Trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt trợn mắt lên, gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng tầng tầng sát khí lạnh như băng quanh thân hắn lại dày đặc, lạnh lẽo thấu xương.
Tình huống này không cho phép hắn suy nghĩ lâu la. Độc Cô Tuyệt nắm thời cơ vươn tay tóm lấy Vân Khinh, không một phút chần chờ mà phi thân một cái nhảy mạnh qua, phẩy tay tung một chưởng về phía tảng đá khổng lồ đó. Chỉ nghe một tiếng nổ to, tảng đá lớn bị một chưởng toàn lực này của hắn đập nát vụn bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng. Độc Cô Tuyệt lòng nghĩ sao thân hình nhích động như thế, ôm Vân Khinh tung người nhảy ra ngoài.
Có điều khi hắn tung chưởng đập nát tảng đá cản đường kia, mái hiên đá ngoài đại điện rầm rầm sụp cả xuống, chắn luôn trước cửa lớn. Mấy trăm cân đá lợp mái lũ lượt đổ xuống chặn ngang lối thoát duy nhất không một kẽ hở.
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh mới nhảy ra được một bước, kình phong mãnh liệt đã ập xuống trên đầu. Độc Cô Tuyệt thầm kêu không ổn, không kịp chạy tiếp ra ngoài mà chỉ kịp xoay người nhảy ngược lại về phía sau. Thân hình vừa nhích động, mái hiên nặng nề to lớn đã đập mạnh xuống mặt đất. Nếu chỉ chậm một bước thôi e là giờ phút này hai người đều đã ô hô ai tai.
Đúng lúc đó, Giá Hiên Nghị vốn chạy theo Độc Cô Tuyệt cũng đúng lúc vọt tới, cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt y không khỏi tái mét vội quay sang đám thân vệ xông vào cùng mình điên cuồng hét. “Mau vào dời đá, nhanh lên!” Vừa nói y vừa vung chưởng về phía đống đá đang chắn ngang cửa vào đại điện dồn dập. Các thân vệ đi cùng cũng biến sắc mặt không kịp nói lời nào, đồng loạt xuất thủ phá đá. Dực vương Độc Cô Tuyệt còn ở bên trong, nếu ngài ấy chết ở Yến quốc, hậu quả thật không ai dám tưởng tượng tới. Thế nên ai nấy đều liều mạng đập đống đá to lớn kia, thề phải mở được một đường máu vào trong.
Độc Cô Tuyệt bị nhốt bên trong, nhìn hoàn cảnh hiện thời, tơ máu trong mắt càng thêm ngầu đỏ. Hắn còn chưa kịp rủa về sự đến bất ngờ trung hợp thì nóc nhà đã bắt đầu lung lay, những tảng đá lớn trên đầu bắt đầu rung chuyển, mọi đồ trang trí trong đại điện lần lượt rơi xuống đất, không những có thể rơi trúng người mà còn mang theo nhiệt độ nóng rẫy có thể gây bỏng.
“Độc Cô Tuyệt…” Vân Khinh tuy vẫn trong vòng ôm của Độc Cô Tuyệt, nhưng vẫn nhìn rõ tình cảnh trước mắt. Lúc này cô ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp khẽ gọi một tiếng. Cô không sợ chết, nhưng là cô đã liên lụy tới hắn. Sớm biết thế này cô sẽ không để Điêu nhi đi báo cho hắn biết, vô duyên vô cớ lại nợ hắn một ân tình lớn, lại có thể nguy hại đến tính mệnh.
Đôi mắt ngầu đỏ sắc máu của Độc Cô Tuyệt quét qua gương mặt Vân Khinh, hắn lập tức ghì chặt đầu cô ấn vào ngực mình, rồi vừa lắc người tránh đi một thứ gì đó trang trí khá lớn rơi từ trên đầu xuống vừa quát. “Thiên hạ này còn không có chỗ nào Độc Cô Tuyệt ta không thoát ra được. Cả đời này nàng nợ ta chắc rồi, còn nhiều thời gian tha hồ cho nàng trả ơn!”
Vân Khinh nghe vậy bèn hít một hơi thật sâu. Gã Độc Cô Tuyệt này, đây là thời điểm nào rồi, hắn lại vẫn có thể lập tức hiểu ra ý cô muốn nói gì. Chao ôi, con người này sao lại có thể vừa cuồng ngạo vừa tinh tế đến thế chứ. Lập tức lần đầu tiên từ tối đến giờ cô thận trọng gật đầu khẽ nói. “Được.”
Dường như Độc Cô Tuyệt không nghe thấy lời Vân Khinh nói nhỏ, nhưng cánh tay hắn đang ôm lấy eo cô bỗng nhiên xiết lại thật chặt. Vân Khinh biết, hắn đã nghe thấy.
Toàn bộ đại điện bắt đầu lắc lư như sắp đổ, vách tường bốn bề bắt đầu ngả nghiêng, lửa hun đỏ nóng bừng, không khí dường như cũng ngùn ngụt nóng, khiến khung cảnh uốn éo biến dạng, chỉ còn mặt đất là có vẻ chịu đựng được, có điều cũng sẽ nhanh chóng bỏng chân khó lòng đứng yên.
Một cây cột khổng lồ lảo đảo đổ xuống. Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh nhảy vụt ra khó khăn lắm mới tránh được.
Kiến trúc đại điện này khá đặc biệt. Trên lý thuyết, lửa cháy như thế, tòa nhà bằng đá này khó lòng xảy ra tình huống đổ sập xuống, nhưng giờ đây nó lại đang đổ sập thật sự. Hơn nữa xem ra cả nóc nhà là một tảng đá khổng lồ tạo nên, nếu sụp xuống, tảng đán ngàn cân kia ập xuống dưới, e là Độc Cô Tuyệt có bản lãnh thông thiên cũng vẫn chắc chắn sẽ hóa thành bãi thịt vụn.
Lại thêm một cây cột nữa đổ ụp, trong điện có bốn cây cột chống, đã đổ mất hai cây, đại điện sẽ không thể không sập.
Rầm… cây cột thứ ba nghiêng về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đập tới. Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt lạnh lẽo âm trầm, toát lên vẻ tỉnh táo đáng sợ. Hắn ôm Vân Khinh trong không gian chật hẹp ấy, nhảy lên lộn nhào trên không nhanh chóng tránh được, cũng đúng lúc thả người xuống chiếc ghế chủ vị bằng gỗ đàn hương chính giữa đại điện.
Toàn bộ vật trang trí trong phòng không cái nào là không bị nung đỏ cháy xém, chỉ riêng chiếc ghế bằng gỗ đàn hương này lại sừng sững không suy chuyển mảy may. Độc Cô Tuyệt quét mắt nhìn qua, nhướng mày rồi bỏ qua không tiếp tục xông về phía lối ra mà lật tay thu nhuyễn kiếm lại quấn quanh hông, ngón tay nhanh chóng bấm đốt tính toán, chân không ngừng bước chung quanh chiếc ghế đàn hương, không hiểu là giẫm lên vị trí đặc biệt nào đó. Vân Khinh liếc thấy qua khóe mắt, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc, đây là phép tính toán theo cơ quan nào đó.
Không chờ cô lên tiếng, Độc Cô Tuyệt bỗng dừng lại ở vị trí cách sau lưng ghế một bước rưỡi, rồi vung chân giẫm mạnh xuống. Trong nháy mắt, một loạt tiếng xoàn xoạt cọ xát nhau vang lên, chiếc ghế đàn hương quay tròn nửa vòng, rồi mặt đất dưới chân hai người bỗng nhiên tách ra một lỗ hổng lớn.
Vân Khinh đột nhiên thấy tối om trước mắt, không kịp phản ứng thì thân mình đã biến mất ở chính giữa đại điện cùng với Độc Cô Tuyệt.
Mà cũng chính khoảnh khắc ấy, cây cột cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ, tảng đá ngàn cân làm nóc nhà cũng rầm một tiếng sập xuống. Một tòa đại điện cổ kính là thế, cứ thế tan tành trong biển lửa.
Bên ngoài đại điện, Giá Hiên Nghị nãy giờ liều mạng dời đống đá chắn cửa còn chưa kịp xong, cả đại điện đã rầm rầm đổ xuống, trong phút chốc bụi bay mịt mù cùng khói lửa bừng bừng trước mắt y. Tảng đá khổng lồ từng là nóc nhà vừa đập xuống, cả mặt đất cũng rung chuyển theo, thanh thế khiến người ta phải kinh hãi.
Tất cả mọi người ở ngoài cùng dừng lại, im lặng nhìn nơi từng là đại điện chìm trong khói lửa, ngọn lửa rừng rực mạnh mẽ đã bao vây chung quanh.
“Tướng quân, chúng ta…” Vị lão tướng vốn kinh qua chém giết giờ giọng nói cũng run rẩy. Hậu quả việc này e là…
Giá Hiên Nghị hít sâu một hơi, ánh lửa đỏ nhảy múa trong đôi mắt, hai bàn tay nắm chặt, vẻ mặt không có biểu tình. “Lùi về phía sau.” Nói rồi, y quay người, dáng vẻ cứng ngắc máy móc đi ra ngoài. Mấy người sau lưng ngơ ngác nhìn nhau một cái rồi cũng lao ra theo. Lửa càng lúc càng bốc lớn.
Đúng lúc ấy, bỗng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ đằng xa. Một đội nhân mã nhanh chóng lao về hướng này, tiếng vó ngựa mãnh liệt mà đều tăm tắp. Đó chính là ba trăm tướng sĩ nước Tần dưới trướng Độc Cô Tuyệt được Sở Vân và Mặc Ly vừa biết tin dẫn tới.
Giá Hiên Nghị lao ra khỏi biển lửa mù mịt, râu tóc cơ hồ bị thiêu trụi. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, trời vẫn xanh là thế, không khí sáng sớm vẫn trong lành là thế, ánh mặt trời vẫn rực rỡ là thế. Chỉ là, thời điểm sinh tử tồn vong của Yến quốc đã đến rồi.
Trái ngược với tâm trạng bi tráng của đám Giá Hiên Nghị, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh bị cơ quan ném xuống dưới lại không kịp nghĩ gì cả. Sườn dốc dài thăm thẳm dường như mãi không hết, không ngừng kéo dài xuống dưới. Ngay từ đầu Độc Cô Tuyệt đã ôm chặt Vân Khinh bảo hộ trong lòng, lăn lông lốc xuống.
Phịch, một âm thanh nặng nề vang lên ngay khi Vân Khinh nghĩ mình sẽ vẫn lăn tiếp đến khi trời già đất lão, cơ thể cô bỗng chấn động rồi dừng lại. Họ rơi tới đáy rồi sao?
Đen, không gian chung quanh đen vô cùng tận vây quanh hai người, xòe tay không thấy ngón, không hề có bất kỳ tia sáng nào, không hề có bất kỳ thanh âm nào. Màu đen thuần tùy, đen hoàn toàn tới thế, khiến người chìm trong đó như muốn ngạt thở.
Vân Khinh cảm nhận được mình đang nằm trên người Độc Cô Tuyệt, hắn đã làm đệm thịt đỡ cô khỏi rơi xuống. Mắt cô nhìn không thấy hắn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về màn đêm đen mù mịt phía trước mà quan tâm hỏi. “Chàng thế nào rồi?”
Không có câu trả lời. Vân Khinh có thể cảm thấy lồng ngực Độc Cô Tuyệt vẫn phập phồng hơi thở, nhưng lại không nghe thấy tiếng hắn trả lời. Phút chốc cô trở nên lo lắng, duỗi tay nhằm hướng đầu hắn sờ soạng, không lẽ bị đập đầu xuống đất rồi. Cô vừa sờ vừa sốt ruột hỏi. “Chàng…”