Thú Phi

Chương 99: Chương 99: Tẩm cung




Cơn gió Bấc lạnh giá xua tan mây đen, vầng thái dương chiếu rọi những tia sáng rạng rỡ lấp lánh như ánh ngọc, sưởi ấm cõi nhân gian hữu tình này.

Trong tiếng hô vang ầm ĩ đinh tai nhức óc, Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, xoay người nhảy lên ngựa, chiến mã hí vang tung vó lao nhanh về phía trong Phí thành.

Hắc bào tung bay phần phật trong gió, hai người cùng cưỡi một con ngựa, một người xinh đẹp trong trẻo tựa tiên nữ giáng trần, còn một kẻ lạnh lùng tàn khốc đầy nét đẹp yêu diễm, hai người phóng ngựa lướt qua chiến trường đầy mùi máu tanh, thiên sơn mộ tuyết (*), tay kết chặt tay.

Câu này được trích từ bài Mô Ngư nhi (nhạn khâu) của Nguyên Hiếu Vấn. Có nghĩa là tuyết chiều trên đỉnh Thiên Sơn. Hàm ý trong câu này có lẽ muốn ví Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh là đôi chim nhạn trong bài thơ.

Nhìn tòa Phí thành càng ngày càng gần trước mắt, nhìn những nét mặt cảm động, vui mừng như muốn phát điên kia đều là văn võ quần thần và vô số dân chúng đang chen chúc tới cung nghênh. Vân Khinh bất chợt hoàn hồn lại, trong lòng cô vừa dâng lên một nỗi cảm động, kèm theo đó là cả sự đau xót, sao cô có thể để Độc Cô Tuyệt rơi tình cảnh bất trung bất nghĩa như vậy chứ.

Không thay Tần vương tiền nhiệm trả thù rửa hận là bất trung. Không báo thù cho người anh trai ruột thịt của mình là bất nghĩa. Cô làm sao có thể đẩy Độc Cô Tuyệt vào hoàn cảnh này.

“Tuyệt, thả ta xuống, ta……” Vân Khinh nắm lấy cánh tay Độc Cô Tuyệt đang ôm chặt lấy eo mình, hốc mắt đỏ ửng lên, cả người run rẩy quay đầu nói với Độc Cô Tuyệt.

“Đừng nhiều lời!” Không chờ Vân Khinh nói hết câu, Độc Cô Tuyệt dùng sức siết chặt lấy eo Vân Khinh, đưa mắt liếc qua hung dữ trừng Vân Khinh một cái.

Vân Khinh cảm giác được trong cái liếc mắt kia của Độc Cô Tuyệt chứa đựng tình yêu sâu đậm không thể thốt thành lời, cơ thể cô bất giác lại run rẩy càng dữ dội hơn, cũng không thể nào bình ổn lại được nội tâm mình.

“Ta đã hại……”

“Nàng mà nói nữa ta sẽ bịt miệng nàng lại ngay lập tức!” Lời nói thật ngang ngược ngập tràn sự kiên định và liều lĩnh quẩn quanh bên tai Vân Khinh.

Vân Khinh nghe vậy không nén lòng được đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Độc Cô Tuyệt. Người này nói được sẽ làm được, nếu cô lại nói nữa, e rằng hắn thật sự sẽ hôn cô mất. Vừa rồi là không đề phòng cho nên trở tay không kịp, nếu bây giờ lại thân thiết ngay trước mặt nhiều người như vậy, cho dù cô là người lạnh nhạt, dửng dưng với mọi thứ thì cũng không thể phóng khoáng được đến thế.

Ngay sau đó, Vân Khinh gắt gao nép vào vòm ngực Độc Cô Tuyệt. Nếu đã vậy thì hãy để cô tựa vào ngực hắn thêm một lát nữa đi.

Tiếng chiến mã hí vang, đoàn người cưỡi ngựa chạy thẳng vào thành.

“Vạn tuế, vạn tuế……” những âm thanh tung hô long trời lở đất và tiếng kèn thắng lợi giòn giã vang lên. Tất cả mọi người nửa quỳ nửa đứng, cả trời đất ở phía sau dường như đều nằm dưới chân bọn họ.

Phi Lâm đang thống lĩnh vạn thú thấy vậy, nhướng cao hàng lông mày, nhăn mặt nói: “Có nhầm không vậy, cứ thế mà bỏ đi, nhiều động vật lớn thế kia phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn một mình ta đưa chúng nó trở về, thế này chẳng phải quá đáng lắm sao?!”

Mộ Ải đứng gần y nhất, nghe vậy cười ha ha nói: “Người tài làm việc lớn, bây giờ không phải ngươi đưa chúng trở về, chẳng lẽ lại là ta đưa về sao?!” Vừa nói vừa hạ tầm mắt nhìn Phi Lâm khắp một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại buồn cười nói thêm: “Nếu ta cảm nhận không nhầm ánh mắt của Tần vương khi chạy tới đây lúc nãy, thì sau này ngươi cần phải cẩn thận một chút, xem ra tên đó là một gã rất hay ghen tuông.” Dứt lời, y cười càng khoái trá hơn.

Vân Khinh không nhạy bén, không để ý tới phương diện này, nhưng y lại nhìn thấy rất rõ, vào lúc Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh rời đi, hắn dùng gương mặt lạnh tanh liếc mắt nhìn Phi Lâm một cái, bên trong đôi mắt ấy chứa sự ghen tuông sâu sắc. Ước chừng nếu Phi Lâm không phải đứng về phe hắn thì hắn đã sớm hạ lệnh đồng loạt phóng vạn tên, bắn Phi Lâm thành con nhím!

Cầm tiêu hợp tấu, như hình với bóng, chậc chậc, thật là mờ ám, vô cùng mờ ám đó!

Phi Lâm vốn là một kẻ cực kỳ tinh tế, vừa nghe Mộ Ải nói vậy, khóe miệng nhếch cao lên hiện rõ ra một nụ cười, nhướng mày nói: “Ta sợ hắn sao!”

Vừa dứt lời, Phi Lâm lập tức chuyển giọng điệu thở thật dài một hơi : “Thân làm sư phụ, lại phải chịu uất ức như vậy, thật sự là tức chết ta mà!” Mở miệng thì than thở oán giận, nhưng đôi tay lại không chậm chạp chút nào. Phi Lâm đưa cây đoản tiêu huyết ngọc đến bên miệng, tiếng tiêu trong trẻo dần dần lan ra, điều khiển hàng vạn con thú bắt đầu rút lui.

Đám động vật to xác này quả thực rất lợi hại, nếu cứ để mặc chúng nó ở lại đây không chừng Tần Quốc còn chưa kịp tổ chức ăn mừng thắng lợi, thì Đô thành Tần quốc đã bị chúng nó trực tiếp san bằng rồi. Cứ đưa chúng nó về sớm một chút thì tốt hơn, nếu không đến lúc hết đồ ăn rồi thì thịt người sẽ trở thành thức ăn của chúng.

Vạn thú theo tiếng tiêu của Phi Lâm chậm chạp rút lui, cùng lúc đó Mặc Chi cưỡi ngựa dẫn binh mã vây quanh đám tàn binh đã đầu hàng của liên quân bốn nước. Ngày hôm nay là ngày của Đại Tần, là một ngày đáng để vui mừng

Đồng thời vào lúc đó ở biên giới giữa Tần quốc và Triệu quốc, kết quả của trận hỏa hoạn thiêu cháy cửa ải Uấn Kình đó là Uấn Kình hoàn toàn biến dạng. Mà lúc này sau khi kiểm kê nhân mã và báo cáo lại, liên quân sáu nước Tề, Sở, Triệu, Hàn, Yến, Ngụy đã chết cháy hơn phân nửa quân số.

Ngoại trừ Hàn quốc đi sau cùng nên mới nhanh chóng rút lui được mười vạn binh mã. Tề quốc và Sở quốc nhanh chóng xét đoán được tình hình cũng rút đi được hơn mười vạn quân binh. Các nước còn lại như Ngụy, Yến, Triệu tổn thất rất nghiêm trọng, gần như chỉ còn lại chưa đến vài vạn binh lính.

Dùng một trận lửa lớn, hy sinh một tòa thành trì, mà diệt được hơn hai mươi vạn binh mã của liên quân sáu nước, chỉ còn sót lại khoảng 30 vạn người thương tích đầy mình.

Mất hết toàn bộ sĩ khí, chỉ còn lại một đám tàn binh bại tướng.

Lúc này, Đinh Phi Tình bắt lấy thời cơ, lập tức tung ra những tin đồn thất thiệt. Nói cái gì mà Sở – Tề trêu chọc Tần quốc, nên hai nước đó vì sợ Tần quốc tấn công rửa hận, cho nên liền kéo theo bốn nước bọn họ đến chịu tội thay cho chúng. Bây giờ bốn nước bọn họ tổn thất nghiêm trọng, gần như toàn bộ quân đội tinh nhuệ nhất nước đều chết ở nơi này, mà Tề quốc và Sở quốc không có thương vong gì lớn, bọn họ lấy cớ gì, dựa vào cái gì mà phải bán mạng cho Tề quốc và Sở quốc chứ.

Hơn nữa, đừng thấy trước mắt Uấn Kình bị hủy, mà nghĩ Mặc Vũ Thượng tướng quân không thể phòng thủ được Uấn Kình nữa. Ai mà biết Tần quốc đang ngầm bày mưu tính kế gì để đón chờ bọn họ ở đó, nếu không làm sao Tần Quốc lại để ít người canh giữ tại cửa ải Uấn Kình như thế. Mà đám binh lính Tần Quốc cũng không tấn công đến đây, rõ ràng là muốn dẫn dụ bọn họ tiến đến tấn công Uấn Kình. Lúc này quân lính của bọn họ chẳng còn lại bao nhiêu, nếu lại tấn công, nói không chừng tất cả mọi người đều phải chôn thây tại đây, bọn họ sao lại phải tự hy sinh tính mạng mình cho Tề quốc và Sở quốc chứ!

Trong nhất thời, những lời đồn như vậy cứ nhanh chóng lan xa, lập tức truyền khắp toàn bộ ba mươi vạn liên quân sáu nước.

Thất bại trong trận chiến vừa qua vốn đã khiến lòng người dao động, mà Đinh Phi Tình lại thừa dịp này âm thầm xúi giục, tức khắc ngay cả quyết tâm hợp lại đánh một trận cuối cùng của liên quân sáu nước cũng hoàn toàn tan biến, các loại tin tức tình báo nhanh chóng truyền về nội bộ các nước.

Lòng người là một thứ rất kỳ lạ, vào thời điểm sĩ khí tràn đầy, một ngàn người có khả năng chiến đấu chống lại một vạn kẻ địch. Mà một khi sĩ khí đã giảm xuống, ba mươi vạn binh mã lại không dám tấn công mười vạn binh lính được giữ lại trấn thủ cửa ải Uấn Kình nằm trong tay Mặc Vũ.

Lòng người đang tràn ngập hoảng sợ, ngay cả khi Tề Chi Khiêm tính toán như thần và Sở Hình Thiên vô cùng dũng mãnh, với tình huống thế này thì cho dù bọn họ có tư tưởng muốn chỉnh đốn lại đội ngũ để đánh tiếp cũng là việc vô cùng khó khăn.

Nhưng mà Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên rốt cuộc vẫn là hai kẻ rất lợi hại, trải qua lần thất bại này, chẳng những không hề hoảng hốt như chó mất chủ, ngược lại bọn chúng trước tiên tự ổn định lại lòng quân hai nước Sở Tề, rồi ngay lập tức yêu cầu tái chiến.

Hai người bọn chúng biết rất rõ tình hình nội bộ của Tần quốc. Tình huống bên trong Uấn Kình cũng không cần phải nói, chắc chắn Độc Cô Tuyệt đã rời đi. Mặc Vũ được giữ lại trấn thủ Uấn Kình Quan e rằng cũng không làm được việc gì. Chỉ cần bọn họ đoàn kết lại, ba mươi vạn đại quân cần gì lo không đối phó nỗi mười vạn đại quân của Mặc Vũ chứ.

Đáng tiếc, không còn ai tin tưởng bọn họ nữa, Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên cảm nhận rất rõ ràng có thừa cơ hội san bằng nơi này, nhưng lại không thể lay chuyển được liên quân sáu nước, ngược lại đám người đó còn kềm chế bọn họ khiến họ chẳng thể nào nhúc nhích được. Mắt nhìn thấy thời cơ trôi qua trong chớp mắt, lại không thể làm gì được, thật sự là tức đến mức muốn giết người.

Ban đầu cứ tưởng rằng liên kết sáu nước lại với nhau thì thanh thế rất to lớn, hai nước bọn họ có thể thừa cơ mà đục nước béo cò. Tuy nhiên lại không nghĩ đến chuyện ngược lại còn bị bọn người này làm vướng chân vướng tay. Nếu sớm biết thế thì cần gì đến sáu nước, chỉ cần Tề quốc và Sở quốc thôi thì có lẽ bây giờ đã đoạt được cửa ải biên giới này của Tần quốc rồi.

Cứ thế kéo càng ngày càng lâu, hơn mười ngày sau, chưa chờ đến khi sĩ khí của bọn họ tăng lên, nguồn tin tức từ Phí thành truyền đến, đã hoàn toàn đánh bại ý muốn đánh tiếp của mọi người.

Liên quân bốn nước bị Độc Cô Tuyệt đánh tan ở Phí thành, toàn quân bị diệt!

Đinh Phi Tình nghe vậy không nói một lời, ngay lập tức mang theo quân đội Hàn quốc của cô rời khỏi đó, hành động đó thật sự rất nhanh gọn.

Mà cùng lúc, triều đình tất cả các nước đều thu được tin tức đó, ngay lập tức, lệnh rút quân cứ như tuyết giữa trời đông dồn dập ập đến từ nội thành các nước. Các đại tướng của Triệu, Yến, Ngụy lúc này vẫn còn ở lại thì mặt mày xám xịt tự mình dẫn theo tàn binh bại tướng nhanh chóng về nước, hai nước Sở Tề cũng không buồn ngăn cản.

Mà lúc này, ở phía sau, Mặc Lâm Thượng tướng quân – vị tướng trấn thủ phương bắc Tần quốc, vốn định dẫn quân hỗ trợ mười vạn binh mã ở Phí thành, sau khi biết được tin Phí thành đại thắng, ngay lập tức y thay đổi lộ trình chạy thẳng đến Uấn Kình, hội hợp với mười vạn binh mã của Mặc Vũ. Giờ đây tổng cộng có hai mươi vạn binh lính trấn thủ ở cửa ải Uấn Kình.

Lấy hơn mười vạn đối đầu với hai mươi vạn, một cuộc chiến như thế, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đã hoàn toàn không còn cơ hội chiến thắng.

Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, nhìn nhau tiếc nuối. Thời cơ tốt đã trôi qua, lúc này e rằng Tần quốc đã triển khai xong việc bố trí phòng thủ, bọn họ không còn cơ hội ra tay nữa rồi.

Những bộ khôi giáp đen lóe lên những tia sáng âm u trên nền trời, như từng đợt thủy triều đang rút xuống.

Tề Chi Khiêm đưa mắt nhìn khắp cửa ải Uấn Kình bị lửa thiêu cháy đen, lắng tai nghe tiếng trống dồn dập nổi lên từ trên không trung Uấn Kình, Mặc Vũ muốn xuất quan. Việc sắp xếp, bố trí binh mã tất cả đều được hoàn thành, y muốn xông ra khỏi cửa ải tấn công bọn họ. Nếu bây giờ không đi, e rằng bọn họ sẽ không còn cơ hội rời khỏi đây nữa.

Những tầng mây đen chồng chất nhau trên nền trời âm u, áp lực đó dồn nén người ta không thở nỗi, những cơn gió từ phương bắc lạnh thấu xương vù vù thổi đến, những trận tuyết lớn như lông ngỗng phất phơ rơi xuống từ phía chân trời, tuyết trắng tung bay khắp không gian.

Trên thảo nguyên mênh mông, tuyết trắng bao trùm khắp cả mọi nơi, cả thế giới dường như biến thành một màu trắng, tất cả những vệt máu tanh đều bị chôn vùi dưới tầng tuyết trắng mù mịt. Trắng, loại màu sắc vô cùng thuần khiết, ý nghĩa của màu trắng là đại diện cho sự thất bại và tử vong, tuyết càng rơi càng dày, dần dần như muốn bao trùm tất cả bọn họ.

Tề Chi Khiêm siết chặt tay, giọng nói nặng nề, lạnh lùng vang lên trong màn tuyết trắng mịt mờ : “Lui binh”.

Sở Hình Thiên đứng bên cạnh y cũng không nói gì, nét mặt lạnh lẽo vung tay lên. Đoàn quân thiết kỵ mang sắc đen theo trật tự hành quân hướng về vùng thảo nguyên Thương Mang ở Triệu quốc, tất cả đồng loạt lui binh.

“Độc Cô Tuyệt, lần này là ngươi thắng, lần sau, chúng ta nhất quyết phân cao thấp!” Một giọng nói uy nghiêm vang vọng tận phía chân trời. Sở Hình Thiên xoay chuyển đầu ngựa, kiên quyết rời đi đầu không ngoảnh lại.

Tề Chi Khiêm lạnh lùng lướt mắt nhìn qua cửa ải Uấn Kình, quật một roi trên mình ngựa, vó ngựa vang lên từng đợt, gào thét rời đi.

“Độc Cô Tuyệt, ta sẽ trở lại.”

Cả trời đất ngập tràn một màu trắng bạc, màu trắng ấy bao trùm lấy vùng đất nhuộm đẫm màu đỏ tươi của máu ở bên dưới, khi tuyết tan đi vào năm sau, mặt đất có lẽ sẽ phục hồi lại nguyên trạng ban đầu của nó, lại một lần nữa tươi tốt phồn vinh.

Sáu nước diệt Tần đã hoàn toàn kết thúc vào thời khắc này. Một nước chống chọi với sáu nước, chỉ đánh một trận mà Tần quốc đại thắng, cũng chính một đòn này, đã đặt một viên gạch đầu tiên, cũng là đặt nền móng cho cơ nghiệp thống nhất thiên hạ của bọn họ.

Từng hạt tuyết bay phất phơ trong gió, cả đất trời như khoác lên một chiếc áo trắng bạc thuần khiết mà trong trẻo, khắp không gian lạnh lẽo không chút hơi ấm.

Nhưng phía sau, Đô thành Tần quốc lại là một không khí vui mừng tràn ngập, tất cả mọi người như đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Không gian náo nhiệt ấy, nhiệt tình nóng bỏng ấy như hun bầu không khí nóng rực lên. Cái rét lạnh của đất trời dường như cũng phải lùi bước trước bọn họ. Mọi người dân trong khắp Tần quốc đều muốn ăn mừng, ở nơi kinh đô Tần quốc thì càng phải chúc mừng.

Trong Tần vương cung

“Ta phải đưa bạn bè của ta quay trở về.”

“Không cho phép.”

“Ta phải đi báo với sư phụ một tiếng.”

“Không cho phép!”

Vân Khinh ngồi trên giường hắc ngọc trong tẩm cung của Độc Cô Tuyệt, nhìn Độc Cô Tuyệt với vẻ mặt ngang ngược đang trợn mắt dựng mày nhìn chằm chằm vào mình, cô cũng không biết nói gì đành phải lắc đầu.

Bọn họ không dừng lại ở Phí thành, Độc Cô Tuyệt phóng ngựa thẳng về kinh đô Tần quốc, chờ đến lúc cô hồi phục lại tinh thần thì đã thấy mình đang ngồi trên long sàng trong Tần vương cung mất rồi. Cô còn rất nhiều việc cần phải xử lý, tính cách ngang tàng của Độc Cô Tuyệt tại sao càng ngày càng thêm nghiêm trọng thế này.

“Ta còn có bạn bè……”

“Không cho phép.”

Vân Khinh còn chưa nói dứt câu. Độc Cô Tuyệt mang nét mặt cực kỳ ngang ngược trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Khinh, trực tiếp cắt ngang lời cô

Trong khoảnh khắc Vân Khinh dở khóc dở cười, nhưng cô lại hiểu rất rõ những suy nghĩ trong lòng Độc Cô Tuyệt, hắn sợ cô lại bỏ hắn mà đi, người đàn ông này…… ôiii! Chăm chú ngắm nhìn Độc Cô Tuyệt, nhìn thấy tấm chân tình thắm thiết khắc sâu trên nét mặt kia trái tim cô càng thêm xót xa, đau đớn. Cô có đức hạnh gì mà có được một người đàn ông như vậy, nhưng cô lại bất đắc dĩ làm tổn thương người đàn ông đó.

“Ta……”

“Sao nhiều lời thế, ngậm miệng lại.” Độc Cô Tuyệt nhướng mày, thân hình lay động một cái đổ thẳng thân mình lên trên người Vân Khinh, Vân Khinh tránh không kịp, bị Độc Cô Tuyệt ép nằm thẳng lên trên giường hắc ngọc.

Áo lông cừu màu trắng làm nổi bật sắc đen của chiếc giường, chỉ là một màu trắng đơn sơ thuần khiết, lại đẹp đến không thể tưởng tượng được.

Hai thân hình áp chặt vào nhau. Cơ thể cực nóng của Độc Cô Tuyệt bao trùm lên người Vân Khinh, mãnh mẽ áp chế người con gái mà hắn nhớ nhung cả ngàn lần, khát khao cả vạn lần. Chỉ có áp sát vào nhau như thế, hắn mới có thể cảm nhận được cô đang thực sự tồn tại. Hắn không chờ được nữa, không chờ được nữa rồi.

Không đợi Vân Khinh kịp nói bất cứ lời nào, Độc Cô Tuyệt đã trực tiếp dùng miệng che kín lại, hắn hết sức mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ thắm kia, càng ngày càng đắm đuối, càng ngày càng thắm thiết.

Vân Khinh bất ngờ không kịp đề phòng đã bị Độc Cô Tuyệt đặt lên long sàng, cũng chẳng để cho cô kịp phản ứng thì nụ hôn nóng bỏng đã đặt xuống đôi môi. Đó là một nụ hôn điên cuồng, quyết liệt gần như đoạt hết không khí của cô, cũng dường như muốn nuốt mất cô. Xen lẫn trong nụ hôn ấy là mối chân tình khắc sâu vào tâm khảm, và cũng là sự khao khát bỏng cháy muốn có được cô.

Đó là muốn chiếm giữ, là muốn chinh phục, cũng chính là muốn hòa tan lẫn nhau.

Từ từ khép đôi mắt lại, Vân Khinh nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cổ Độc Cô Tuyệt. Đây là Độc Cô Tuyệt của cô, đây là người mà cô yêu tha thiết, thì còn có gì mà không thể cho chàng, còn có điều gì mà không cam lòng trao cho chàng.

Lẳng lặng ngầm đồng ý, làm cho Độc Cô Tuyệt càng thêm điên cuồng, đưa tay xé mở chiếc áo lông cừu rất dày của Vân Khinh, duỗi bàn tay to dần dần kéo chiếc áo ra. Đôi môi nóng bỏng lần theo khóe môi Vân Khinh di chuyển xuống dưới, để lại những dấu vết thật đậm trên cổ, trên gáy Vân Khinh.

Băng tuyết rơi dày đặc khắp cả không trung, nhưng trong tẩm cung Tần vương lại vô cùng nóng bỏng, độ nóng gần như sắp thiêu đốt toàn thân.

“Bệ hạ, vương hậu.” Một bàn tay Độc Cô Tuyệt vừa lần sâu vào trong vạt áo Vân khinh, đang muốn kéo đống quần áo đáng ghét kia xuống thì ngoài tẩm cung đột nhiên vang lên tiếng gọi của Sở Vân.

Độc Cô Tuyệt dựng ngược đôi mày, đè lại Vân Khinh đang muốn nhỏm dậy vì cũng nghe thấy tiếng của Sở Vân. Hắn căn bản là không thèm quan tâm đến Sở Vân đang ở ngoài kia, gắt gao giữ chặt lấy thân thể Vân Khinh.

“Bệ hạ, vương hậu.”

“Vương hậu.”

Ngay tức thì ở ngoài điện lại có tiếng gọi của hai người khác nữa vang lên, chính là Mặc Ngân, Mặc Ly. Những kẻ này có chuyện gì mà vào đúng lúc này lại đến tìm hai người họ chứ~ Sắc mặt Độc Cô Tuyệt xám ngoét.

“Vương hậu! Mặc Tiềm, Sở Vân, Mặc Đình, Mặc Chi có chuyện quan trọng muốn gặp vương hậu.” Giọng nói của Mặc Ngân lại vang lên ở ngoài tẩm cung một lần nữa, có vẻ như nếu không thấy người bọn họ quyết sẽ không ngừng lại.

“Cút.” Trong chớp mắt Độc Cô Tuyệt nổi điên, tung một đấm lên chiếc giường mạ ngọc, vọng ra một tiếng rầm thật lớn.

Mấy người ở ngoài tẩm cung vừa nghe thấy giọng nói tức giận của Độc Cô Tuyệt, lại xen lẫn âm thanh có người dùng nắm đấm, mà lại không hề nghe thấy tiếng của Vân Khinh. Lập tức tưởng rằng hai người bên trong đang xảy ra xung đột, tức khắc bọn họ vội phá cửa xông vào.

“Bệ hạ, có chuyện gì thì từ từ mà nói, đừng nổi giận với Vương hậu.”

“Bệ hạ, đừng làm vương hậu bị thương.”

Độc Cô Tuyệt nghe mấy lời liên tiếp vang lên mặt đen như đáy nồi, nhanh tay với lấy chiếc áo của Vân Khinh, dùng áo khoác quấn chặt lấy Vân Khinh, duỗi tay ra ôm Vân Khinh vào lòng, để cô ngồi trên người hắn ở mép giường. Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, đám người Mặc Ngân vừa vọt vào, chỉ thấy Vân Khinh mặt đỏ bừng ngồi trong lòng Độc Cô Tuyệt. Còn bệ hạ bọn họ sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn bọn họ, sát khí trong ánh mắt kia dường như còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết ở ngoài trời.

Xong rồi, chỉ trong khoảnh khắc bọn họ ngu ngốc xông vào đây, vừa nãy vốn có chuyện sắp xảy ra ở nơi này, mà bây giờ cái gì cũng không thể tiếp tục được nữa. Rõ ràng chuyện tốt đã bị bọn họ phá hỏng rồi. Sở Vân, Mặc Chi, Mặc Ly, Mặc Ngân, Mặc Tiềm, Mặc Đình sáu người đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, vội vàng cúi đầu không dám nhúc nhích.

“Cút ra ngoài!” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét quát to một tiếng.

Đám người Sở Vân ngay lập tức xoay người muốn bỏ chạy.

Vân Khinh thấy tình huống lúc này nếu vẫn cứ thế tiếp tục mà thì chẳng phải là không biết ngượng sao. Tức khắc cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, khôi phục lại nét trong trẻo nhưng lạnh lùng trên gương mặt. Với tay níu lấy tay Độc Cô Tuyệt, lắc đầu với hắn, dịu dàng nói: “Dừng bước, tìm ta có chuyện gì sao?”

Sở Vân nghe vậy lập tức dừng bước, nhìn Độc Cô Tuyệt như chờ lệnh.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khinh một cái, rồi quay đầu lại nhìn đám người Sở Vân, hừ thật mạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng đồng ý để bọn họ ở lại.

Sở Vân thấy vậy tức thì xoay người lại, bước lên vài bước về phía Vân Khinh. Sở Vân, Mặc Tiềm, Mặc Đình, Mặc Chi bốn người khụy một gối quỳ xuống trước mặt Vân Khinh.

Vân Khinh bất giác kinh ngạc định đứng lên, nhưng Độc Cô Tuyệt ở đằng sau giữ chặt cô lại, cô đành ngồi lại trong lòng Độc Cô Tuyệt, kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao? Các ngươi……”

“Vương hậu xin nghe lời này của Mặc Tiềm.” Vân Khinh chưa kịp dứt lời, Mặc Tiềm đột nhiên cất tiếng.

Y ngẩng đầu lên nhìn Vân Khinh, mang theo vẻ mặt hổ thẹn nói: “Là chuyện xảy ra ngày đó, là Mặc Tiềm lợi dụng vương hậu, Mặc Tiềm một lòng vì bệ hạ, lại lợi dụng người bệ hạ yêu thương và gần gũi nhất để tiến hành kế hoạch, dù Mặc Tiềm có chết ngàn vạn lần cũng không đền hết tội. Mặc Tiềm sẽ không nhiều lời để trốn tránh tội lỗi của mình, những lời dư thừa thần có nói cũng chẳng có chút ý nghĩa gì. Hôm nay thần chịu đòn tạ tội, không dám cầu xin vương hậu tha thứ, chỉ mong vương hậu xử phạt. Mặc Tiềm cam tâm tình nguyện gánh lấy trách nhiệm, nhận mọi khiển trách. Khẩn cầu vương hậu trách phạt.”

Vân Khinh nghe những lời này nét mặt vẫn luôn điềm tĩnh, cô hiểu hàm ý trong lời Mặc Tiềm. Sự việc Phi Lâm đoán ngày ấy quả nhiên là sự thật, tất cả mọi chuyện đều là có kẻ âm thầm giở trò, mà kẻ đứng sau âm thầm giở thủ đoạn đó cũng chính là Mặc Tiềm. Chính là thế lực bên ngoài của đám người này giúp Độc Cô Tuyệt danh chính ngôn thuận thâu tóm giang sơn, Phi Lâm đã không đoán nhầm.

Thần sắc vẫn luôn lãnh đạm, Vân Khinh quay đầu nhìn ba người Sở Vân, Mặc Chi, Mặc Đình, khẽ nói: “Còn các ngươi thì sao?”

Sở Vân lập tức trầm giọng nói: “Vương hậu, Sở Vân lần này đáng chết. Sở Vân vốn gặp được vương hậu cùng lúc với bệ hạ, tính tình vương hậu vô cùng thanh khiết, đơn thuần, Sở Vân phải là người hiểu rõ nhất. Vậy mà khi nhận được tin tức, Sở Vân lại hoài nghi vương hậu đầu tiên. Sở Vân thật đáng chết, cầu xin vương hậu trách phạt.”

“Đúng vậy, Mặc Chi vô dụng, nghi ngờ vương hậu, là lỗi của Mặc Chi. Tính tình của vương hậu như thế nào, Mặc Chi đã thấy rất rõ ràng ở hoàng lăng, Mặc Chi cúi mong vương hậu trách phạt.” Mặc Chi cúi đầu, dập đầu thật mạnh hành lễ với Vân Khinh.

Mặc Đình ngẩng đầu nhìn Vân Khinh, bàn tay bị thương vẫn đang băng kín, trầm giọng nói: “Vương hậu, hành động ngày đó của Mặc Tiềm, Mặc Đình cũng đã biết. Ngày đó chúng thần không biết mình đã phạm phải sai lầm, hôm nay mới biết được đó là lỗi lầm hết sức nghiêm trọng, Mặc Đình chỉ cầu mong vương hậu quở trách.”

Bốn người tức thì quỳ xuống, đồng loạt hành lễ nhận tội, cúi người dập đầu thật mạnh trước mặt Vân Khinh.

Không một ai lên tiếng, Vân Khinh không nói lời nào chỉ nhìn bốn người đang quỳ trước mắt, Độc Cô Tuyệt cũng không cất lời, không gian trong điện tràn ngập sự yên tĩnh.

Mặc Ngân thấy Vân Khinh không nói năng gì, không nhịn được bèn nhẹ giọng nói: “Vương hậu, tuy bọn họ có sai, nhưng mà……”

“Câm miệng!” Độc Cô Tuyệt lạnh giọng quát, nét mặt hắn vô cùng nghiêm khắc liếc nhìn Mặc Ngân một cái, Mặc Ngân thấy thế lập tức khom người lui ra sau, không dám nhiều lời.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Vân Khinh chậm rãi lắc lắc đầu, nhìn bốn người nói: “Các ngươi làm tất cả đều vì Tuyệt, thì có gì sai chứ.”

Mặc Tiềm nghe vậy bất giác ngẩng đầu nhìn Vân Khinh, y đang muốn mở miệng, Sở Vân quỳ bên cạnh vươn tay nắm y lại. Vân Khinh là loại người nào Sở Vân hiểu rất rõ, lời này không phải mang ý châm chọc, cũng không phải là ngầm oán hận, mà là cô thật sự nghĩ như vậy.

“Nếu ta không có sơ hở thì sao lại bị các ngươi lợi dụng được. Số mệnh đã thế rồi, trách cứ các ngươi để làm gì nữa!” Vân Khinh khẽ thở dài. Nếu không phải bà bà một lòng muốn báo thù thì sao lại có chuyện như thế xảy ra, sao cô lại bị lợi dụng như thế. Xét đến cùng, cô cũng không phải không có sai lầm, nếu không phải vì cô, cho dù Mặc Tiềm có trăm ngàn mưu tính cũng đều vô dụng, việc này sao có thể trách cứ bọn họ đây.

“Đứng lên hết đi, tấm lòng trung thành chẳng bao giờ sai cả!” Giọng nói khẽ khàng vang lên quanh quẩn trong tẩm cung Độc Cô Tuyệt. Vân Khinh ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả bên ngoài điện. Bọn họ không hề sai, chỉ có điều công lao bây giờ của cô cũng không thể cứu vãn được sai lầm ngày đó, cô và Độc Cô Tuyệt……

Mặc Tiềm, Mặc Đình không hiểu con người của Vân Khinh. Nhưng Sở Vân, Mặc Chi lại hiểu rất rõ. Ngay lập tức, Sở Vân cúi người nghiêm trang hành lễ với Vân Khinh, trầm giọng nói: “Tạ ơn vương hậu không trách phạt.” rồi đứng lên, Mặc Chi, Mặc Tiềm, Mặc Đình thấy vậy cũng nhanh chóng tạ ơn.

“Đừng đau lòng!” Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh, cảm nhận được cảm xúc trong lòng cô, hắn siết chặt lấy cánh tay đang ôm thắt lưng Vân Khinh, trầm giọng lên tiếng.

Vân Khinh thu hồi tầm mắt đang ngắm nhìn những hạt tuyết trắng rơi lả tả bên ngoài, quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt. Đôi môi khẽ khàng nở một nụ cười thật dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong nét mặt là một nỗi xót xa vô hạn, làm sao mà cô có thể không đau lòng đây.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy quay đầu nhìn Mặc Tiềm, Mặc Đình nói: “Ta trọng dụng các ngươi, nâng đỡ các ngươi, nếu các ngươi gặp phải nguy hiểm, ta nhất quyết sẽ không thờ ơ bỏ mặc các ngươi, nếu có người nào dám đụng đến các ngươi, tất nhiên ta sẽ giúp các ngươi tiêu diệt hết lũ người ấy.”

“Bệ hạ!” Sáu người vừa nghe thấy, đồng loạt biến sắc.

“Ta quan tâm các ngươi, nhưng cũng không phải là dung dưỡng nhân nhượng các ngươi, mặc cho các ngươi làm xằng làm bậy. Dù việc các ngươi làm chỉ vì lo nghĩ cho ta, muốn tốt cho ta, nhưng nếu các ngươi còn dám làm ra việc bất kính với ta nữa, thì Quả nhân tuyệt đối sẽ không tha thứ các ngươi!” Ban đầu hắn vẫn xưng ‘ta’, nhưng đến lời cuối cùng lại dùng từ ‘quả nhân’, lời nói quả nhiên rất kiên quyết, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

“Rõ!!!” Sáu người tức thì lớn tiếng đáp lời.

Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt bất ngờ nói những lời này, nét mặt chợt lóe lên một sự kinh ngạc, ý này là…… Tới lúc này đây đám người Mặc Tiềm vẫn mạnh khỏe không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là…… Trong khoảnh khắc Vân Khinh chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi.

“Đi, ta đưa nàng đi gặp một người.” Độc Cô Tuyệt nói đến đây ôm Vân Khinh đứng lên, trên nét mặt mang theo chút ý cười.

Suy nghĩ trong đầu Vân Khinh xoay chuyển vài lượt, chẳng lẽ, chẳng lẽ là……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.