, vang vọng dưới vùng trời tràn đầy âm thanh chém giết, nhẹ vậy đó, nhưng lại như vang vọng vào tận đáy lòng mọi người.

Thanh kiếm bạc rơi xuống, mờ mịt không thấy tung tích, khoảng cách thật sự là quá xa.

Độc Cô Hành cầm thanh kiếm trong tay, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó hiện ra một đầu tên màu bạc, nhưng lại không thấy trọn vẹn mũi tên kia, nó xuyên đột ngột từ sau lưng y, đâm ra trước ngực.

Đau không? Không biết, không biết.

“Ca ca…” Một tiếng hét như xé nát tim gan chợt vang lên giữa núi rừng, tiếng vọng lại thật nhỏ bé, nhưng lại khiến toàn bộ núi rừng lập tức vang vọng lên vô số tiếng động kích động khắp không gian.

Độc Cô Tuyệt lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bắn ra xa đến ba thước, cả gương mặt vặn vẹo gần như ma quỷ, vỗ mạnh một chưởng lên phía sau lưng Bạch Hổ vương, nhảy lên cao, không bận tâm đến tất cả những thứ còn lại, bay vọt lên giống như một con chim ưng, cả người gần như nổi cơn điên phóng về phía Độc Cô Hành đang ở giữa vòng chém giết.

Lúc này, chỉ thấy Độc Cô Tuyệt chạy như điên loạn, giẫm đạp loạn xạ trên triền núi đá, thoáng một cái đã vụt xuống không thấy bóng dáng, phóng nhanh như chớp xuống chân ngọn núi, sau đó bất chợt nhảy lên cao, dũng mãnh như hổ rồi lại vọt xuống. Độc Cô Tuyệt vốn võ công cao cường xuất quỷ nhập thần, chưa từng có bất kỳ thời điểm nào ngã quỵ, cứ ngỡ rằng lúc này vì bị tâm tình kích động mà không thể tự điều khiển chính bản thân mình.

Vân Khinh ngồi trên lưng Bạch Hổ vương, bàn tay vô thức nắm chặt túm lông trên cổ Bạch Hổ vương, ghìm nó ngừng bước chân lại, lẳng lặng đứng giữa lưng chừng núi, khuôn mặt xám như tro tàn, bình tĩnh nhìn không rời mắt khỏi Độc Cô Hành đứng giữa vùng chém giết dưới chân núi, cả người toát lên khí chất oai hùng, vẻ mặt uy nghi, không thể so với vẻ yêu diễm của Độc Cô Tuyệt, nhưng cả người lại tràn đầy khí phách của nam tử hán. Cứ như vậy mang theo một mũi tên đâm xuyên vào ngực, đứng giữa vùng núi rừng bao la, rộng lớn.

Mọi thứ nơi đây chẳng còn gì, chỉ còn lại Độc Cô Hành đang đứng với mũi tên xuyên qua ngực, chỉ còn lại Độc Cô Tuyệt đang điên cuồng chạy đi, trong nháy mắt đáy lòng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, cái gì cũng không có, cái gì cũng chẳng còn.

“Bệ hạ …” Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly hét lên đầy đau thương căm hận, vung kiếm chém giết, đôi mắt chỉ còn một màu đỏ ngầu điên cuồng chém giết đám người mặc đồ đen, tất cả quân thiết kỵ đều trở nên điên cuồng.

Độc Cô Hành đứng thẳng người, sừng sững giữa vị trí trung tâm của vòng vây, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt cả người đẫm máu tươi điên cuồng vọt tới. Dũng mãnh, kiên cường như vậy đấy, chỉ đến với bàn tay không nhưng đám người áo đen phía trước không một ai dám đối mặt, vội vàng tránh sang một bên theo bản năng, tạo thành một con đường cho Độc Cô Tuyệt vọt tới.

Người này là em trai ruột thịt của y! Là Dực vương của Đại Tần y, là nhân tài kiệt xuất hơn trăm năm qua của Đại Tần y, là Dực vương của Đại Tần uy chấn thiên hạ.

Tay đưa thanh kiếm lên cao, Độc Cô Hành chỉ mũi kiếm về phía Độc Cô Tuyệt đang điên cuồng chạy tới, lạnh lùng nói: “Đứng lại, hãy nghe ta nói.”

Khóe miệng Độc Cô Tuyệt vẫn mang vết máu, đôi mắt đỏ ngầu, xông đến như điên như cuồng, vừa nghe Độc Cô hành quát như vậy lập tức xoay người giữa không trung, quỳ gối thật mạnh trước mặt Độc Cô Hành, kêu lên vô cùng thê lương: “Ca ca……”

Quân thiết kỵ liều chết chém giết, trong nháy mắt đã vây quanh người Độc Cô Tuyệt, chống lại hết tất cả mọi sự công kích chung quanh.

“Nghe rõ cho quả nhân! Bắt đầu từ hôm nay, quả nhân Độc Cô Hành, quân vương đời thứ mười bốn của Đại Tần, chiêu cáo thiên hạ, truyền ngôi vương Đại Tần ta cho Dực vương Độc Cô Tuyệt. Bắt đầu từ giờ khắc này, niên hiệu biểu tượng cho Đại quân vương đời thứ mười lăm của Đại Tần là Tuyệt, không được cãi lời”. Giọng nói uy nghiêm, rõ ràng chấn động tứ phương, tuy rằng vang lên trong vùng chém giết kịch liệt nhưng hoàn toàn không ngăn cản được lời truyền ngôi uy nghi, hiển hách lan truyền ra xa, giữa muôn vàn tiếng chém giết lại càng phát ra vô cùng uy nghiêm.

“Ca ca, ca sẽ không chết, ca không sao cả, vết thương không nguy hiểm” Độc Cô Tuyệt điên cuồng hét lên.

“Còn không mau tạ ơn.” Độc Cô Hành hét lên, hai mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Tuyệt, khuôn mặt vô cùng kiên quyết, một vệt máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng, vô cùng yêu diễm.

Nền móng của Đại Tần không thể dao động, nếu y gục ngã không đứng dậy nổi, lỡ như y có chuyện gì thì vương vị Đại Tần sau này đã có người đảm trách, tuyệt đối sẽ không loạn lạc.

“Thần lĩnh chỉ.” Độc Cô Tuyệt cung kính lại hoảng sợ quỳ xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu quay cuồng, dòng lệ mịt mờ quanh viền mắt đỏ ửng, lặng lẽ uốn lượn rơi xuống.

Độc Cô Hành nghe vậy khẽ gật đầu, “Sau này, đệ nhất định phải xẻ nát Sở quốc, huyết tẩy Tuấn thành, vương tộc Sở quốc một kẻ cũng không tha, để rửa mối hận ngày hôm nay cho quả nhân.”

“Tần – Sở, không đội trời chung, không phải ngươi chết thì chính là ta diệt.” Lời thề đẫm máu vang vọng giữa đất trời vừa vang vọng vừa thù hận.

“Được, ca ca ở dưới suối vàng sẽ dõi theo đệ, chờ ngày đệ thống nhất thiên hạ, dâng hương kính rượu cho ca ca, hãy nhớ kỹ.” Giọng nói dõng dạc mà lạnh lùng lại vang lên, Độc Cô Hành bình tĩnh nhìn Độc Cô Tuyệt. Đây là đế vương tài ba kiệt xuất nhất của Đại Tần suốt nhiều năm qua, nếu không phải vì y là anh trai của Tuyệt, ngôi vị đế vương Đại Tần này đã sớm truyền cho Độc Cô Tuyệt rồi. Hôm nay truyền ngôi cho cậu em trai này, thì tâm nguyện của bao đời quân vương Đại tần y nhất định sẽ hoàn thành trong tay Tuyệt. Thống nhất lục quốc, đứng đầu thiên hạ.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy không thốt được nên lời, quỳ gối trước mặt Độc Cô Hành, đấm thật mạnh xuống đất, một dòng máu đỏ chảy xuống mặt đất bụi bặm, vô cùng bi ai.

“Đây mới là con cháu ngoan của Đại Tần ta.” Độc Cô Hành nở nụ cười yên lòng, nhìn năm ngón tay Độc Cô Tuyệt cắm thật sâu vào đất, Độc Cô Hành đột nhiên quát lên: “Ngẩng đầu lên, từ nay về sau, vĩnh viễn không được phép cúi đầu, đệ là Đại Tần vương, cả đời vĩnh viễn không được phép cúi thấp cái đầu cao quý kia.”

Nói đến đây Độc Cô Hành nhìn thật sâu vào mắt Độc Cô Tuyệt, hít một hơi thật sâu, máu tươi đã dâng lên cổ họng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, quả nhân cho phép đệ khóc. Nhưng từ ngày sau, thu hồi sự yếu đuối của đệ lại. Ai dám ức hiếp Đại Tần chúng ta, binh khí thiết kỵ, san bằng toàn bộ cho quả nhân, có nghe thấy không?”

“Tuân lệnh, kẻ nào dám ức hiếp Đại Tần ta, một kẻ cũng không tha.” Lời thề thẫm đẫm mùi máu cùng với đôi mắt đỏ ngầu, vang vọng bên tai mọi người đang vây chung quanh, vừa sâu nặng, vừa lạnh như băng, lại thê lương, tuyệt tình.

Gió núi thổi qua, cuốn theo mưa máu gió tanh.

Mưa tầm tã trút xuống khiến nơi này đã lạnh lẽo lại càng băng giá.

Độc Cô Hành nghe vậy nở nụ cười hài lòng, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, cả người mềm nhũn, ngã gục về phía Độc Cô Tuyệt đang quỳ trước mặt y.

“Ca ca …” Tiếng hét thê lương xé nát tim gan, như một con sói cô độc bị thương, xuyên qua màn mưa mênh mông, quanh quẩn tại nơi này như lời ca bi thương thời loạn thế.

Cơn mưa lớn điên cuồng như nhuộm đẫm cả thế gian này thành một màu bi thương.

“Bệ hạ……”

Những tiếng kêu lớn thảm thiết, kích động giữa mưa giá lạnh như mùa đông. Thế gian này tràn ngập máu tươi.

Mưa lướt qua mặt Vân Khinh, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ. Mưa lạnh quá, lạnh thấu cõi lòng cô. Ở đằng kia, trong màn mưa đó, bóng dáng Độc Cô Tuyệt ôm Độc Cô Hành điên cuồng nhảy lên ngựa. Rõ ràng như vậy đấy, đã khắc sâu vào trong mắt cô. Tiếng dặn dò đầy uy nghiêm chấn động kia, tiếng quát chói tai thấm đẫm hận thù kia, tiếng hét cực kỳ đau xót, thê lương kia … cứ như vậy quanh quẩn ở bên tai cô.

Độc Cô Hành đã chết rồi sao? Người anh trai ruột thịt duy nhất của Độc Cô Tuyệt đã chết rồi sao? Độc Cô Hành mà Độc Cô Tuyệt hết mực trân trọng, Độc Cô Hành mà Độc Cô Tuyệt một lòng tận tụy bảo vệ, đã chết rồi sao?

Là lỗi của cô, là do cô gây ra, là cô……

Lời thề non hẹn biển, sống chết có nhau, đến cuối cùng cũng chỉ là như thế, làm sao mà chịu nổi, dựa vào đâu để ở bên cạnh người nữa.

Xung quanh chợt trở nên mênh mông mù mịt.

Thế gian này thật lắm chuyện nực cười, nhiều người vì muốn trả thù mà làm nên loạn thế. Tuy không có tâm giết người, nhưng người lại vì mình mà chết.

Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt ở dưới chân núi, nhìn bóng dáng đó giữa màn mưa, đột nhiên cảm thấy rất xa, quá xa. Khoảng cách của hai người lúc này đã trở nên cách núi, ngăn sông, cách tận góc biển chân trời.

Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Muốn khóc, nhưng lại không khóc được. Thì ra lúc đau lòng đến mức không thể chịu đựng nổi thì nước mắt cũng không rơi được. Nước mưa có thể làm cho vạn vật dễ chịu, nhưng tại sao lại chối từ một giọt nước mắt từ tận đáy lòng? Vì sao lại đau đớn đến vậy, đau đến tận xương tuỷ.

“Yêu nữ, tất cả đều tại ngươi.” Một thanh kiếm lạnh lẽo xuyên qua màn mưa, mang theo sự tàn nhẫn lạ thường đâm thẳng tới Vân Khinh. Người cầm kiếm chính là Mặc Tiềm.

Vân Khinh không hề tránh né, sâu thẳm trong lòng đang đau quặn, bởi vậy cô hoàn toàn vô cảm với hiểm nguy trước mặt.

Ở bên hông Bạch Hổ vương, tiểu Xuyên Sơn Giáp và Điêu nhi không biết đã đuổi đến từ khi nào, vừa thấy nguy hiểm, cả đám hung hăng tấn công Mặc Tiềm.

Mặc Tiềm vốn là ám vệ của Độc Cô Hành, là đại tướng đứng đầu trong những thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt, bản lĩnh tất nhiên không tầm thường. Mũi kiếm không hề loạn cũng không hề run sợ, nghiêng người né khỏi sự tấn công của Bạch Hổ vương, tiểu Xuyên Sơn Giáp lẫn Điêu nhi, không dễ dàng buông tha lại tiếp tục đâm về phía Vân Khinh.

Vân Khinh lại giống như không hề phát hiện ra, chỉ nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới chân núi.

Keng! Vừa thấy kiếm Mặc Tiềm sắp xuyên qua ngực Vân Khinh, một mũi tên từ phía sau Vân Khinh đột nhiên bay tới, bắn vào thanh kiếm của Mặc Tiềm vô cùng chính xác, mũi kiếm của Mặc Tiềm chạm vào mũi tên, bị thay đổi phương hướng, sượt qua vai Vân Khinh.

Một bóng người phóng đến phía trước nhanh như chớp, tóm lấy bả vai Vân Khinh, quay đầu mang theo cô bay vọt lên đỉnh núi, tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả Bạch Hổ vương cũng đuổi theo không kịp. Kẻ đó ngoài tên Thiết Báo khinh công tuyệt đỉnh kia thì còn có ai nữa.

Mà ngay tại lúc Thiết Báo tóm lấy Vân Khinh, lập tức có hai bóng người nhảy lên giữa sườn núi, vung binh khí về phía Mặc Tiềm, ngăn cản y đuổi theo.

Ngay khi bị mang lên đỉnh núi, lọt vào trong tầm mắt Vân Khinh là Hoa Dương Thái Hậu và tên Thiết Hổ kia đang vội vàng chạy tới, một đám người mặc áo đen chỉnh tề đứng ở phía sau hai người, lúc này nhìn vô cùng châm biếm.

“Thế nào? Độc Cô Tuyệt đâu?” Hoa dương Thái Hậu đứng gần nhất, lập tức trầm giọng hỏi.

Thiết Báo buông Vân Khinh ra, xoa nhẹ mi tâm, sắc mặt cực kỳ kém nói: “Chỉ bắn trúng Độc Cô Hành.” Lúc ấy Độc Cô Tuyệt cách quá xa, tầm bắn không tới.

Hoa Dương Thái Hậu và Thiết Hổ nhìn nhau, khẽ nhíu mày rồi nói tiếp: “Bây giờ thế nào?”

Thiết Báo lắc đầu, không nói gì.

Hoa Dương Thái Hậu bước lên trước vài bước nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong màn mưa đám người mặc áo đen bị thương vong thảm hại, có Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi ba vị đại tướng bảo hộ, hoàn toàn không thể chạm được đến người Độc Cô Tuyệt. Mà cách đó không xa quân thiết kỵ mặc giáp sắt đã đến, vây quanh toàn bộ núi rừng.

Sự thật đã hiển hiện trước mắt, toàn bộ binh lực Sở quốc bọn họ mang đến đều bị vây khốn bên trong, thiết giáp kỵ binh như thế e rằng một người cũng không thể sống sót ra khỏi nơi này.

Lúc này, Thiết Hổ mới trầm giọng nói: “Chuyện này là sao?”

Sao Độc Cô Tuyệt có thể tới nhanh như vậy, hơn nữa lại nhiều kỵ binh thế này, là ai đã điều động binh mã đó? Theo như những gì bọn họ biết thì Độc Cô Tuyệt lẫn Độc Cô Hành chỉ dẫn theo một ít kỵ binh mà thôi.

“Tính qua tính lại, thì cuối cùng là chúng ta hay bọn chúng hưởng lợi từ việc này đây.” Một giọng thản nhiên vang lên, Tề Chi Khiêm phóng ngựa từ bên kia vách núi đá lại đây.

“Muốn nuốt trọn chúng ta.” Hoa Dương Thái Hậu nhíu mày nói.

Tề Chi Khiêm gật đầu, trầm giọng nói: “Đi thôi, nếu không đi, chúng ta một mống cũng đừng mong rời khỏi nơi này.” Dứt lời, y khẽ cười khổ, tính qua tính lại, cuối cùng y lại trở thành người để gán tội, quá lợi hại.

Hoa Dương Thái Hậu biết khả năng của Tề Chi Khiêm, không hề bình phẩm gì thêm nữa, nhưng lại bắt đầu dùng ánh mắt dò xét quay đầu nhìn Vân Khinh vẫn lặng im từ lúc lên đến trên này đến giờ.

Cả người Vân Khinh dính đầy máu, đứng trên đỉnh núi, nhìn khắp sơn cốc mịt mờ. Non sông thật tươi đẹp, nhưng bao phủ phía dưới chân núi kia lại là một vùng chém giết điên cuồng khiến người ta đau đến tan nát cõi lòng. Bạch Hổ vương, tiểu Xuyên Sơn Giáp ngồi xổm bên chân cô. Gió núi cuồn cuộn thổi qua, cơn mưa lớn trút xuống ầm ầm, quần áo ướt sũng bị gió thổi bay lên ào ào, vô cùng lạnh lẽo.

“Con của ta, đi cùng bà bà thôi, nơi này không dung chứa con nữa rồi.” Hoa Dương Thái Hậu nhìn bóng dáng đơn bạc của Vân Khinh, đứng trên đỉnh núi cao ngạo đến vậy nhưng cũng cô đơn đến vậy. Cho dù có một đám người vây quanh cô thì lại càng làm tăng thêm sự đau đớn lẫn cô đơn của bóng dáng ấy. Viền mắt của bà hơi đỏ ửng lên, nhẹ nhàng nói với Vân Khinh.

Vân Khinh nghe vậy chậm rãi quay đầu lại, đưa mắt nhìn lướt qua bà bà, Thiết Báo, Thiết Hổ, Tề Chi Khiêm. Ánh mắt thản nhiên đảo qua hết lượt, rất lạnh lùng lại cực kỳ nghiêm khắc. Ánh mắt như vậy chưa từng xuất hiện trong mắt Vân Khinh, lạnh đến thấu xương, trống rỗng đến đau lòng.

“Con của ta, đi cùng bà bà thôi, đừng nghĩ đến hắn nữa, thiên hạ này thiếu gì những chàng trai tốt, con trai ta …”

“Ta yêu chàng.” Vân Khinh quay sang nhìn Hoa Dương Thái Hậu, lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Đời này, ta chỉ yêu chàng.”

“Con của ta …” Hoa Dương Thái Hậu nghe những lời lạnh như băng lại vô cùng quyết tuyệt thốt ra từ miệng Vân Khinh, trong lòng vô cùng căng thẳng.

“Bà bà, xin cho phép con gọi lại một tiếng bà bà.” Hai hàng mi khẽ chớp xuống dưới làn mưa, Vân Khinh chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hoa Dương Thái Hậu.

“Vân Khinh, con làm như vậy …” Trong lòng Hoa Dương Thái Hậu dội lên một cảm giác không lành.

Mặt đất ướt đẫm, nước bẩn bắn lên tí tách, quần áo trên người dính đầy máu tươi, Vân Khinh cúi xuống mặt đất đầy bùn kia, cái đầu vẫn ngẩng cao chậm rãi cúi xuống, cái trán trắng ngần giộng thật mạnh, thật mạnh, trên mặt đất.

Một cái, hai cái, ba cái.

Không ai nói gì cũng không ai khuyên can, lúc này thời gian như ngừng lại, cả đám người trơ mắt nhìn một người con gái mỏng manh, xinh đẹp đến thế, nhẹ nhàng khấu lạy ân tình. Cả người mềm mại như một cành liễu nhưng trái tim lại vững chắc như băng đá.

“Bà bà có công ơn to lớn với Vân Khinh, Vân Khinh chết muôn lần cũng không đủ cảm tạ. Nhưng Sở Hình Thiên chưa từng có ân tình đối với Vân Khinh. Từ nay về sau đường ai nấy đi, có ân báo ân, có oán báo oán.”

Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng giữa cơn mưa lớn đang trút ầm ầm xuống, lạnh nhạt nhưng vô cùng sắc bén.

Vân Khinh từ từ đứng dậy, khuôn mặt dính đầy bùn đất, lại không nhuốm được vẻ băng thanh ngọc khiết, đưa mắt bình thản nhìn Thiết Báo, Thiết Hổ, rồi nhìn sang Tề Chi Khiêm vẫn lặng im đứng bên người, lạnh lùng và cực kỳ bình tĩnh nói: “Từ nay về sau Tề, Sở vĩnh viễn đối địch với ta.”

Giọng nói tràn đầy khí phách, lại mạnh mẽ, đanh thép chỉ vỏn vẹn có mấy chữ, nhưng lại quyết liệt đến lạ thường.

Những người đứng trên ngọn núi đều run lên.

Quay người phất tay áo, Vân Khinh nhìn chăm chú dưới chân núi một lần nữa rồi cất bước bước đi, gió núi gào thét điên cuồng, mưa trút xuống xối xả.

“Đợi chút.” Thấy Vân Khinh đi qua trước mặt, Tề Chi Khiêm đột nhiên vươn tay ra kéo Vân Khinh lại.

Vân Khinh phất ống tay áo một cái, quay đầu lạnh lùng nhìn Tề Chi Khiêm. Bạch Hổ vương đi bên cạnh há cái miệng đỏ như máu ra, làm ra dáng sẽ táp tới Tề Chi Khiêm.

Tề Chi Khiêm vội vàng rút tay về , nhìn thật sâu vào mắt người con gái trước mặt. Không hề giống như lúc gặp lại lần thứ hai, một Vân Khinh nhẹ nhàng, thanh nhã, dịu dàng tốt đẹp như thế mà vì sao chỉ mấy ngày thôi đã trở nên buồn bã thế này? Vì sao đã trở nên lạnh lẽo băng giá thế này?

Tề Chi Khiêm thở dài đầy nặng nề, nhìn Vân Khinh chậm rãi nói: “Ta biết nàng hận chúng ta.”

“Không, ta chỉ hận chính mình.” Lời nói đạm mạc cắt ngang lời Tề Chi Khiêm, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn khung cảnh mông lung trước mắt. Nếu không phải tại cô, thì mặc cho Tề Sở có bản lãnh đến cỡ nào cũng sẽ không làm nên sai lầm to lớn như ngày hôm nay, hận bọn họ, nhưng lại càng hận chính mình.

Hoa Dương Thái Hậu nhìn ánh mắt đạm mạc ngày nào của Vân Khinh nay đã gần như tro tàn, lòng chợt nghẹn ngào, xoay đi không nói nên lời.

Tề Chi Khiêm thấy vậy thở dài nói: “Mặc kệ như thế nào, ta mời nàng theo ta về Tề quốc. Sở Hình Thiên lợi dụng tình cảm của nàng và Hoa Dương Thái Hậu, nhưng ta không có. Nàng hẳn là hiểu được, đạo lý nhiều nước cùng tồn tại, không phải ngươi chết thì chính là ta diệt, cho nên, nàng hãy theo ta về đi, để cho ta được quan tâm chăm sóc nàng.”

Nói đến đây y ngừng lại một chút, rồi nhìn sâu vào mắt Vân Khinh gằn từng chữ một: “Không cần suy nghĩ cho Độc Cô Tuyệt, hắn về sau là Đại Tần vương, lúc đó hai người cũng không thể.” Vừa nói y vừa bước lên một bước, mấy tên thị vệ phía sau cũng tạo thành một vòng vây quanh Vân Khinh.

Lời nói bén nhọn như lưỡi dao cắm thật sâu vào trái tim vốn đang máu chảy đầm đìa, đau đến mức khiến cả người Vân Khinh run lên.

“Vậy ngươi có tư cách quan tâm sao?” Một giọng nói ngả ngớn, mang theo sự châm chọc nồng đậm đột nhiên vang lên. Cả đám người như bị hoa mắt – một chàng trai diện mạo phong lưu, cả người phóng khoáng, miệng mang theo nụ cười tươi đầy trào phúng, cứ như vậy xuất hiện mà không ai nhận thấy, đứng ở bên cạnh Vân Khinh.

Tất cả những người có mặt trên đỉnh núi đều hoảng sợ, người này ẩn nấp ở bên cạnh từ khi nào mà bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra.

“Phi Lâm.” Vân Khinh tựa vào người Bạch Hổ vương, cúi đầu kêu một tiếng.

Hoa Dương Thái Hậu vừa nghe thấy cả người chợt chấn động, nhìn chằm chằm Phi Lâm.

Phi Lâm lười biếng liếc mắt nhìn Hoa Dương Thái Hậu một cái, đưa tay cầm cổ tay Vân Khinh, khẽ cười rồi nói: “Các ngươi chăm sóc, còn không bằng để ta chăm sóc.”

Vừa dứt lời, bàn tay Phi Lâm khẽ cử động, cây sáo huyết ngọc được đưa tới bên miệng, tiếng sáo réo rắt đột nhiên vang lên, những kẻ đang đứng phía trước cản lại bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt, bóng dáng đó nhoáng lên, mang theo Vân Khinh, tự nhiên nhẹ nhàng bay đi.

Đám người Tề Chi Khiêm, Thiết Báo trơ mắt nhìn bóng dáng đẫm máu của Vân Khinh bay đi tự nhiên nhẹ nhàng giữa mưa gió, chỉ còn lưu lại một hình bóng thương tâm, lạnh lẽo.

Mưa gió chầm chậm rơi xuống, buồn bã thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.